Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1113

Ngô Khuê Sơn phóng thích lực lượng tinh thần, giống như đang tiếp thu, đang quan sát cái gì. Lúc thì nghi hoặc, khi thì như tỉnh ngộ.
Một bên, Lữ Phượng Nhu nhìn chằm chằm Ngô Khuê Sơn không nhúc nhích, có vẻ hơi căng thẳng.
Lão Lý nhìn chán đến mức ngủ gà ngủ gật, ông không quá hiểu cái này, còn tưởng sẽ được nhìn thấy cái gì, kết quả chỉ nhìn thấy mỗi cái mặt mo của Ngô Khuê Sơn thay đổi biểu cảm.
Nhìn nhìn một hồi, lão Lý lẩm bẩm: "Còn tưởng là phim công chiếu ngoài quảng trường, ai ngờ là phim rạp một người, chán phèo."
Nghe vậy, Đường Phong nhịn cười đỏ cả mặt. Lữ Phượng Nhu thì tức giận lườm ông một cái.
Phương Bình cũng muốn cười, hắn giơ ngón tay cái khen lão Lý, ngài ví dụ quá chuẩn. Hiện tại, lão Ngô đang xem phim rạp một người, không hề chia sẻ cho mọi người xem chung tí nào, quả thực chán phèo.
Không biết qua bao lâu, hào quang trên người Sắc Vi Vương triệt để tối hẳn.
Sắc Vi Vương trước đó như người sống lại, lúc này thi thể không khác gì mấy, nhưng theo Phương Bình, quả thực ít đi thứ gì.
Trước lúc này, dù Sắc Vi Vương đã chết, cảm giác thi thể mang lại là kiểu hắn chỉ ngủ hoặc đang bế quan mà thôi. Nhưng hiện tại, thi thể đã mất đi sức sống, nhìn như một bức điêu khắc chết.
Một lát sau, Ngô Khuê Sơn mở mắt ra, ánh mắt vô cùng sâu sắc, nhanh chóng cúi đầu với hai vị tuyệt đỉnh, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn Tư lệnh và Bộ trưởng..."
"Đừng khách sáo."
Hai vị cường giả tuyệt đỉnh liên thủ trình chiếu con đường võ đạo cấp chín, tiêu hao bản nguyên của người khác, cũng không quá khó, chỉ hơi giúp đỡ một chút thôi.
Trương Đào khách sáo một câu, cười nói: "Thấy sao?"
"Được ích lợi không nhỏ!"
Ngô Khuê Sơn gật đầu, nhẹ nhàng thở một hơi nói: "Tổng thể đã có phương hướng, về hấp thu chiêm nghiệm một phen, ta cảm thấy ta hẳn có thể đi ra con đường của chính mình."
Ngô Khuê Sơn nói như vậy, nói rõ trong lòng ông đã xác định được mô hình và con đường võ đạo.
Trương Đào cười một tiếng, Lý Chấn cũng cười cười, sau đó lại bình tĩnh nói: "Lần này, Hình Khai Văn hy sinh, hai năm qua Hoa Quốc cũng không có võ giả cấp chín mới, mất một người là ít đi một người. Nếu ngươi có thể nhanh chóng đột phá cấp chín, cũng có thể khiến người vui mừng. Sau khi về Ma Võ, mau chóng hấp thu những kiến thức đã giành được, đột phá cấp chín."
Lý Chấn nói đơn giản vài câu, bỗng nhiên nhìn lão Lý bên cạnh, hơi nhíu mày nói: "Lý Trường Sinh, vạn đạo hợp nhất không dễ đi, tuy chiến lực mạnh mẽ, nhưng thời gian quá ngắn ngủi, chỉ có thể bạo phát trong chớp mắt rồi vụt tắt.
Ngươi từng cấp sáu trảm cấp tám, ta từng nghĩ rằng, đến khi tình thế nguy cấp, có lẽ ngươi có thể đi con đường của ta. Còn bây giờ... Tự lo đi!"
Này vừa nói, Trương Đào không phản ứng gì, mấy người Phương Bình hơi biến sắc.
Là sao? Đi con đường của ngài?
Mới vừa rồi Ngô Khuê Sơn đã nói rõ ràng, đi con đường của người khác chính là chia cắt, nếu Lý Chấn không chết, không ai có thể đi lên con đường của ông, dù là đi ra con đường tương tự thì đó cũng không phải là đường của ông.
Ông ấy xem trọng lão Lý, lẽ nào muốn bồi dưỡng lão Lý thành người kế thừa? Nếu ông tử trận, để lão Lý bước lên con đường của ông?
Lý Chấn là cường giả số một Hoa Quốc, ít nhất thì hiện nay xếp hạng như vậy, ngay cả Lý Chấn cũng bi quan như vậy sao?
Lý Chấn cũng không nói nhiều, nói xong lời này, bóng người chớp mắt biến mất.
Trương Đào cười cười nói: "Ta cũng còn có việc..."
"Bộ trưởng, 300 tỷ của chính phủ đến khi nào mới..."
Phương Bình còn chưa dứt lời, Trương Đào đã biến mất tiêu rồi.
Cấp chín tuyệt đỉnh, đến vô ảnh đi vô tung.
Phương Bình bĩu môi, muốn quỵt nợ à?
Không đến nỗi chứ?
Không đòi được nợ, Phương Bình cũng không vội, hắn nhìn Ngô Khuê Sơn, hưng phấn nói: "Hiệu trưởng, ngài sắp vào cấp chín rồi sao?"
Ngô Khuê Sơn cười nói: "Còn cần một chút thời gian, nhưng hiện tại... đã hiểu ra một chút... Ngoài ra..."
Ngô Khuê Sơn nói xong, hơi nhíu mày nói: "Trước đây không hiểu cấp chín, bây giờ nhìn lại, cấp chín và cùng cấp sáu đúng là có chút tương tự."
"Là sao?"
"Cấp chín chính là tìm đường, vì tìm đường nên chưa dẫn đến thay đổi về chất." Ngô Khuê Sơn trầm ngâm nói: "Cấp chín tuy mạnh, nhưng nếu có nhiều võ giả cấp tám vây giết thì cũng chết.
Cũng như vậy, nhiều võ giả đỉnh cấp năm cũng có thể vây giết võ giả cấp sáu. Cường giả đỉnh cấp năm chiến cấp sáu cũng không phải không có, cũng không hiếm thấy.
Nhưng có bao giờ ngươi nghe thấy võ giả cấp năm có thể chiến thắng võ giả tinh huyết hợp nhất chưa?
Tuyệt đỉnh... Dưới cách nhìn của ta, có lẽ chính là cấp sáu tinh huyết hợp nhất!"
Nghe vậy, Phương Bình lập tức hiểu, lẩm bẩm: "Hóa ra là vậy! Tinh huyết hợp nhất quả thực vô cùng mạnh mẽ!"
Đúng, trong cấp sáu, tinh huyết hợp nhất cũng chính là đỉnh cấp sáu. Nhưng đỉnh cấp sáu và đỉnh cấp sáu tuyệt nhiên không giống nhau. Chớ nói chi là so với các võ giả cấp sáu sơ trung cao kỳ.
Đám người Phương Bình trước kia phải liều mạng mới liên thủ diệt được vị cường giả tinh huyết hợp nhất của thành Nguyệt Quế.
Trước trước sau sau, Phương Bình hao hết vô số khí huyết và lực lượng tinh thần.
Chỉ như vậy mà còn phải đánh gian nan vô cùng.
Nhưng bên trong mỏ khoáng ở vương thành, khi đối mặt với cường giả đỉnh cấp sáu, toàn lực bạo phát một đòn, Phương Bình có thể giết đối phương mà không tốn bao nhiêu thời gian, tuy bản thân hắn cũng bị thương không nhẹ.
Thậm chí, khi còn là cấp năm trung kỳ, hắn từng tiêu diệt một vị đỉnh cấp sáu yếu.
Nhưng nếu lúc đó hắn đối mặt với cường giả tinh huyết hợp nhất, dù Phương Bình có ngưng tụ cả trăm gal lực lượng thiên địa cũng không nổ chết được đối phương, người chết đương nhiên sẽ là hắn.
Mạnh như Đường Phong, ở giai đoạn tinh huyết hợp nhất diệt võ giả cấp sáu sơ trung kỳ chẳng tốn chút thời gian. Giết võ giả đỉnh cấp sáu không tinh huyết hợp nhất, toàn lực đối phó, cũng không phải là chuyện quá khó.
Ngay khi Phương Bình còn đang nghĩ những thứ này, Ngô Khuê Sơn lại nói: "Sự chênh lệch giữa tuyệt đỉnh và cấp chín cũng giống như tinh huyết hợp nhất và cấp sáu bình thường vậy, chỉ là mức độ chênh lệch càng lớn hơn, đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của ta, nhưng hẳn sẽ không sai.
Chẳng trách vẫn luôn nói tuyệt đỉnh mới là sức mạnh cao tầng chân chính thay đổi thế cuộc, hiện tại ta đã có thể hiểu vì sao rồi."
Nếu như một vị tuyệt đỉnh chỉ bằng hai hoặc ba thành chủ cấp chín, vậy thì nhân loại hoàn toàn không thể chống lại địa quật.
Một địa quật có rất nhiều cường giả cấp chín, như Thiên Nam, thêm vào yêu thú yêu thực thì có tận 30 vị.
Nếu một vị tuyệt đỉnh chỉ có thể áp chế hai, ba vị cấp chín, vậy chẳng phải 14 vị tuyệt đỉnh của Hoa Quốc chỉ có thể tương đương với Thiên Nam địa quật thôi sao?
Phương Bình không nhịn được nói: "Năm đó không phải nói, trong lúc giao thủ, Tư lệnh Lý chỉ giết một người thôi sao?"
Ngô Khuê Sơn trầm ngâm nói: "Hẳn là chỉ là một loại cảnh cáo, hoặc là... có lẽ kẻ bị giết chính là tuyệt đỉnh thì sao?"
Phương Bình lắc lắc đầu, sao có thể.
Ngô Khuê Sơn không nói thêm nữa, vui mừng ra mặt nói: "Chúng ta có thể trở về rồi, bên này không cần chúng ta quản, lần này, thu hoạch thật lớn!"
Nói đến đây, Ngô Khuê Sơn bỗng nhiên không nói nữa.
Ông có thu hoạch rất lớn, có thần binh cấp chín, lại có phương hướng cho con đường cấp chín của mình.
Nhưng giấy nợ 100 tỷ... cũng nghẹn ở cổ họng.
Quan trọng không phải là giấy nợ, mà quan trọng là, bản thân là một võ giả sắp đột phá cấp chín nhưng lại phải dựa vào một cấp sáu để có được thu hoạch to lớn như trên. Càng nghĩ càng thấy mất mặt.
...
Sáng ngày 2 tháng 5, tại Ma Võ.
Trong trường bỗng nhiên có người kinh hoàng hô lớn: "Đó là cái gì vậy!"
"Yêu... yêu thú!"
"Hai con yêu thú!"
"Chạy mau!"
"..."
Phàm là sinh viên, vừa nhìn thấy đã sợ hãi rồi!
Quá khổng lồ!
Yêu thú cấp bảy có thể hình cực kỳ khổng lồ, lần trước Phương Bình mang Vị Cẩu Thú về, dài 5 mét, cao 3 mét.
Cấp độ càng cao, thân thể cũng càng lớn. Con yêu thú cấp chín lần này bọn họ mang về dài tận 15 mét!
15 mét, không quá dài, nhưng xe vận tải tám bánh cỡ lớn cũng chỉ dài bảy tám mét. Con yêu thú cấp chín này còn dài hơn hai chiếc xe vận tải tám bánh ghép lại! Mà còn to và cao hơn nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận