Toàn Cầu Cao Võ

Chương 621: Chờ thầy đột phá, em làm hiệu trưởng (2)

Ngày 13 tháng 10.
Phòng hậu cần.
Lão Lý hút điếu thuốc, nhẹ giọng nói: "Em muốn về Nam Giang?"
Phương Bình cười nói: "Không có chuyện này, em về Nam Giang làm gì, làm Tổng đốc không hẳn tốt hơn làm hiệu trưởng Ma Võ, còn không bằng ở lại Ma Võ, thuận lý thành chương tiếp nhận Ma Võ. Bây giờ, Ma Võ chính là địa bàn của em rồi."
Lão Lý bật cười, thằng nhóc này đúng là ngông cuồng.
Mới học đại học năm hai mà đã nghĩ đến chuyện tiếp nhận quản lý Ma Võ?
Phương Bình hình như biết ông đang nghĩ gì, cười nói: "Thầy hiệu trưởng năm đó không phải cũng vào trường không bao lâu cũng được tiếp nhận Ma Võ sao?"
"Vậy em phải chờ lão Ngô chết trận."
Lão Lý cười ha ha không ngừng, nói tiếp: "Không đúng, còn phải chờ lão Hoàng bỏ mình nơi chiến trường nữa, hai tên này chết rồi, em lên nhận chức mới không gặp vấn đề."
Phương Bình ho nhẹ một tiếng, lúng túng nói: "Lời này là thầy nói, không phải em nói, nếu bị người nghe được, cũng là phiền phức của thầy."
"Xía, tôi mà sợ bọn họ à?"
Lão Lý gần đây cũng rất hung hăng, khinh bỉ một câu nhưng cũng không nói nữa, hai lão già thối tha kia nếu như nghe lén được thì không xong rồi.
Cũng không tiếp tục đề tài này, lão Lý cầm cái điếu gõ gõ xuống bàn, ngừng một chút lại nói: "Giải thi đấu võ đạo còn đang diễn ra, các buổi thi đấu vòng loại vẫn đang tiếp tục, thế mà em nhiều chuyện ghê gớm, còn có thời gian rảnh rỗi đi vây quét cứ điểm tà giáo?
Mấy tên võ giả cấp một cấp hai mà thôi, để cho ai đi mà không được, cần gì phải đích thân ra mặt?
Nếu không có ý định về Nam Giang nhậm chức vậy thì gặp mặt Trương Vũ Cường là muốn thảo luận chuyện sau khi lối vào địa quật xuất hiện, Ma Võ sẽ trợ giúp phải không?
Phương Bình, đừng nghe lời người khác giật dây, em bây giờ còn chưa đủ tư cách, cũng không có khả năng một mình đảm đương một phương như vậy.
Em cảm thấy em rất quan trọng, trên thực tế, em chẳng là gì cả.
Đàng hoàng ngoan ngoãn ở Ma Võ mấy năm, đến khi tốt nghiệp, lão già đó cũng mặc kệ em rồi."
Phương Bình khẽ cười nói: "Cho đến bây giờ, em đâu có xem mình là nhân vật lớn gì, chẳng lẽ không có em, Trái Đất bị hủy diệt ư.
Em có bao nhiêu phân lượng, trong lòng em cũng biết, mấy chuyện lục soát diệt tộc nhà cường giả cao cấp với lại có quan hệ tốt với Thú Vương cấp tám gì đó, đều là hư danh cả…"
Lão Lý lườm một cái, mẹ nó, chém gió trước mặt ông đây thế mà coi được à?
"Em sẽ không làm mấy chuyện như đi tìm chết đâu thầy. Tổng đốc Trương và đám người ở Nam Giang không hẳn để ý đến cái mạng nhỏ của em, những cường giả Tông sư này nghĩ như thế nào, em không biết.
Ông ấy có công tâm cũng tốt, tư tâm cũng được, thực ra em cũng không muốn Nam Giang xảy ra chuyện gì.
Dù sao Thụy An cũng quá gần Dương Thành, em sống ở đó nhiều năm như vậy, đời đời kiếp kiếp đều sống ở nơi đó.
Tổng đốc Trương nghĩ như thế nào, em không để ý.
Mạng nhỏ của mình phải do mình giữ.
Lần này, em đã mời được hai cường giả cấp tám là Điền Mục sư huynh và Khấu lão gia - ông Khấu Biên Cương, hai cường giả cấp bảy là hiệu trưởng Trần - Trần Diệu Đình và hiệu phó Lưu Phá Lỗ. Tổng cộng là bốn đại cường giả cao cấp âm thầm bảo vệ em.
Lão Lý à, nếu như lần này em chết rồi, đó là do em không may mắn, lần này không chết, lần sau cũng phải chết."
"Em mới gọi tôi là gì?"
Lão Lý sửng sốt một chút, sau đó xách cổ Phương Bình lên, mạnh mẽ tặng cho cậu một cước thẳng vào mông!
"Mẹ nó, cái thằng không có tôn ti trật tự, không biết lớn nhỏ, bây giờ ngon rồi ha? Có thể mời được Tông sư rồi? Dám gọi tôi là lão Lý? Cái thằng khốn kiếp này!"
Lão Lý nói xong vẫn không hết giận, cầm lấy điếu thuốc gõ lên đầu Phương Bình.
Phương Bình giống như bị đóng cọc, cái cổ nhấn nhá co rụt từng đoạn.
Phương Bình bất đắc dĩ, oan uổng nói: "Thầy cũng có thể gọi em là lão Phương mà, em không ngại..."
"Lăn đi!"
Lão Lý đá cậu một cước, khiến cậu bay thẳng vào không trung, lúc này mới không thèm tiếp tục trừng trị cậu.
Chờ khi Phương Bình từ giữa không trung hạ xuống, lão Lý tiếp tục thả thuốc lá vào điếu, chậm rãi hút một hơi, nói: "Biết ngay người như em không phải loại người muốn chết, bốn đại Tông sư… chắc sẽ không có chuyện gì. Làm sao em thuyết phục được bọn họ? Hai vị cấp tám tọa trấn Ma Đô địa quật, không dễ mời được như vậy."
"Đơn giản thôi, em nói nếu như em không chết, bọn họ chết rồi, con cháu đời sau của bọn họ sau có đến Ma Võ, em sẽ chăm sóc bảo kê.
Con cái của Điền sư huynh chết rồi, chỉ còn mấy đứa cháu trai cháu gái, người cũng già rồi, kiểu gì cũng phải suy nghĩ cho thế hệ mai sau một chút.
Còn hiệu phó Lưu ấy, thực ra ý định ban đầu của Tổng đốc Trương chính là mời thầy Lưu ra mặt, nhưng thầy ấy là một vị cấp bảy… Khụ khụ, em không có ý xem thường, nhưng người như Trương Định Nam tâm địa đen tối lắm, tin ông ấy, tỷ lệ tử vong của em sẽ lên đến chín phần mười!
Hiệu trưởng Trần thì dễ mời lắm thầy, em nói, nếu ông ấy không giúp em, em sẽ bảo Trần Vân Hi khiêu chiến Kinh Nam một năm, nên ông ấy thoải mái đáp ứng rồi.
Thực ra trước đó em đã đến mời Ngô Xuyên sư huynh rồi, nhưng mà anh ấy quá lạnh lùng, sống chết cũng không đồng ý, sau đó mấy người Điền sư huynh đồng ý rồi, Ngô sư huynh lại muốn đánh em, thầy nghĩ xem, loại người này có còn lương tâm không chứ?"
"Cút đi!"
Lão Lý mắng một câu, nếu Ngô Xuyên thật sự bị mời đi, vậy Ma Đô địa quật chờ bị công phá đi.
Mời đi hai cường giả cấp tám, Ngô Xuyên không đánh chết cậu đã là may mắn rồi.
Điền Mục và Khấu Biên Cương có thể đáp ứng, đã ra ngoài dự liệu của Lão Lý.
Liên quan đến việc Phương Bình nói sẽ chăm sóc… chăm sóc cái con heo, hai ông già kia vẫn còn sống, em dám ngược đãi đời cháu của bọn họ sao?
Cường giả cấp tám mà nổi giận, Ma Võ bây giờ chắc bị đè bẹp dí hết rồi.
"Trong lòng tự có sắp xếp là tốt rồi, em còn trẻ…" Lão Lý lại rút thuốc bỏ vào điếu, lại lần nữa gõ điếu "bang bang" xuống bàn, thở một hơi nói: "Mấy lão già như chúng tôi đây, chết thì chết, các em sống thêm vài năm, chỉ hy vọng sau này mấy đứa nhớ đốt tiền mã xuống cho chúng tôi là được.
Lần này làm xong chuyện, em cũng đã góp công góp sức rồi, đến khi địa quật Nam Giang mở ra, em đừng đề cập đến chuyện Ma Võ trợ giúp, hiểu chưa?"
"Dạ, em biết rồi."
"Đúng rồi..." Lão Lý bỗng nhiên cười nói: "Lão già tôi không có con cái, cũng không có cháu trai cháu gái ruột thịt gì, chỉ có một đứa cháu gái họ, thiên phú không tệ, khoảng hai năm nữa nó thi đại học, Ma Võ nên đặc cách cho nó, hiểu chưa?"
Phương Bình trả lời: "Chuyện này thầy làm là được rồi, còn cần phải thương lượng với em đi cửa sau ư?"
"Ông đây thích thế, lão già tôi một đời anh minh, không thể mang tiếng xấu được, chuyện này em làm!"
Phương Bình cạn lời, không ngờ thanh danh của em lại không đáng giá như vậy?
Lão Lý nói xong cái này, cũng không tiếp tục, cuối cùng thốt lên: "Qua mấy ngày nữa tôi muốn bế quan, nếu em muốn đổi cái gì thì bây giờ đổi, nhân lúc tôi vẫn còn ngồi đây, tôi cho em chút ưu đãi, bỏ lỡ cơ hội này là không còn nữa đâu."
"Ưu đãi?"
Phương Bình con mắt tỏa sáng, lại nói tiếp: "Thầy sắp đột phá thành Tông sư rồi?"
"Khà khà, em đoán xem?"
"Thật giả?"
Phương Bình một mặt vui mừng: “Nếu như thầy đột phá, cô em cũng đột phá, ôi trời đậu, sau này chỗ dựa của em vững cờ mờ nờ chắc, chúng ta mạnh mẽ lật đổ hiệu trưởng Ngô, để em làm hiệu trưởng, thầy thấy có hy vọng làm vậy không?“
"Xéo đi cho khuất mắt tôi!"
Lão Lý không nói hai lời, quát lên một tiếng, một cước đá Phương Bình ra khỏi phòng hậu cần.
Cái thằng khốn này nghĩ gì thế?
...
"Em... em còn chưa đổi đồ mà"
Bên ngoài phòng hậu cần, Phương Bình thật sự cạn lời.
Ơ, ưu đãi đã nói đâu?
Không có à?
Nhưng nghĩ lại, bây giờ hình như mình cũng không cần đổi cái gì, trường đao cấp B đối với một võ giả cấp bốn như cậu mà nói, dư sức.
Hơn nữa, Trương Định Nam cũng nói rồi, thanh đao đặc chết cấp A kia sẽ là của cậu.
Giáp da cấp năm, tạm thời cũng đủ xài.
Còn giáp da cấp sáu, có thể giết chết Phương Bình sẽ không quan tâm đến giáp da cấp mấy, nếu giết không chết Phương Bình, giáp cấp năm là đủ rồi.
"Lần sau lại xem xem có thể trữ thêm một ít Hồi Mệnh Đan hay không, thuốc này vẫn khá có tác dụng."
Phương Bình nói thầm một tiếng, cũng không đi vào nữa, xoay người trở về ký túc xá của mình, đột phá cấp bốn cao kỳ trong đêm nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận