Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1978: Bắt Giết Chân Vương Tẩm Bổ

Lão Lý bị nhìn đến đỏ mặt, hắn bị một con mèo khinh bỉ. Đáng tiếc, trước mặt con mèo này, lão Lý cũng không dám nói lung tung.
Con mèo này nhìn có vẻ dễ nói chuyện, nhưng đối phương chỉ quăng câu đã câu được Chân Vương, hắn thật sự không dám làm càn.
Quá mạnh! Ai có thể dùng cách đó đối phó Chân Vương?
Vì giết một Chân Vương, Chiến Vương suýt nữa bị người đánh chết tươi, còn phải dưỡng thương rất lâu. Nhưng con mèo này thì sao?
Vừa nói xong, hư không trước mắt mấy người Phương Bình bắt đầu phun trào.
Thương Miêu có chút vui vẻ nói: "Sắp câu được rồi, à này… mấy người kia... lại gần đây một chút, bản miêu đâm chết hắn, tinh khí thần của hắn tràn ra, các ngươi có thể hút một chút!"
Đuôi to của Thương Miêu vung vẩy, có chút cao hứng. Rất lâu không câu cá, cũng may kỹ thuật vẫn còn. Vừa câu đã câu được Chân Thần này, Chân Thần này cũng thật ngốc, câu rất dễ dàng, chẳng tốn chút sức nào.
Thương Miêu dứt lời, trong hư không, đã xuất hiện vết nứt, hình như loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng người.
"Là ai? Thả bản vương ra!"
"..."
Một loạt tiếng gầm gừ từ truyền ra từ trong không gian, có chút suy yếu, có chút sợ hãi.
Tùng Vương sợ hãi, hoảng rồi! Hắn không biết mình bị thứ gì móc vào mũi, không tháo ra được, dù vỡ vụn kim thân cũng không được, móc câu vàng hình như không chỉ câu nhục thân, mà còn cả lực lượng tinh thần của hắn.
Lôi kéo một đường dài, vết nứt không gian không ngừng suy yếu lực lượng của hắn, tiêu hao sức mạnh cơ sở của hắn.
Khi cảm nhận được khí tức bên ngoài, Tùng Vương hoảng hốt!
Cường giả xa lạ! Rất mạnh rất mạnh!
Hắn không biết đối phương là ai, hắn chỉ biết là, lúc này thực lực của hắn còn chưa được một phần mười, nếu ra ngoài... Có lẽ chắc chắn sẽ chết.
Hắn không muốn chết!
Tùng Vương hận phát cuồng! Tiến vào ngoại vực mà thôi, tại sao lại xuất hiện cường giả khủng khiếp như thế? Không chỉ là cường giả, rốt cuộc lưỡi câu vàng được làm từ cái gì? Sao có thể giam cầm Chân Vương vô địch như hắn?
Tùng Vương hết sức sợ hãi, lúc này lại tiếp tục giằng co, hắn không muốn đi ra!
Hắn không ra, phía ngoài, hình như Thương Miêu đã quen với tình huống như vậy, bỗng nhiên cầm lấy cần câu thọc vào hư không.
Xì xì! Không gian như là sóng nước, bị chọc thủng, trước đó cần câu dài mấy mét, lúc này chợt phóng đại vô số lần, biến thành một cây gậy hết sức to lớn, Thương Miêu nắm lấy cần câu, gõ bôm bốp vào đầu Tùng Vương.
"Ê, đi ra nha!"
"Còn không ra, thì sẽ chết mất xác ở bên trong đấy."
"Mau ra đây nha!"
"..."
Ầm ầm ầm!
Cần câu gõ đầu Tùng Vương sắp nứt toác ra rồi, đường đường Chân Vương, thế mà giờ đây như sắp bị đánh cho bất tỉnh, đây cũng là chuyện khó tin!
Cần câu... có tác dụng chấn nhiếp lực lượng tinh thần.
Tùng Vương cảm thấy chóng mặt, chóng mặt...
Choáng đến mức dần mất sức chống cự, một bóng dáng tàn tạ chợt xuất hiện trước mắt nhóm người Phương Bình.
Mọi người đều ngây ra!
Một vị Chân Vương còn sống sờ sờ cách bọn họ 3 mét mà lại bị bọn họ câu lên bờ như câu cá, cơ thể rung lên mấy cái, nhưng lại không thể động đậy. Đôi mắt trắng dã!
Lúc này, Thương Miêu còn đang dùng cần câu gõ đầu hắn, mặt mèo hiện ra nụ cười rạng rỡ, cười đến đầu lưỡi cũng sắp thè ra rồi.
Câu được rồi!
Nó đang cười, nhóm người Phương Bình hết sức sững sờ.
Bắt sống một vị Chân Vương!
Có người có thể giết Chân Vương. Trấn Thiên Vương, Trương Đào, Lý Chấn, Chiến Vương… Những người này đều làm được. Bọn họ cũng đã có chiến tích như giết Chân Vương, giết yêu thú tuyệt đỉnh. Nhưng chưa ai có thể bắt sống một vị Chân Vương!
Phương Bình liếc mắt nhìn lướt qua cần câu của mèo lớn, bảo bối! Bảo vật chân chính.
Hắn chưa từng nhìn thấy thần binh nào mạnh như vậy.
Lưỡi câu có thể câu Chân Vương, cần câu có thể gõ đầu Chân Vương, đánh cho đối phương bất tỉnh... Cái này... rất thích hợp với mình.
Nếu mình mang theo cần câu, thu liễm khí tức, âm thầm đi gõ đầu Chân Vương, có thể đánh đối phương bất tỉnh không? Nếu có thể, mình cũng có thể giết Chân Vương!
Phương Bình nghĩ mà thèm, cũng không dám lộ ra bất kỳ mơ ước gì, mèo lớn quá mạnh. Hơn nữa lần này nó còn giúp bọn họ bắt được một vị Chân Vương, xem như cùng phe, cũng không thể đắc tội con mèo này.
Nhưng Thương Miêu không thèm để ý cái này, gõ Tùng Vương một lúc, nhìn về phía mấy người Trương Vệ Vũ, lộ ra gương mặt tươi cười nói: "Muốn đâm chết không? Đâm chết, các ngươi có thể hấp thu tinh khí thần, khiến bản thân sung mãn. Không đâm chết, các ngươi có thể nấu ăn... à mà, các ngươi có ăn không?
Bản miêu không ăn, thật buồn nôn... trước kia chó lớn cũng ăn, rất buồn nôn..."
Thương Miêu bỗng nhiên có chút ghét bỏ, cái đuôi to bỗng nhiên quật Giảo!
Chó lớn thật buồn nôn! Nó ăn Chân Thần.
Thương Miêu chỉ ăn xiên nướng, chỉ ăn cá nướng, uống rượu ngon, có khi vì bữa ăn ngon, mới ăn tạp một chút.
Chó lớn thì không như vậy, cái gì cũng ăn, không kén ăn.
"Hu hu..." Giảo bị đánh đến đầu váng mắt hoa, vô tội muốn khóc. Bản vương trêu chọc ngươi à? Con mèo này quá đáng ghét!
Giảo đang nghẹn ngào, mấy người Phương Bình lại ngạc nhiên đến ngây người, nấu Chân Vương ăn? Nghe thấy lời này... bọn họ đều cảm thấy choáng váng.
Phương Bình vội vàng nói: "Đâm chết hắn! Đúng rồi, đâm chết hắn rồi thì bản nguyên của hắn..."
Phương Bình chợt nhớ tới một sự kiện, Tùng Vương chết đi thì bản nguyên của hắn sẽ thế nào?
Đây chính là một vị Chân Vương bị bắt sống.
Nghe vậy, Thương Miêu hơi bất ngờ, móng vuốt gãi gãi lỗ tai, lấy làm lạ nói: "Lấy bản nguyên của hắn làm gì? Đại đạo của hắn vừa ngắn lại hẹp, dài có chút xíu, đi cũng vô dụng, các ngươi có thể đi đạo của chính mình mà."
Nó nói như vậy, Trương Vệ Vũ lại kích động có chút run rẩy, vội vàng nói: "Tiền bối... Có thể giữ lại bản nguyên của hắn sao?"
Giống tuyệt học bản nguyên của Huyền Ngọc Chân Vương trước đó, hóa thành bản nguyên đại đạo. Ngô Khuê Sơn đã được lợi rất lớn! Mà đó là tuyệt học bản nguyên của một vị Chân Vương chết đi, để lại cho con cháu.
Còn nơi này là một vị cường giả Chân Vương còn sống.
"Không được nha..." Thương Miêu lắc đầu: "Đâm chết hắn, có thể giữ lại một chút bản nguyên, dù có đi cũng sẽ không vượt qua hắn... Các ngươi muốn cái này sao?"
"Muốn!" Mọi người đều trăm miệng một lời.
Nói đùa, dù bọn họ không cần, để một vị cường giả cấp 9 đi, cũng không phải ai cũng có hy vọng trở thành tuyệt đỉnh. Dù chỉ có thể so với Tùng Vương, thậm chí không bằng, đó cũng là tuyệt đỉnh.
Lúc này, Phương Bình thậm chí có lòng muốn nhìn trộm bản nguyên Chân Vương một chút, nhưng nghĩ lại thì thôi, bản nguyên Chân Vương tiêu hao quá lớn, hiện điểm tài phú của hắn không nhiều.
Hơn nữa, hắn không cần xem con đường của cường giả mạnh như vậy, dễ bị ảnh hưởng bởi ý chí của đối phương. Trước đó, hắn thâm nhập vào bản nguyên của hai vị đi ra một hai trăm mét, bản thân có chút ảnh hưởng, chờ hắn bước lên bản nguyên của mình rồi tính sau.
"Thật là phiền phức!" Thương Miêu có chút phiền não, những người này thật lắm yêu cầu.
Trước kia câu được cá rồi nướng lên ăn, nấu ăn, không ăn thì đâm chết là được rồi. Hiện những người này còn muốn mình bóc ra bản nguyên, thật phiền phức mà.
"Thức ăn cho mèo... thức ăn cho mèo... cung mèo..."
Thương Miêu nói thầm vài tiếng, xem như an ủi mình, được rồi được rồi, mình không trở về được, mình lại không muốn tự làm việc, vậy thì để những nhân loại này làm việc cho mình đi.
Nó muốn ở cung mèo, nó không muốn làm mèo hoang.
Nó và chó lớn không giống nhau, chó lớn bốn biển là nhà, đất làm giường, trời làm chăn, đi đâu cũng có thể ngủ, nó thì không như vậy.
Thương Miêu dùng sức dùng cần câu gõ đầu Tùng Vương, gõ gõ, cả người Tùng Vương run rẩy, lát sau, một đồ vật như cửa thủy tinh trôi nổi từ trên người đối phương ra.
Thương Miêu cũng rất mệt mỏi, lầu bầu nói: "Đây nè, hắn chết rồi, các ngươi có thể xem một chút, xem xong sẽ phá hủy..."
Dứt lời, Thương Miêu sợ bọn họ còn muốn ra điều kiện, lập tức nói: "Bản miêu sẽ đâm chết hắn, các ngươi đừng nói chuyện!"
Nói xong, Thương Miêu cũng không động tay với Tùng Vương, ánh mắt ánh lên vẻ kỳ dị, sau đó dùng vuốt mèo chọc vào hư không.
Chọc chọc đâm đâm! Nó đâm một cái, nhục thân Tùng Vương run lên một cái, đâm một cái, run lên một cái.
Thương Miêu có vẻ cũng rất mệt mỏi, thở hồng hộc.
Một lát sau, Tùng Vương bỗng kêu lên một tiếng đau đớn.
Một cỗ năng lượng hết sức mãnh liệt lập tức tràn ra từ người đối phương.
Trời đất lại biến sắc!
Ầm ầm!
Đại đạo nổ tung, bầu trời lần nữa hóa thành màu đỏ máu.
Một vị Chân Vương chết đi một cách dễ dàng như vậy.
Mà lúc này, nhóm người Trương Vệ Vũ tinh thần kích động, khi cỗ năng lượng của Chân Vương chết đi đánh thẳng vào bọn họ, mọi người chỉ cảm thấy tinh thần thoải mái, hình như tất cả hao tổn trước đó đều đang khôi phục.
Bắt giết Chân Vương để tẩm bổ!
Đây là chuyện lần đầu xảy ra từ thuở khai thiên lập địa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận