Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2252: Chỉ Có Phong Vân Để Lại Tên Tuổi

Hoa Tề Đạo không nói một lời, thương thế trên tay nhanh chóng khôi phục. Hai tay Lê Án nổ tung, lúc này cũng cúi đầu, yên lặng khôi phục thương thế, không nói lời nào. Bốn phương vắng lặng trong chốc lát, trên trời, trong hư không, có tiếng ai đó nhàn nhạt truyền đến: "Vật ấy là Miếu Quả sao?"
Người này giấu ở trong hư không, xé rách không gian, trốn trong vết nứt không gian. Nhưng biết được vật ấy là Miếu Quả, hiển nhiên cũng là cường giả xa xưa. Rất nhanh, tại một hư không ở nơi khác, có cường giả lên tiếng: "Là Miêu Quả, Lê Chử, Miêu Thụ ở đâu?"
"Giao Miếu Thụ ra đây!"
Không chỉ có một vị cường giả lên tiếng, mà có tận mấy người khác nhau cùng lên tiếng, ép Lê Chử giao Miêu Thụ ra. Miêu Thụ... Một cái tên rất buồn cười! Nhưng mà cây của Thương Miêu chính là Miêu Thụ! Miếu Quả cũng là thức ăn mà Thương Miêu thích nhất! Lúc này, những cường giả này đang nghĩ gì, cũng chỉ có chính họ biết.
Trên đỉnh núi, Lê Chử kinh ngạc nói: “Miếu Quả? Miếu Thụ? Vật ấy là Miêu Quả sao? Bản vương trong một lần gặp may, nhận được vật ấy ở Thủ Hộ vương đình... Nghe vậy, từng luồng lực lượng tinh thần tìm đến phía Thủ Hộ vương đình. Thủ Hộ vương đình có Thiên Yêu Vương là thủ lĩnh. Nhưng lúc này, Thiên Yêu Vương vẫn chưa xuất hiện. Huyền Long thì có mặt, nhưng nó đang đứng ở phía Thiên Mệnh vương đình. Phía Thủ Hộ vương đình, một con yêu Phượng Hoàng đang chiếm giữ đỉnh núi, giờ khắc này, cảm nhận được lực lượng tinh thần tra xét, Phương Hoàng khẽ ngâm một tiếng, cất giọng nữ lanh lảnh: "Bản vương không biết Miêu Thụ nào cả, vật ấy là Thánh Quả của Đế Thương. Đế Thương đã mất tích nhiều năm, các ngươi muốn tử chiến với chúng ta sao?"
Dứt lời, từng con yêu thú to lớn, từng cây yêu thực chọc trời bùng lên khí tức, sẵn sàng nghênh chiến. Thủ Hộ vương đình là vương đình yếu nhất trong bốn vương đình lớn. Nhưng dù vậy, Thủ Hộ vương đình cũng có 36 cường giả cấp Chân Vương. Thiên Thực vương đình và Thiên Mệnh vương đình có hợp tác với bọn nó, Phượng Hoàng không sợ.
"Đế Thương?”
Có người cười nhạo nói: “Thượng Đế? Thật là to gan! Quả nhiên là Miêu Thụ!”
Nghe thấy tên này, mọi người đã xác định đối phương chính là Miêu Thụ. Không ngờ nó thoát khỏi Miêu Cung, chạy vào Thủ Hộ vương đình. Không ít người bắt đầu tính toán. Miêu Thụ là bảo vật, Thương Miêu là con mèo chiêu tài, không phải bảo vật thì nó không thèm. Nó thu nhận Miếu Thụ vào Miêu Cung là vì Miêu Thụ có điểm đặc biệt, trái cây của nó có thể tu bổ không gian bản nguyên, thậm chí có thể giúp khai thác con đường bản nguyên! Đây chính là lý do thứ nhất mà Miêu Thụ là bảo vật. Thứ hai, có Miêu Thụ trong tay, có lẽ có thể dùng để hấp dẫn Thương Miêu. Thương Miêu mới thật sự là kho báu!
Những người này trầm mặc, Phương Bình liếc mắt nhìn chằm chằm Lê Chử!
Có vấn đề! Tuyệt đối có vấn đề! Vì sao hắn không lấy ra thứ gì khác, mà lại lấy ra Miếu Quả. Hắn biết đây là trái cây của Miêu Thụ, thậm chí biết vật này có liên quan đến Thương Miêu, hắn cố ý. Hắn muốn làm gì? Tính kế Thủ Hộ vương đình hay là Thương Miêu? Phương Bình biết Thương Miêu rất thích Miếu Quả. Lần trước nhìn thấy Miêu Quả, Thương Miêu rất không nỡ ăn, nhiều lần dặn dò Phương Bình, nếu có thời gian thì giúp nó tìm Miếu Thụ về.
Thương Miêu mất thần khí, nó chẳng thèm đi tìm. Nhưng mất đi Miêu Thụ, lại nhiều lần nhắc nhở Phương Bình tìm Miêu Thụ về cho nó. Có thể thấy Miêu Thụ có sức hấp dẫn rất lớn với Thương Miêu.
Nghĩ đến đây, Phương Bình lập tức liên lạc với Thương Miêu: "Mèo lớn, có ở đó không?"
"Mèo lớn, nghe rõ trả lời!"
Một lát sau, một bóng mèo mập mạp hiện lên, thở dốc hổn hển, nói: "Kếu cái gì?"
"Đang ở đâu đấy?"
"Đang đi đường á..."
Phương Bình bất đắc dĩ nói: “Cần phải thở dốc như vậy sao?”
Ngươi là một con mèo mạnh mẽ cấp Đế, đi đường có một chút mà mệt vậy luôn hả?
"Này, ngươi có biết Lê Chử không? Vừa rồi có ai nghĩ đến người không?"
"Có á, nhiều người lắm! Ta chẳng muốn quan tâm!"
Thương Miêu đã chịu thua, mới vừa rồi, trên đầm lầy hắc ám không chỉ hiện một hai bóng người, mà là mười mấy bóng người! Nó chẳng muốn nhìn, phiền chết đi được!
Nghĩ gì thì nghĩ đi, mặc kệ các ngươi, bản miêu không thèm quan tâm.
"Chuyện người có Miêu Thụ có bao nhiêu người biết?"
"Nhiều người lắm á!"
Thương Miêu dùng móng vuốt vò đầu, nói: "Hình như nhiều người biết Miếu Thụ của bản miêu lắm á. Nhưng mà Miếu Thụ là chuyện rất lâu về trước rồi, người biết hẳn đều là người của mấy ngàn năm về trước thì phải?"
Phương Bình bất đắc dĩ, nói vậy thì không thể chứng minh được gì rồi. Dù Lệ Chử biết Miếu Thụ thì cũng không có gì, có lẽ chính bản thân Miếu Thụ tự nói không biết chừng.
"Tên lừa đảo, người tìm được Miêu Thụ rồi?”
Thương Miêu bỗng nhiên hỏi một câu, nó hơi thèm thuồng, le lưỡi chờ mong. Phương Bình bất đắc dĩ, ngươi là mèo, không phải chó! Le lưỡi cái gì!
"Vẫn chưa, nhưng lần này có lẽ Miêu Thụ sẽ xuất hiện! À phải rồi, nó hiện tại đổi tên thành Đế Thương, nó vẫn còn thương nhớ ngươi lắm, nhớ mãi không quên người đó."
Đế Thương, Thượng Đế... Cái cây này hiển nhiên vẫn chưa quên được Thương Miêu, còn về chuyện đó là ký ức tốt hay xấu thì không ai biết. Nói xong, Phương Bình suy nghĩ một chút, lại nói: "Có một người xấu tên là Lê Chử, hắn đang định hại chết người đó. Người tự mà lo lấy đi, nếu không ngại mệt thì tìm cơ hội đâm chết hắn!"
Thương Miêu không quá để ý, nó đã quen từ lâu, sao có thời gian đi đâm người chết, phiền lắm. Một người một mèo trao đổi vài câu, Phương Bình nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.
Chuyện Miếu Thụ tạm dừng ở đây. Đế Thương biến mất nhiều năm, chưa từng xuất hiện. Lần này, Đế Thương cũng không ở đây. Hơn nữa, chuyện liên quan đến bảo vật của Yêu Hoàng quan trọng hơn. Dù có không ít người đã lên kế hoạch xong chuyện sẽ đến Thủ Hộ vương đình một lần, song, lúc này không cần suy nghĩ nhiều về nó như vậy. Lê Án và Hoa Tề Đạo cũng đã trở về lại bên cạnh Lê Chử. Lê Chử và Lê Án không nói gì, cả hai đều im lặng. Rất nhanh, Mệnh Vương mở miệng nói: "Nếu các nơi đã đến, vậy bản vương xin nói vài câu!"
"Lần này, vào Vương Chiến Chi Địa, mục đích chung của mọi người đều là vì bảo vật! Tình hình bên trong tương đối phức tạp, hai vương đã tỉnh, những năm nay cũng không phải không có hành động gì, năm đó những người đã chết không có mấy ai còn để lại thi thể bên ngoài, phần lớn đều bị bắt vào trong Đế Cung! Lần này, các ngươi tiến vào, e là phải đối mặt với đại quân thi thể của cường giả. Trước khi cướp đoạt bảo vật, không nên tùy ý tranh đấu!"
Lúc nói lời này, Mệnh Vương nhìn về phía Phương Bình, bình tĩnh nói: "Nếu Phục Sinh Chi Địa muốn chiến, Thần Lục cũng không sợ! Nhưng Phương Bình, người nghĩ cho kỹ, là lưỡng bại cầu thương hay đoạt bảo trước?".
Phương Bình cười ha hả nói: “Mệnh Vương, lúc nãy ta chỉ nói đùa thôi, chẳng lẽ lại có thể giết sạch các ngươi được sao? À phải rồi, Cơ Dao đâu? Lần này Cơ Dao dẫn đội sao? Nếu cô ta dẫn đội, chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác đó, nếu là Kỳ Huyễn Vũ dẫn đội, ta nhìn hắn chướng mắt, nói không chừng sẽ còn ăn thua đủ với hắn!"
Nói xong, Phương Bình nhìn xung quanh một lần, kỳ quái nói: "Cơ Dao không đến à? Chuyện lớn như vậy mà cô ta không đến? ! Mệnh Vương, người có chắc Kỳ Huyễn Vũ lấy được bảo vật sẽ mang về cho ngươi không đó? Cháu gái ngươi không đi, để người khác đoạt lấy, coi chừng không được nhìn thấy bảo vật đấy nhé."
Hắn không xem ai ra gì, sắc mặt Mệnh Vương lại âm trầm. Cường giả những phe khác cũng tỏ ra bất ngờ. Phương Bình và... hậu duệ Mệnh Vương có quan hệ gì? Có nhiều cường giả không biết chuyện, chỉ biết Phương Bình cực kỳ ghét và căm thù võ giả địa quật, vừa đến đã đòi đánh đòi giết. Nhưng bây giờ nhắc đến Cơ Dao, nghe có vẻ thân mật quá. Mà cảm giác thân mật rất chân thật... không hề giả trân chút nào. Đều là cường giả đỉnh cao, tâm tình thay đổi thế nào, bọn họ cũng hơi hơi có thể phát hiện. Lần này, nhiều người thay đổi ánh mắt. Phương Bình vừa nói xong, Trương Đào bỗng thấp giọng mắng: "Câm miệng!"
"Đã bảo người đừng nói, ngươi lại cứ nói! Nếu người khác hiểu lầm chúng ta và Thiên Mệnh vương đình hợp tác, địa quật chẳng phải sẽ lại nội chiến sao? Nếu họ nội chiến, Thiên Mệnh vương đình làm sao dám tiếp ứng cho chúng ta? Lần trước thật vất vả tiêu diệt Bách Sơn Vương mới đổi được một cơ hội như thế, người lại cứ làm hỏng chuyện tốt! Ta thấy người sớm muộn cũng ôm họa từ miệng mà ra!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận