Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1780: Tuyệt Đỉnh Bại Hoại

Phương Bình tiếp tục chọc điên đối phương: "Ha ha ha, máu chảy thành sông, nhìn thật thoải mái, địa quật các ngươi đều vì tư lợi, vì vị trí vương chủ, vì trở thành Chân Vương mà chẳng nhận người thân, cha mẹ cũng dám giết, huống chi là đối thủ!
Hổ Vương, đừng vờ ngốc nghếch, phân thân của ngươi bị dùng đầu tiên, chẳng lẽ ngươi lại không biết sao?
Phong Vương, phân thân của ngươi và hai phân thân Chân Vương khác được dùng gần như cùng lúc, đừng nói là lão già ngu ngốc nhà ngươi cho rằng ta có thể một chọi ba, tiêu diệt cả ba phân thân Chân Vương nha?
Kẻ ngu ngốc cũng biết có vấn đề, các ngươi còn muốn truy sát ta sao? Há chẳng phải là bịt tai trộm chuông, không muốn thừa nhận?"
Phương Bình cười như điên nói: "Quả là một vở kịch hay! Hoa Vũ hợp tác với Cơ Dao, tiêu diệt gần hết đối thủ rồi, hai người này chắc sẽ là vương chủ tương lai rồi!"
Phương Bình tiếp tục cười lớn.
Phía sau, nhóm bốn người Phong Vương không nói tiếng nào, dù trong lòng tức giận muốn nổ phổi, cũng không hé răng. Nhưng không nói, cũng không đồng nghĩa với chuyện không ra tay.
Bốn người liên tục xé rách hư không, công kích lão Trương!
Trương Đào chạy rất nhanh, Phương Bình thậm chí còn không nhìn rõ tình huống xung quanh như thế nào, trước mắt chỉ một màu đen.
Dù là như vậy, Phương Bình vẫn tiếp tục cười nói: "Tính ra, vẫn là phân thân Mệnh Vương ác nhất! Phân thân có thực lực cực mạnh, rõ ràng có thể không ra tay, nhưng lại ra tay, chủ động công kích Vương Chiến Chi Địa, công kích bản nguyên hỗn loạn!
Lão già này chẳng thèm để ý sống chết của những người khác như thế nào, rõ là chỉ muốn thăm dò tình huống của Vương Chiến Chi Địa. Má nó chứ, chết nhiều người như vậy, các ngươi đừng hòng bắt ta gánh tội!
Đều là do các ngươi làm, đừng hở ra là đẩy lên đầu ta, truy sát ta! Ta đào mồ tổ tiên các ngươi chắc?"
"Ầm ầm!"
Hắn vừa dứt lời, bước chân của Trương Đào hơi khựng lại, sau đó, thân thể hơi lay động, tức giận mắng to: "Câm miệng coi thằng này! Đậu má, lão già Mệnh Vương ra tay rồi!"
Ông vừa mới mắng xong, trong hư không, có người lạnh nhạt nói: "Võ Vương, Chân Vương há có thể chịu nhục, nếu còn lần sau, đừng trách bản vương không quan tâm thể diện, ra tay với tiểu bối!"
Trương Đào vừa bỏ chạy vừa hùng hổ nói: "Mẹ kiếp, ta không phải là tiểu bối của ngươi sao? Lão già thối tha, ngươi ra tay với ta, ngươi xem thường Trấn Thiên Vương phải không? Lý tiền bối, địa quật muốn liều mạng rồi!"
Trương Đào gầm lên dữ dội, giọng nói âm vang mười triệu dặm!
Trong hư không, một luồng lực lượng tinh thần mạnh mẽ bao phủ đến, giọng nói của Mệnh Vương có phần thay đổi, ngữ khí kỳ dị nói: "Võ Vương, cần gì phải giả ngây giả dại, chi bằng chúng ta so tài mấy chiêu?"
Trương Đào cười nhạo nói: "Thôi để đó đi! Nếu Mệnh Vương có thời gian rảnh, nên về Vương Chiến Chi Địa bảo vệ cháu gái ngươi kìa, tránh để nó bị các Chân Vương khác xé xác trong lúc giận dữ. Nhà họ Cơ tính toán kỹ ghê, một nhà ba Chân Vương, gia tộc đệ nhất địa quật!
Phải rồi, Mệnh Vương đến nhanh vậy? Xem ra đã sớm để ý đến Vương Chiến Chi Địa, có phải đã tính đến chuyện phá hủy Vương Chiến Chi Địa rồi không?
Chậc, cam tâm tình nguyện có khác, chia cắt không ít lực lượng tinh thần, chia cả bản nguyên vào phân thân nữa, chuẩn bị làm chuyện quan trọng gì à? Nếu cần thì kêu một tiếng nha, đừng quên ta, để ta xem liệu có ăn hôi được miếng nào không…"
Trong bàn tay lớn, Lý Hàn Tùng khẽ dùng vai huých Phương Bình, nháy mắt.
Đậu xanh, nghe kìa, giống ngươi ghê chưa? Ngươi với ông ấy bàn trước rồi hả?
Phương Bình nhìn hắn với gương mặt bất thiện, truyền âm nói: "Không có à nha, ta sĩ diện hơn ông ấy nhiều, đợi ta đến tuyệt đỉnh, ta tuyệt đối sẽ không như vậy! Bây giờ ta còn nhỏ, ta mới 20 tuổi, ngươi nhìn xem ông ấy bao nhiêu tuổi rồi? Cháu ông ấy còn lớn tuổi hơn ta. Ông ấy là không biết xấu hổ, còn ta là tuổi trẻ bồng bột!"
Răng rắc!
Vừa dứt lời, xương cốt bị một lực lượng vô hình ép chặt, như muốn nổ tung!
Phương Bình chấn động!
Đậu xanh! Rốt cuộc thì lão Trương mạnh cỡ nào?
Bị bốn Chân Vương truy sát, chưa kể đến còn bị một vị Chân Vương hai bản nguyên nhìn chằm chằm, vậy mà ngươi còn có thời gian nghe trộm?
Phương Bình phục sát đất!
Coi bộ kế hoạch đánh lão Trương hơi bị nặng nề, tuyệt đỉnh… Chắc đánh không lại quá!
Năm vị Chân Vương mạnh mẽ, hơn nữa cũng không có ai yếu, vậy mà ngươi còn dư sức nghe trộm?
Phương Bình chấn động vô cùng.
Trong hư không, luồng lực lượng tinh thần đến sau Mệnh Vương ngày càng mạnh, mãi sau, có tiếng vọng ra, là ngôn ngữ của Hoa Quốc: "Lùi về đi, các vị thật sự muốn khai chiến lúc này sao?"
Phía sau, ánh mắt Phong Vương có phần kiêng kỵ, sau đó nổi giận nói: "Trấn Thiên Vương! Giao Phương Bình ra, chỉ cần giao Phương Bình ra đây, bản vương lập tức lùi về! Nếu không, hôm nay đại chiến thì có sao!"
Hổ Vương giận không nhịn nổi, quát lên: "Phục Sinh Chi Địa dám to gan đánh giết hậu duệ chư vương, tội không thể tha!"
"Phương Bình gan to bằng trời, không những gây rối ở Vương Chiến Chi Địa, còn dám xâm phạm thành Thiên Thực, vương đình không thể chịu nỗi nhục này!"
"Phải giết!"
"Giao Phương Bình ra!"
"..."
Mấy vị Chân Vương lớn tiếng gầm lên!
Không chờ Trấn Thiên Vương mở miệng, Trương Đào đã bật cười, khinh bỉ nói: "Một đám vô dụng bất tài! Bị một cấp tám xoay vòng vòng như vậy, còn đòi tấn công Trái Đất? Tỉnh lại đi, nếu không, đến cuối cùng chẳng còn ma nào sống!"
"Trương Đào, ngươi đừng có láo toét!"
Phía sau, mấy vị Chân Vương giận tím mặt, không thể nhịn được nữa!
Trương Đào không thèm để ý, cười to nói: "Lý lão tiền bối, hôm nay chúng ta hợp tác, lấy mạng mấy người này nhé. Tiêu diệt Mệnh Vương, có lẽ Thiên Mệnh vương đình sẽ triệt để sợ hãi, không dám xuất binh nữa đâu!"
Dứt lời, khí thế của Trương Đào bỗng nhiên tăng vọt, cười to nói: "Cơ hội tới rồi!"
Vừa nói xong, Trương Đào không chạy trốn nữa, trước mắt xuất hiện một cuốn sách thủy tinh! Sách thủy tinh khổng lồ che trời!
"Cấm!"
"Diệt!"
"Tru!"
Trương Đào quát lớn, cười ha hả: "Nãy giờ chờ các ngươi mắc câu đó!"
"Chết tiệt! Đi!"
Phía sau, mấy vị Chân Vương thấy vậy, hoàn toàn biến sắc, dồn dập ra tay với cuốn sách thủy tinh che trời, ầm ầm ầm…
Không gian bị đánh sập!
Sách thủy tinh cũng xuất hiện một lỗ hổng nho nhỏ, nhưng chớp mắt bùng lên khí sát phạt rung chuyển đất trời, từng văn tự bên trong sách bay ra ngoài, nhắm thẳng đến các Chân Vương!
Mấy vị cường giả Chân Vương lập tức gầm lên dữ dội, xé rách hư không, công kích văn tự!
Nhưng vừa mới tung chiêu đánh ra… Văn tự đã tan biến, sách thủy tinh cũng biến mất.
Cách đó không xa, Trương Đào đã phá không rời đi, cười to nói: "Tha cho mạng chó của các ngươi đấy, lần sau ta đến lấy!"
"Vô liêm sỉ!"
"Trương Đào! Ngươi là nỗi sỉ nhục của Chân Vương!"
"..."
Mấy vị Chân Vương tức giận tím người, tên súc sinh này mắng người hung ác, kết quả lại đánh giả, công kích một lát rồi bỏ của chạy lấy người!
Trong số mấy trăm Chân Vương của cả địa quật và Phục Sinh Chi Địa, không ai mất luôn cái liêm sỉ như Trương Đào!
Trong hư không, Mệnh Vương khẽ cười một tiếng, không lộ tung tích, cũng không ra tay, nở nụ cười một tiếng, nháy mắt biến mất. Nếu không phải do Phương Bình sỉ nhục hắn, hắn chưa chắc sẽ xuất hiện.
Mệnh Vương rời đi, lực lượng tinh thần của Trấn Thiên Vương cũng rời đi trong chớp mắt.
Xa xa, Trương Đào lại quay đầu rồi quát lên: "Có gan thì nhào vô, lần này ta sẽ thịt các ngươi!"
"..."
Không nói đến các vị Chân Vương nghĩ như thế nào, nhóm người Phương Bình liếc mắt nhìn nhau, nhún vai, chậc, võ mồm của lão Trương không tầm thường, nhóm Chân Vương này mà muốn đấu võ mồm với ông ấy, hiển nhiên không phải là đối thủ.
Lúc này, Trương Đào đã chạy trốn không biết mấy vạn dặm, không lâu sau, ông ngự không lên một chỗ ở Ngự Hải Sơn. Đứng trên đỉnh núi, Trương Đào nhìn chung quanh một lần, cười nói: "Vừa rồi, xin cảm ơn Lý tiền bối!"
Không có ai đáp lời!
Trương Đào hình như không thèm để ý, tiếp tục nhìn xung quanh, lại cười nói: "Lý tiền bối, Lý Chấn bị người đuổi giết, có cần cứu viện không?"
Vẫn không ai đáp lời!
Trương Đào than thở: "Thôi, ta mặc kệ hắn vậy. Đúng rồi, tiền bối, gần nhất tiến bộ võ đạo chầm chậm, tiền bối có thể chỉ điểm một chút được không?"
"Đại đạo vốn là một, cần gì phải hỏi ta."
Trong hư không, có âm thanh truyền đến, nhưng vẫn không thấy bóng người.
Phương Bình cũng tò mò nhìn quanh, danh hiệu Trấn Thiên Vương không ai không biết, ít nhất, đối với võ giả ở tầng lớp cấp cao mà nói, Trấn Thiên Vương như sấm bên tai. Nhưng hắn chưa từng gặp ông ấy bao giờ. Phương Bình định sẽ làm quen một chút, đáng tiếc, không có cơ hội, đến hiện tại cũng chỉ mới nghe tiếng chứ chưa được gặp người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận