Toàn Cầu Cao Võ

Chương 949: Hữu Nghị Thứ Nhất, Thi Đấu Thứ Nhì (2)

Phương Bình cười nhạo hỏi: "Nếu có người giúp ngươi tìm lão sư, chấn hưng Nam Võ, bảo ngươi bán mình, ngươi làm hay không?"
"Làm!"
Lão Vương trả lời dứt khoát, suy nghĩ một chút lại nói: "Xem ra chút nữa ngươi phải hung hăng đánh bọn họ một trận rồi!"
Đánh trước một trận rồi tính, đám con ông cháu cha này, nếu như hắn không thể hiện bản lĩnh, bọn họ sẽ không để ý đến hắn.
Đánh bọn họ đau rồi lại đi lấy lòng, nói không chừng đám người này còn xem hắn như ngươi hùng hảo hán.
Còn về bán sắc… Mặc kệ đi, con trai mà, để ý những điều này làm gì.
Nếu người ta thật sự có thể thuyết phục lão tổ tông của bọn họ, thì những chuyện này đều là chuyện nhỏ.
Bên cạnh, Diêu Thành Quân hừ lạnh một tiếng, mấy tên bại hoại của võ đại!
Lý Hàn Tùng đăm chiêu nói: "Ta cảm thấy Tần Phượng Thanh vẫn có triển vọng… Lão Vương ngươi... còn hơi kém. Ta cảm thấy ta cũng không tồi... Có điều, nếu như bị đàn ông nhìn trúng chúng ta thì phải làm sao?"
"Khụ, khụ, khụ!"
Phương Bình suýt nữa bị sặc, tên Đầu Sắt này, học toàn thói hư tật xấu!
Nói cái gì chứ, chuyện cười nhạt nhẽo!
...
Một bên khác.
Nhìn thấy Tần Phượng Thanh hung hăng đầy sát khí đi tới, Lý Phi đám người sắc mặt khó coi, tới ra oai sao?
Mấy người hung hăng trừng mắt nhìn Tưởng Siêu đang điên cuồng ăn, đều tại tên khốn này, mất mặt xấu hổ dễ sợ!
Tần Phượng Thanh đi bộ đến, thấy mọi người đều lạnh lùng nhìn hắn, hắn đột nhiên nhìn về phía Tưởng Siêu, thản nhiên nói: "Mập à, ngươi mạnh hơn so với tưởng tượng của ta đấy, ta cho rằng ta có thể thắng, nhưng không ngờ vẫn thua."
Tưởng Siêu có chút bất ngờ, ngẩng đầu nhìn hắn.
Tần Phượng Thanh lại nói: "Ngươi sớm xuống võ đài cũng coi như là tự mình biết mình, con người ta không bao giờ xuống tay tàn nhẫn với người nhà mình, Diêu Thành Quân xuất thân từ quân đội, diệt người như ngóe, trên võ đài, hắn trực tiếp xử ngươi cũng là chuyện bình thường.
Ta thích loại người như ngươi, biết thân biết phận, sau này, coi như là bạn bè rồi nhé!"
"Không xuống tay nặng?"
Tưởng Siêu sững sờ, có chút khóc không ra nước mắt nói: "Nói như vậy… Trước đó ngươi… Không xuống tay mạnh sao?"
Tần Phượng Thanh không đồng ý nói: "Đó mà gọi là xuống tay mạnh sao? Bình thường, nếu như gặp phải cường giả như ngươi, ta đã tự bạo cầu thiên địa, nổ tung một tên tính một tên, có điều, xét thấy các ngươi lương thiện, lần này coi như bỏ qua."
Mấy người đều ngây ngốc ra!
Chúng ta chỉ là so tài thôi mà!
Là so tài, có hiểu không?
Thấy bọn họ nhìn mình, Tần Phượng Thanh quát: "Trên lôi đài không có so tài, trên lôi đài chỉ có phân cao thấp, phân sinh tử! Mấy người các ngươi không nên cảm thấy lên lôi đài thi đấu là chuyện đùa, võ giả giao thủ, không phải không có chuyện ngoài ý muốn!
Mỗi trận đấu, cho dù là đánh trên lôi đài, đánh so tài hay là những cái khác đều phải xem như là trận chiến sinh tử!
Với cái quan niệm này của các ngươi thì khi rời khỏi trưởng bối sớm muộn gì cũng tèo mạng, đám người các ngươi, không mất đi vài thành viên, e là không bao giờ hiểu được đạo lý này!"
Lời này vừa nói ra, đám người đều trầm mặc lại.
Tần Phượng Thanh cũng không nói nhiều, quay người muốn chạy, đột nhiên cơ thể mềm nhũn, miệng không ngừng thổ huyết!
"Đầu trọc, không sao chứ?"
"Sao vậy?"
"Vết thương phát tác sao?"
"Tưởng Siêu, ngươi ra tay quá ác độc đó!"
"Đừng nói nữa, còn tinh hoa sinh mệnh không? Đưa cho hắn uống một chút..."
"..."
Đám người nhốn nháo, có người lấy ra tinh hoa sinh mệnh, Tần Phượng Thanh đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, miệng cũng sắp đưa tới cái bình của đối phương, mẹ nó nhanh cho ta uống vài giọt, còn nói chuyện nữa!
...
Trên khu vực chủ trì.
Bộ trưởng Vương đang chuẩn bị tuyên bố trận chiến thứ hai, nhìn lướt qua dưới bục đài, mặt cứng đờ như tượng!
Bên cạnh, Lữ Phượng Nhu nghiêng đầu không nhìn bên đó, lão Lý lẩm bẩm tự nói: "Năm này nên chiêu sinh bao nhiêu người đây? Tài nguyên trường học không nhiều, không thể chiêu sinh quá nhiều..."
Hai người này, hình như hoàn toàn không nhìn thấy Tần Phượng Thanh bên đó, cũng không nhìn thấy hắn đang "Thương nặng sắp chết."
Lý Mặc nhìn bọn họ một chút, lại nhìn Tần Phượng Thanh, sau một lúc mới bật cười nói: "Sinh viên Ma Võ...Thật thú vị."
Trước đó, sắc mặt Lý Mặc âm u.
Tưởng Siêu vậy mà bị đánh như vậy xuống lôi đài, ông cảm thấy quá mất mặt.
Nhưng bây giờ… Càng mất mặt rồi!
Mấy tên đần độn, đần độn không có thuốc chữa.
Tức giận thì tức giận, Lý Mặc vẫn cười nói: "Mấy đứa trẻ này đều là tính cách đơn thuần hiền lành, trong đầu luôn tâm niệm, hữu nghị thứ nhất, thi đấu thứ nhì..."
Bộ trưởng Vương làm ngơ, coi như không nghe thấy ông ta tự an ủi chính mình.
Ngươi nói đơn thuần thì cứ coi như đơn thuần đi, ngươi vui là được.
Đám nhóc này đến Ma Võ, e là sai lầm lớn nhất của bọn họ.
Bộ trưởng Vương không tiếp tục quan tâm ồn ào phía dưới nữa, ông quát nói: "Trận đấu thứ hai bắt đầu!"
Một bên, Diêu Thành Quân mang thương lên võ đài.
Bên khác Tần Phượng Thanh cuối cùng cũng uống được một giọt tinh hoa sinh mệnh, trong lòng mừng như điên, nhưng bò dậy, liền cau mày nói: "Chuyện bé xé to, vết thương nhỏ thế này, các ngươi ồn ào cái gì? Thi đấu đi, ta lên khán đài nhìn, có duyên chúng ta nói tiếp!"
Vứt lại câu này, hắn liền chạy về phía bộ trưởng Vương.
Xin thêm ít vật chất bất diệt, trận hôm nay coi như không uổng công đánh, kiếm lời lớn rồi.
Khương Hi Nghiên bên Lý Phi vẫn chưa lên lôi đài, Tần Phượng Thanh đã đong đưa cánh tay xương khô trước mặt bộ trưởng Vương rồi.
Trên miệng thì đang báo cáo với Lý Trường Sinh và Lữ Phượng Nhu: "Bị thương nhẹ, "không sao", không việc gì, phải thể hiện uy danh Bộ Giáo Dục và võ đại"...
Thế nhưng cánh tay lại không ngừng đong đưa, cũng sắp quơ tay chạm lên mặt bộ trường Vương tới nơi rồi.
Bộ trưởng Vương đen mặt không nhìn, không trừng Tần Phượng Thanh mà là hung hăng trừng lão Lý, thượng bất chính, hạ tắc loạn!
Ma Võ bị các người dạy thành cái dạng gì rồi?
Lão Lý cũng rất oan ức, mẹ nó đây không phải lỗi của ta, nếu chuyện này không phải Phương Bình chỉ bảo, hắn sẽ tự viết ngược lại tên của mình!
Bộ trưởng Vương mắng thì mắng thầm, nhưng cánh tay khô của ai đó cứ đung đưa trước mặt, ra vẻ nếu ông không trị tay sẽ không ngừng, khiến bộ trưởng Vương vô cùng bất lực.
Thuận tay ném ra một vệt ánh kim, huyết nhục trên cánh tay của Tần Phượng Thanh bắt đầu khép lại với tốc độ dùng mắt thường cũng có thể thấy được.
Lần này, Tần Phượng Thanh mới hoàn toàn ngừng lại.
Sau khi ngừng lại, hắn không trở về chỗ bên Phương Bình mà chạy đi tìm nhóm người Tưởng Siêu, Lý Mặc muốn đưa tay ra cản… nhưng nhanh chóng thu lại, thôi bỏ đi, không tự làm mình mất mặt nữa.
Để mấy đứa nhớ lâu một chút cũng tốt.
Có điều Lý Mặc vẫn thản nhiên nói một câu: "Trò Tần Phượng Thanh này... lòng dạ khó lường."
Lão Lý cười nhạt nói: "Tần Phượng Thanh rất thành thật chất phác."
Đúng đấy ông già, ngươi phải tin Tần Phượng Thanh là một đứa trẻ thành thật chất phác.
Với nhãn lực này của ngươi, nhìn không ra ai là kẻ chủ mưu, còn làm cấp tám gì, đừng khiến người ta mất mặt.
...
Tần Phượng Thanh vẫn đang tiếp tục đánh vào nội bộ đội địch, trên võ đài, trận chiến thứ hai đã bắt đầu rồi.
Bên Lý Phi, trong ba vị nữ sinh, Khương Hi Nghiên là vị nữ sinh duy nhất cấp sáu trung kỳ.
Người con gái này dùng một thanh thần binh trường kiếm.
Rút kinh nghiệm từ Tưởng Siêu, Khương Hi Nghiên vừa lên liền bộc phát đại chiêu, bộc phát kết thúc liền vội vàng rời khỏi chỗ đứng ban đầu, cô lo lắng bị Diêu Thành Quân mạnh mẽ bộc phát đại chiêu, cũng giống như Tần Phượng Thanh vừa nãy đánh cận chiến.
Tưởng Siêu bị va vào thì không sao, nhưng cô là nữ, bị va chạm như vậy quá mất mặt.
Kết quả... Cô vừa mới rời đi, Diêu Thành Quân liền bộc phát lực lượng tinh thần!
Không chỉ là lực lượng tinh thần, mà lực tinh thần mạnh mẽ đan xen với mùi máu tanh nồng, khiến người ta buồn nôn khi ngửi thấy, mùi ấy bắt nguồn từ trường thương của hắn!
Lúc này, trong đầu Khương Hi Nghiên lập tức hiện lên rất nhiều cảnh tượng chiến đấu trên chiến trường.
Khắp nơi đều là cánh tay cụt, huyết dịch, ruột, óc phun ra ngoài, vô số thi thể chất đống như núi.
Chính trong nháy mắt này, động tác của Khương Hi Nghiên ngừng lại một chút, mặt trắng bệch, lộ ra tia đấu tranh.
Cô chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ!
Khi trong đầu vẫn đang gạt bỏ những cảnh tượng này, Khương Hi Nghiên đã ngửi thấy mùi máu tanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận