Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1150

Trong một quảng trường lộ thiên của Hiệp Hội Võ Đạo.
Tại trung tâm võ đài, hai vị võ giả đang so tài.
Dưới đài, một số người đang vây xem, có người của hiệp hội, cũng có người ngoài.
Phía dưới lôi đài.
Một vị thanh niên mặc áo ba lỗ quân dụng, đầu húi cua, nhìn trận cọ xát trên lôi đài một hồi, cảm thấy buồn chán, quay đầu nhìn Lý Phi, cười ha hả nói: "Tiểu Phi, lại đây nói ta nghe một chút, thực lực của đám người Phương Bình như thế nào..."
Lý Phi không nói tiếng nào.
Thanh niên đột nhiên sửng cồ lên, quát lớn: "Thái độ gì đây? Đây là thái độ với anh họ ngươi đó hả? Có tin ta đánh ngươi hay không?"
Lý Phi uất ức, một lát mới nói: "Ta đã nói rất nhiều lần rồi! Ngươi vẫn hỏi! Bọn họ sắp tới rồi, ngươi tự đến cọ xát với bọn họ một hồi thì biết..."
Thanh niên thổn thức nói: "Không được, không thể cọ xát..."
Nói đến đây, thanh niên chậm rãi lắc đầu nói: "Ta sợ đánh chết bọn họ, vậy thì khó mà bàn giao. Cường giả như chúng ta giao thủ, đó là cọ xát sinh tử, không giống con nít các ngươi."
Lý Phi sắp nhịn điên rồi, tiếng trầm vang cang nói: "Ta đỉnh cấp sáu rồi!"
Thanh niên trước mặt cũng chỉ là đỉnh cấp sáu, hai người cùng cấp. Hai người cũng cùng tuổi, nhưng đối phương lớn hơn hắn mấy tháng.
Hiện tại thì sao?
Tên này cứ ra vẻ các ngươi là con nít, ta là người lớn, mấy ngày nay, Lý Phi tức đến mức muốn rời khỏi Hiệp Hội Võ Đạo rồi.
"Đỉnh cấp sáu?"
Thanh niên phiền muộn, tiếp tục thổn thức nói: "Đỉnh cấp sáu và đỉnh cấp sáu không giống nhau. Trong mắt ta, các ngươi vẫn là con nít còn hôi sữa, liều mạng tranh đấu... thôi thôi, các ngươi mau tỉnh lại đi.
Tiểu Phi, bên ngoài đều nói võ giả cùng cấp, quân bộ thứ nhất, võ đại thứ hai...
Thực ra vẫn sai rồi.
Theo bọn ta thấy, võ giả quân bộ thứ nhất không sai, thứ hai nên là võ giả trấn thủ phủ, thứ ba mới là võ đại, thứ tư là Cục điều tra và truy bắt.
Sau đó là võ giả chính phủ ở các địa phương, sau đó là võ giả xã hội trung cấp cao cấp.
Cuối cùng, mới là võ giả thành Trấn Tinh, ý ta là cao cấp trở xuống.
Cho nên, theo ta thấy... chênh lệch giữa chúng ta quá lớn, quá lớn."
Thanh niên tiếp tục lắc đầu, dựa theo cách phân chia của hắn, tuy hai người cùng cấp, nhưng chênh lệch như mặt trăng mặt trời, thằng nhóc con nhà ngươi đừng nhắc đến chuyện cùng cấp với ta.
Thanh niên nói vậy, mấy người Trịnh Nam Kỳ đứng xung quanh đều một mặt căm tức.
Tên này nói nhảm quá nhiều!
Chính phủ và Quân bộ có 8 vị cường giả đến, những người khác đều lạnh lùng ít nói vô cùng, chỉ có tên này cả ngày lải nhải không ngừng.
Lải nhải thì thôi, không ai làm gì được hắn.
Không gì khác, tên này coi như là người của quân đội, nhưng miễn cưỡng xem như người của thành Trấn Tinh.
Lão tổ tuyệt đỉnh nhà khác là lão tổ không biết cách bao nhiêu đời.
Còn ông nội hắn là tuyệt đỉnh!
Lý Chấn chính là ông nội của hắn, hậu trường cứng cáp vô cùng.
Hậu trường người nhà họ Lý rất vững chắc.
Một nhà có hai vị tuyệt đỉnh!
Tuy nói Lý Chấn đã rời khỏi thành Trấn Tinh, bây giờ thống lĩnh Quân bộ, đại diện cho chính phủ, nhưng điều đó không có nghĩa là trở mặt với thành Trấn Tinh.
Lão tổ nhà họ Lý ở thành Trấn Tinh, cũng chính là lão tổ của Lý Chấn.
Con cháu của Lý Chấn thật sự có chỗ dựa vững chắc, dù là đời con của tuyệt đỉnh cũng phải nhún nhường ba phần.
Vốn mọi người không ai thèm để ý đến hắn, mạnh ai nấy sống, ngươi không đụng ta, ta cũng lười để ý đến ngươi.
Nhưng Lý Dật Minh không hề giống quân nhân chút nào. Võ giả người ta ai nấy trầm mặc ít lời, tên này lại hót như sáo, hơn nữa, câu nào cũng đầy gai móc.
Mấy người Trịnh Nam Kỳ tội nghiệp nhìn Lý Phi, có một ông anh họ như vậy, coi như ngươi xui xẻo.
Ông nội của Lý Phi và Lý Chấn là anh em họ, đến đời của bọn họ, quan hệ đã rất xa xôi rồi.
Nhưng đối với gia tộc lớn mà nói, mấy đời cũng không quá xa.
Lý Dật Minh vừa đến nơi này, cả ngày lôi kéo Lý Phi hỏi đủ thứ chuyện, hỏi thì thôi, quan trọng là mỗi lần hỏi xong đều phải đâm chọt đả kích bọn họ một trận.
Lúc này, Lý Phi hận không thể dùng đao chém chết tên khốn này!
"Phương Bình đã hóa hình lực lượng tinh thần, hẳn là mạnh hơn hắn chứ? Tốt nhất là để tên khốn này đi khiêu khích Phương Bình, bị Phương Bình đánh chết cho rồi!"
Lý Phi tự mình biết mình, hắn xác thực không bằng Lý Dật Minh.
Tên này hung hăng hống hách vì hắn có tư bản làm vậy.
Ông nội là tuyệt đỉnh, cha hắn cũng là kim thân cấp tám, bản thân hắn cũng đến đỉnh cấp sáu, từ nhỏ đã lớn lên trong quân bộ... Hoặc nên nói hắn gần như lớn lên trong địa quật.
Đỉnh cấp sáu như hắn lý nào lại không mạnh.
Nhưng ngươi mạnh thì mạnh, lại luôn đi bắt nạt bọn ta, không thấy xấu hổ sao?
Lý Phi trong lòng oán thầm, Lý Dật Minh cũng mặc kệ hắn, nhìn chung quanh một lần, ngáp một cái nói: "Chán chết đi được, nhìn các ngươi so tài, còn không bằng bắt hai con yêu thú cho chúng đánh.
Sớm biết chán như vậy, ta nên chờ ngày 3 mới đến.
Khi nào đám người Phương Bình mới đến?
Lại có người nói thằng nhóc kia giống như ông nội ta lúc trẻ, là lãnh tụ võ đạo thời này, Lý Dật Minh ta còn không nói lời này, thằng nhóc đó dám nói thế?"
Lý Dật Minh khó chịu vô cùng!
Bên cạnh một thanh niên sắc mặt lạnh lùng chậm rãi nói: "Hổ đi vắng, khỉ xưng vương! Cường giả chân chính đều giấu tài, chỉ có mấy tên đầu đường xó chợ mới ham hố hư danh, đúng là không biết trời cao đất rộng là gì..."
Chưa dứt lời, Lý Dật Minh bỗng nhìn hắn, đột nhiên mắng: "Cút đi! Ngươi là cái thá gì? Ta có tư cách khinh bỉ hắn, ngươi là cái quái gì! Còn muốn gây xích mích hay sao? Cút xa ta ra một chút, nếu không, ông đây một kiếm đánh chết ngươi!"
Thanh niên mới lên tiếng đã biến sắc!
Lý Dật Minh hừ lạnh nói: "Nhìn cái gì? Muốn giao thủ với ta à? Đừng thấy cùng cấp, ngươi đỡ được ba kiếm của ta coi như ngươi lợi hại! Ông đây vô cùng xem thường loại người như ngươi, mẹ nó, chẳng có tài cán gì, tâm địa gian giảo thì một rổ!
Ông đây thấy ai chướng mắt sẽ trực tiếp chơi hắn.
Ngươi có tài cán thì trực tiếp mà đi thịt hắn, đừng có ở đây lắm lời vô nghĩa!
Đã hơn 30 còn cưa sừng làm nghé, ngươi cho rằng ngươi đổi tên thì ông đây không biết sao? Thẳng thắn bảo Dương Thanh nhà các ngươi đến đi. Ít ra hắn cưa sừng làm nghé cũng đáng tin hơn các ngươi nhiều!"
Nghe vậy, trong đám người, sắc mặt một võ giả thanh niên cũng khó coi vô cùng, trầm giọng nói: "Lý Dật Minh, ngươi ỷ vào việc lão tổ nhà ta đã mất mà..."
"Biến!"
Lý Dật Minh chửi ầm lên: "Bớt lải nhải tìm chống lưng! Ngươi mạnh hơn ta, ta chấp nhận ngươi là anh hùng hảo hán, mẹ nó, dù lão tổ nhà ngươi còn sống thì ngươi cũng cụp đuôi như chó theo sau ta, ta xem thường ngươi!
Hở ra là nhắc lão tổ tuyệt đỉnh, ông nội ta là tuyệt đỉnh đây này, có gì hay ho, sớm muộn gì ta cũng là tuyệt đỉnh!
Mau cút đi, không đi nữa, làm ta tức giận, ta chơi chết các ngươi, có tin không?"
Thấy sắc mặt hai người nhà họ Dương khó coi vô cùng, Lý Phi bất đắc dĩ, lên tiếng nói: "Lý... Anh họ, đừng dùng lời thô tục, bọn họ..."
"Nói lời thô tục thì làm sao?"
Lý Dật Minh xem thường, hai tay ôm ngực, lẫm liệt nói: "Không nói lời thô tục có thể xem là võ giả quân đội sao? Võ giả quân đội bọn ta hở ra là mắng người đó. Đánh thắng cũng mắng, đánh không lại cũng mắng, mắng chết hắn, mắng cho hắn tức điên!"
Tất cả mọi người đều bó tay cạn lời, nhất thời, cũng không ai tiếp lời.
Đúng lúc này, Lý Dật Minh bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn lướt qua một cái, cười híp mắt nói: "Đến rồi, nhiều năm qua đúng là không tiếp xúc với người của võ đại, thật sự muốn mở mang kiến thức xem sao!"
Hắn vừa dứt lời, trong chốc lát, xa xa, có vài bóng người đi đến nơi này.
Cách thật xa, Tưởng Siêu đã cười ha hả nói: "Đám người Phương Bình đến rồi..."
Tưởng Siêu còn đang cười, một ánh kiếm phá không mà đến, chớp mắt xuất hiện trước mắt hắn!
Tưởng Siêu luống cuống tay chân, cũng chửi ầm lên: "Mẹ nó, ông đây không trêu chọc ngươi..."
"Ầm!"
Hắn nói được nửa câu, Lý Hàn Tùng đứng dậy, một quyền đập nát ánh kiếm, bĩu môi, lầu bầu nói: "Trò mèo!"
Cách đó không xa, lông mày Lý Dật Minh nhảy lên, cười như không cười nói: "Ngươi chính là Phương Bình?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận