Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1069

"Bạo đi!"
Dương Đạo Hoành quát ầm lên, muốn Thiết Mộc tự bạo thần binh.
Sắc mặt Thiết Mộc tái xanh, cũng không nói nhiều, đợi khi thần binh rơi xuống bên trong chữ "Trấn", Thiết Mộc gầm dữ dội một tiếng, thần binh bùng nổ ra ánh sáng xán lạn.
Sắc Vi Vương điên cuồng hét lên một tiếng, trong tay ngưng tụ ra lượng tinh hoa sinh mệnh cực lớn, lần này, hắn không dùng để chữa thương mà chen thêm vật chất bất diệt, bắt đầu tiêu diệt năng lượng bạo động trên thần binh!
Dù vậy, thần binh có chủ, Thiết Mộc điều khiển thần binh tự bạo, hắn cũng không ngăn được.
Cảm nhận được nguy cơ sâu sắc, Sắc Vi Vương nổi giận, bỗng nhiên không còn công kích thần binh nữa, mà thân thể phóng to thành người khổng lồ, hai tay trực tiếp nổ tung, song quyền hợp nhất, liên tục đánh về chữ "Trấn".
Một quyền nối tiếp một quyền...
Hai người phía trên lúc này cũng không biết đã phun ra bao nhiêu máu, thân thể cũng bắt đầu nổ tung.
Ầm!
Ngay khi Sắc Vi Vương đánh vào chữ "Trấn", chữ cũng sắp bị phá nát thì thần binh tự bạo rồi!
"A!"
Một tiếng hét thảm thiết truyền đến, lần này, phạm vi tự bạo rất nhỏ, chỉ phía dưới chữ vàng.
Mặt đất trực tiếp bị nổ sập, hàng rào phong cấm trong suốt như thủy tinh hiện ra!
Thần binh tự bạo, chữ vàng ép xuống đến nơi này, lập tức khiến phong cấm phản kích mãnh liệt!
Xa xa, Phương Bình nhìn muốn thổ huyết!
Không gì khác, Sắc Vi Vương bị lực lượng tinh thần công kích từ phong cấm, nhục thân bị phá nát, tinh hoa sinh mệnh như dòng nước chảy khắp cơ thể hắn. Tinh hoa sinh mệnh điên cuồng chảy ra tu bổ thương thế của hắn.
Nhưng tinh hoa sinh mệnh có thể bổ sung năng lượng, khôi phục thương thế, có thể giúp người chết sống lại, nhưng không có tác dụng quá lớn trong việc khôi phục lực lượng tinh thần.
Mà công kích của phong cấm chủ yếu vẫn là công kích lực lượng tinh thần.
Vết thương trên người Sắc Vi Vương đang khôi phục từ từ, nhưng sắc mặt ngày càng trắng, ngày càng trắng, ánh mắt dần mất đi tiêu cự.
Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ vang lên liên tục, cuối cùng cũng kết thúc.
Hiện tại, chữ lớn màu vàng đã biến mất không còn tăm hơi.
Lòng đất, dưới hố sâu, cơ thể Sắc Vi Vương bị nổ văng ra ngoài, dòng máu màu vàng không ngừng trào ra thất khiếu, giống như mất đi sinh mệnh.
Một bên, Dương Đạo Hoành và Thiết Mộc cũng chẳng tốt đẹp gì, sắc mặt đều trắng như giấy, ánh mắt tan rã không có tiêu cự.
"Những cấp chín này... giấu thật nhiều đòn sát thủ!"
Lần phản kích này đều bị khống chế trong phạm vi chữ vàng trấn áp nên không ảnh hưởng đến đám người Phương Bình ở bên đây.
Nhưng Phương Bình vẫn nhận một chút chấn động lan ra.
Cấp chín quả nhiên không tầm thường.
Những người này đến giờ cũng vẫn còn sống nhăn răng, chậc, bị công kích bao nhiêu lần rồi?
Đòn sát thủ cũng liên tiếp được tung ra.
"Còn có đòn sát thủ không?"
"Còn có thể tiếp tục làm gì?"
Phương Bình vẫn còn đang suy nghĩ về vấn đề này, hai bộ xương khô gần đó đã không còn đánh nhau nữa, mà đồng thời chạy về phía Dương Đạo Hoành.
Hai người hầu như đi ngang qua Phương Bình, nhưng không rảnh quan tâm vị đồng bào này, cũng không quay đầu lại nhìn, mà chạy thẳng đến chỗ cấp chín.
Hai bộ xương khô màu vàng chạy đến, Lý Mặc bắt đầu công kích Thiết Mộc, người còn lại công kích Dương Đạo Hoành.
Phương Bình nhìn một hồi... hắn xác định, mấy người này có lẽ đã đến cực hạn rồi.
Hiện tại, bốn người hỗn chiến, đang dùng xương cốt, nhục thân choảng nhau.
Quan trọng hơn là, bốn người này hỗn chiến, không ai quan tâm đến Sắc Vi Vương à?
Hắn chưa chết đó!
Sắc Vi Vương quả thật chưa chết, nhưng cấp chín có phán đoán của bọn họ, dù Sắc Vi Vương không chết nhưng lực lượng tinh thần đã hoàn toàn bị diệt, tên này bây giờ chẳng khác nào xác chết di động, trước hết tiêu diệt người còn tỉnh táo rồi tính tiếp.
Hai người tàn phế, hai bộ xương khô đánh nhau máu lửa vô cùng.
Một lát sau... Xa xa lại có hai bộ xương khô màu vàng chạy tới nhào vào hỗn chiến!
Cấp tám cũng chưa chết!
Ban đầu mọi người vẫn còn tiếp tục chém giết nhau, đến khi hai bộ xương khô màu vàng gia nhập chiến đấu, mọi người càng đánh càng hăng rồi.
Nhưng ngay sau đó... Hai người, bốn bộ xương khô đồng thời dừng đánh!
Xa xa, Phương Bình xương khô còn đang nằm kia!
Tất cả mọi người đều ngây người rồi!
Đậu xanh, ảo giác ư?
Chuyện quái gì vậy? Sao lại... dư ra một cấp tám!
Phương Bình bị bốn bộ xương khô nhìn, hắn cũng nhìn bọn họ.
Hắn cũng cạn lời rồi!
Tưởng đâu có hai người chầu trời rồi nên quang minh chính đại nằm đây xem kịch, không ngờ... không ngờ là còn sống!
Đang yên đang lành, hắn cũng không dễ rời đi!
Vốn mọi người không ai để ý hắn, Phương Bình đang chuẩn bị chui xuống sâu dưới đống đất đá trốn, không ngờ bị phát hiện rồi.
Lúc này, tình cảnh vô cùng quỷ dị!
Đám người Dương Đạo Hoành cũng sắp chịu không nổi rồi!
Mẹ nó, là ai đây?
Tại sao lại có dư ra một bộ xương màu vàng!
Vốn đã có, hay vừa mới xuất hiện?
Không đúng, đây không phải cường giả kim thân đã chết từ lâu, trên người vẫn còn da còn thịt kìa.
Huyết nhục trên đầu cũng không triệt để bị đánh nát.
Quan trọng là... Con ngươi còn nằm trong hốc mắt kìa, đậu xanh, còn trợn trừng lên, gớm chết được!
"Đáng chết!"
Thiết Mộc nổi giận gầm lên một tiếng, chớp mắt kéo dãn khoảng cách với mọi người!
Thậm chí còn cách hai bộ xương bên người xa xa một chút.
Lúc này, trong lòng hắn có quá nhiều điều nghi ngờ.
Hai người bên cạnh... thật sự vẫn là hai vị thuộc hạ kia sao?
Năm bộ xương màu vàng!
Dư ra một bộ xương, ai thật, ai giả?
Bộ xương trước mặt còn sống hay đã chết?
Nếu sống, vì sao không có khí tức?
Nếu chết, vì sao mọi người đều cảm giác hắn còn sống!
Bầu không khí quỷ dị này kéo dài trong chốc lát, sắc mặt Dương Đạo Hoành biến đổi bất định, lạnh lùng nói: "Các hạ là người phương nào?"
Thiết Mộc nghe vậy, liếc nhìn Dương Đạo Hoành.
Dương Đạo Hoành hừ lạnh nói: "Không phải người của thành Trấn Tinh!"
Mà bộ xương bên cạnh Dương Đạo Hoành, bộ xương được Phương Bình nhận định là Lý Mặc, hắn nhìn Phương Bình một hồi, bỗng nhiên trên đầu lâu bắt đầu có da có thịt đắp lên, sau đó, hơn nửa đầu đã có da thịt.
Sau đó, Lý Mặc vẫn im lặng bỗng lên tiếng, giọng hơi khàn khàn nói: "Ngươi là..."
Lời này có phần không quá chắc chắn, không quá đáng tin.
Lý Mặc nghĩ đến một người!
Phương Bình!
Phương Bình có thể thu lại khí tức, rèn đúc kim cốt.
Điều này có rất nhiều võ giả cao tầng không quá để ý, thành Trấn Tinh cũng không mấy ai để tâm.
Nhưng hắn đi qua Ma Võ, hắn biết Phương Bình.
Nhưng đây là Giới Vực!
Là nơi nguy hiểm vô cùng, ngay cả cấp chín cũng sẽ mất mạng tại đây, thậm chí tuyệt đỉnh cũng đã mất mạng rồi!
Phương Bình làm sao có thể ở đây?
Sao có thể!
Phương Bình mới cấp năm... Không, nghe nói lên cấp sáu rồi.
Mới cấp sáu mà thôi, làm sao hắn có thể xuyên qua địa bàn địa quật mấy ngàn dặm, thậm chí vượt qua Cấm Kỵ Hải để đến nơi này?
Hoàn toàn không thể nào!
Lý Mặc hơi nghi ngờ, cảm thấy không quá chắc chắn.
Dương Đạo Hoành nhìn Lý Mặc, nhưng Lý Mặc không nói nữa, hắn thật sự không xác định đối phương là ai.
Mà Phương Bình vẫn không nhúc nhích, hắn muốn thử xem giả chết còn có tác dụng không?
Bầu không khí quỷ dị vẫn tiếp tục duy trì thêm chốc lát.
Một lát sau, Thiết Mộc lạnh lùng nói: "Dương Đạo Hoành, nếu không phải người của thành Trấn Tinh, chúng ta liên thủ giết hắn!"
Lúc này, chiến lực của mọi người đều ở mức thấp nhất rồi.
Một cường giả cấp tám đủ để thay đổi thế cục trước mắt.
Nhân tố không xác định này tốt nhất nên diệt trước.
Ngay lúc này, Phương Bình mở miệng, ngoác miệng ra rồi ngậm lại, hàm răng lộc cộc, giọng khàn khàn nói: "Bọn ngươi... Tự tiện xông vào... Lăng động... Đáng chết!"
Lời này nghe mơ hồ vô cùng.
Nhưng hai tiếng "Lăng động" thì lại rõ ràng.
Lần này, Dương Đạo Hoành biến sắc, bởi vì Phương Bình dùng tiếng Hoa Quốc... Đương nhiên, rất mơ hồ, nghe không rõ, còn khó nghe một người đang ngậm củ cải nói chuyện.
Nhưng hắn vẫn nghe được hai tiếng "Lăng động."
"Tiền bối..."
Dương Đạo Hoành định nói chuyện, Phương Bình đã đứng lên, không nói hai lời, bắt đầu ra tay với một bộ xương cấp tám của vùng cấm, trong miệng mơ hồ có tiếng gào: "Giết!"
Dương Đạo Hoành thấy thế, chợt quát lên: "Giết những tên này!"
Lý Mặc hơi hoảng hốt, nhưng Dương Đạo Hoành đã nói như vậy, Lý Mặc và người còn lại cũng không do dự, hai bộ xương nhanh chóng vây giết một cường giả cấp tám vùng cấm khác.
Dương Đạo Hoành vừa hưng phấn lại hơi điên cuồng, bắt đầu tấn công Thiết Mộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận