Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1908: Trời Sinh Giỏi Gây Thù Chuốc Oán (2)

Tiếng kêu thảm thiết chưa kịp truyền ra! E là vị thành chủ cấp 9 này cũng không ngờ mình lại chết nhanh như vậy.
Không thể trốn đi đâu được, đón một đòn toàn lực của hai vị cường giả, ai cũng có thần binh, không thèm quan tâm tiêu hao, khôi phục trong chớp mắt...
Đối đầu với đối thủ như vậy, trừ phi nghiền ép bọn họ ngay từ đầu, nếu không, một kiếm không chết thì kiếm thứ hai cũng phải chết.
Phương Bình và lão Lý đều nhìn thoáng qua thi thể đã bị chém thành hai nửa, lực lượng tinh thần bị xoắn nát. Dù kim thân mạnh mẽ, nhưng tình hình như bây giờ, e là đối phương cũng không có cơ hội khôi phục.
"Tiếp tục!" Phương Bình hết sức vui mừng!
Nói ra thì chậm, trên thực tế mọi việc diễn biến hết sức nhanh.
Vừa ra khỏi địa quật, lão Lý một kiếm đánh lui thành chủ thành Yêu Quỳ, Phương Bình bị Trúc Thanh đánh bay, cộng thêm thời gian nói chuyện chỉ chừng 5 giây.
Chỉ 5 giây!
Đừng nhìn Phương Bình đi vào hét lên mấy câu thì tưởng là lâu, tốc độ nói chuyện của hắn nhanh đến mức người bình thường không nghe rõ.
5 giây, hai người vào nhà giết người, chưa đầy 3 giây, vị cấp 9 đầu tiên đã về trời!
Trong vòng 10 giây đã xuất hiện thiệt hại đầu tiên trong chiến tranh.
...
"Không thể nào!" Lúc này, thành chủ thành Yêu Quỳ vừa định đánh tới, không thể che giấu vẻ hoảng sợ trong mắt. Chớp mắt một cái, một vị thành chủ đã chết.
Khi hắn vừa nghĩ không thể nào, Phương Bình và lão Lý đồng thời xuất hiện, thi nhau nhìn về phía hắn.
Hắn chính là mục tiêu kế tiếp!
Thành chủ thành Yêu Quỳ hoảng sợ, bỗng không nói gì, quay đầu bỏ chạy! Dù nơi đây còn 17 vị cấp 9, hắn cũng muốn chạy.
"Ngươi dám!"
Ngay khi thành chủ thành Yêu Quỳ định chạy, phía Ngự Hải Sơn, hai vị Chân Vương vẫn luôn đứng ngoài quan sát, lập tức lạnh lùng, âm trầm nói: "Chiến đấu đến chết không lùi, chặn họn họ lại, ai dám bỏ chạy, chết!"
18 vị cấp 9, 7 vị cường giả bản nguyên! Thế mà vừa mới giao chiến đã chết một người, thành chủ thành Yêu Quỳ phái Thiên Thực, cường giả bản nguyên nhân loại duy nhất phía địa quật lại muốn bỏ chạy.
Chân Vương không thể dễ dàng tha thứ chuyện này!
Còn có viện quân, 10 vị thần tướng sắp đến rồi! 10 vị Yêu Vương cũng sẽ chạy tới!
Nhiều cường giả như vậy, chẳng lẽ không giết được những người này?
Thành chủ thành Yêu Quỳ cảm thấy sợ hãi, lúc này bỗng hét lên: "Yêu thực đối phó Phương Bình và Trường Sinh Kiếm! Không gian hóa hình của hắn càng phóng lớn thì lực phòng ngự càng yếu, không vây được yêu thực!"
"Ba vị yêu thực thủ hộ, đi giết hai người bọn họ."
Giây phút này, thành chủ thành Yêu Quỳ không chạy trốn nữa! Hắn không dám chạy!
Lần này, hai vị Chân Vương vẫn luôn đang quan sát trận chiến, nếu giờ hắn mà chạy thì sớm muộn hắn cũng sẽ chết.
Không ngờ lại nguy hiểm như thế!
Ba đại yêu thực, đều là cường giả bản nguyên, cùng nhau đối phó hai người này, không gian hóa hình của Phương Bình khó mà vây nhốt bọn họ, Lý Trường Sinh thì không thể giết được yêu thực nếu không có ai giữ chân mục tiêu.
Nhóm Phương Bình thay đổi chiến thuật, phía địa quật cũng thay đổi chiến thuật!
Dù thành chủ thành Yêu Quỳ dù không phải lãnh tụ của bọn họ, nhưng lúc này mọi người đều biết, chỉ có như vậy, mới có thể đối phó với bọn họ.
Lần này, mục tiêu của địa quật là giết chết nhóm người Phương Bình, chứ không phải giữ mạng. Nếu vì giữ mạng thì bây giờ mọi người chạy trốn là được.
Nhưng bây giờ, mục đích của Chân Vương là vây giết bọn họ, chặn đường nối không gian, không cho bọn họ rời đi.
Dù có hy sinh hết 18 người ở đây thì cũng không hề tiếc.
Cường giả nhân loại có hạn, nơi đây tập trung hầu hết hạt giống hy vọng của nhân loại, giết chết bọn họ, dù hy sinh mấy chục thần tướng cũng đáng giá.
...
Ngự Hải Sơn, sắc mặt Trúc Vương và Thanh Lang Vương tái xanh.
Cơ Dao vừa đuổi tới, cô dẫn theo mấy người Cơ Nam, lúc này cũng leo lên đài cao, lấy làm lạ nói: "Hai vị đại nhân, bây giờ tình hình như thế nào rồi?"
Sắc mặt Thanh Lang Vương khó coi, Trúc vương bên cạnh u ám nói: "Chết một vị thần tướng! Đám ngoại vực này đều là một đám phế vật! Vừa đối mặt, nhiều lần nhắc nhở bọn họ cẩn thận, lần này phải đồng tâm hiệp lực, thế mà còn bị giết một người."
Chiến đấu mới được bao lâu?
Nếu 18 vị cường giả đồng tâm hiệp lực, võ giả phục sinh làm sao có thể lấy một địch ba?!
Đám Ngô Xuyên đều đang lấy một địch ba! Đáng chết!
Ba vị cường giả thế mà không thể thoát khỏi vòng vây để tiến đến cứu người, đây quả thực là sỉ nhục. Thay vì nói vị thần tướng vừa mới chết là do nhóm người Phương Bình giết, còn không bằng nói là bị người phe mình bỏ rơi. Không ai nghĩ đến chuyện cứu hắn!
Dứt lời, Trúc vương rất nhanh nói: "Bọn họ đã tìm được phương án đối phó, yên tâm, có thể giết bọn họ. Chỉ cần không cho những người này ra khỏi vực Nam Thất, lần này đều phải chết."
Dứt lời, Trúc vương nhìn về phía Cơ Dao, ánh mắt che lấp nói: "Cơ Dao, ngươi mang những người này đến đây để làm gì?"
Nói xong, không chờ Cơ Dao mở miệng, lại âm u nói: "Nếu ngươi sẵn lòng tham chiến, để Cơ Nam dẫn người tiến vào là được, ngươi cũng không cần vào. Ta không muốn nhìn thấy chuyện xảy ra ở vực Nam Thập Bát xảy ra ở đây."
Sắc mặt Cơ Dao lập tức trở nên khó coi.
Lời này có ý gì? Đáng đời người của các ngươi phải chết!
Mấy chục thần tướng, thế mà vừa khai chiến đã bị giết chết một người, thật sự cho rằng thần tướng không đáng giá? Phương Bình náo loạn ở Vương Chiến Chi Địa, ở thành Thiên Thực, mà không có thần tướng nào chết.
Bây giờ thì tốt rồi, vừa khai chiến đã chết một người!
Các Chân Vương này cũng đủ độc ác, bọn họ không hề coi thần tướng ngoại vực ra gì! Nếu không phải kiêng kị thực lực Chân Vương, có lẽ các thành chủ ngoại vức đã sớm tạo phản.
...
Ngay khi Cơ Dao đang nghĩ những chuyện này, phía thành Hi Vọng bỗng vang lên tiếng hét lớn.
"Giết được một cấp 9 địa quật!"
Câu này truyền khắp toàn bộ vực Nam Thất, truyền đến Ngự Hải Sơn.
Tất nhiên Phương Bình không có thực lực này, nhưng đây đúng là giọng của Phương Bình!
Trên đỉnh Ngự Hải Sơn, Chiến Vương bình tĩnh, đừng nhìn, là ta làm. Ta học từ Trương Đào đấy!
Dù lực lượng tinh thần của Chiến Vương không mạnh như Trương Đào, nhưng hắn vẫn có thể khuếch đại âm thanh đến Ngự Hải Sơn, nơi cách thành Hy Vọng 2000 dặm.
Trương Đào, chắc có thể dễ dàng khuếch đại âm thanh 3000 dặm, có lẽ còn xa hơn một chút.
Lần này, sắc mặt mấy người Cơ Dao cũng thay đổi, sắc mặt Thanh Lang Vương tái mét, lạnh lùng nói: "Chiến Vương, đây chính là Phương Bình? Các ngươi thật to gan, lại dám để Phương Bình xuất hiện, còn dám xuất hiện kiểu gióng trống khua chiêng như thế."
Dứt lời, lực lượng tinh thần của Thanh Lang Vương bỗng dao động mãnh liệt, hư không không ngừng rung động.
"Phương Bình xuất hiện ở vực Nam Thất, đã bị giữ chân, mau phái người đến hỗ trợ."
"Phương Bình xuất hiện ở vực Nam Thất..."
m thanh dọc theo Ngự Hải Sơn tản ra bốn phía.
Ngay sau đó, Thanh Lang Vương nhìn thẳng về phía mấy người Cơ Nam, âm thanh lạnh lùng nói: "Cơ Nam, ngoại trừ ngươi, bốn vị thần tướng khác lập tức vào vực Nam Thất, nhanh lên!"
"Đại nhân..."
"Ngươi dám trái lệnh?" Thanh Lang Vương hết sức lạnh lùng, nơi này có 5 vị thần tướng, Cơ Nam là người nhà họ Cơ, không thể chết. 4 người còn lại thì không thành vấn đề.
Ngay lập tức đi tham chiến!
Đã tới nơi này, ngay trước mặt hai vị Chân Vương, những người này không có tư cách từ chối. Mệnh Vương đích thân tới thì còn được!
Cơ Nam bất đắc dĩ, Cơ Dao có chút không cam lòng, mở miệng nói: "Đại nhân, đây là thống soái của Quân Thiên Mệnh..."
"Bản vương biết!" Thanh Lang Vương lạnh lùng nói: "Cơ Dao, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách cò kè mặc cả với bản vương sao? Quân Thiên Mệnh không phải tài sản riêng nhà họ Cơ, dù là của Thiên Mệnh vương đình, cũng là do Điện Chân Vương điều khiển.
Bản vương đã nói rồi, đây chính là vương lệnh, không đi, chết!"
Cơ Dao trong lòng phát lạnh, lúc này, cô ta chợt nhớ tới lời của Phương Bình, nếu bản thân không có thực lực, thì chẳng là cái gì. Dựa vào bậc cha chú, có thể luôn được như ý sao? Có thể luôn dựa dẫm được sao?
Thanh Lang Vương căn bản chưa từng hỏi ý kiến cô ta, cũng không quan tâm đây là người cô ta mang tới. Ngoại trừ Cơ Nam, những người khác đều phải tham chiến, không đi thì chết. Dù những người này thật ra đều là cường giả mà nhà họ Cơ bồi dưỡng.
Lúc này, Cơ Dao mới nhận rõ hiện thực, thì ra trong mắt Chân Vương, mình thật chẳng là cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận