Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1107

Trương Đào: "Đương nhiên, bọn ta cũng từng tiến vào một số Giới Vực, thông qua một số di tích và các thông tin còn sót lại, bọn ta đã đưa ra một số phán đoán..."
Đám người Phương Bình hưng phấn nghe, Trương Đào bỗng nhiên cười nói: "Việc này các ngươi biết cũng không có lợi, tạm thời không nói."
Mấy người Phương Bình đều muốn chửi thề!
Nói một nửa rồi không nói nữa, nếu ngài không phải là võ giả tuyệt đỉnh, bọn ta sẽ nhào vào đánh chết ngài đó, ngài tin không!?
Trương Đào khẽ cười nói: "Thật sự nói cũng vô ích, những chuyện cũ này cũng chỉ do chúng ta phán đoán mà thôi
Hơn nữa, thực lực của các ngươi yếu như vậy, không đến cấp chín, thậm chí không đến tuyệt đỉnh, tốt nhất các ngươi đừng vào Giới Vực nữa, nơi đó... còn thần bí và nguy hiểm hơn vùng cấm.
Theo lời Lý Chấn nói, có nhiều nơi có lẽ còn một số tồn tại khủng bố! Vị tuyệt đỉnh nhà họ Dương đã bỏ mạng tại nơi này, đó là chứng cứ rõ ràng."
Nói đến chuyện này, Trương Đào bỗng nhiên hơi không vui, ánh mắt hơi lạnh xuống.
Dường như cảm nhận được điều này, Phương Bình nhỏ giọng hỏi: "Dương gia lão tổ... một mình đến Giới Vực sao?"
Trương Đào lắc đầu nói: "Không nên hỏi, vẫn là câu nói kia, thực lực các ngươi quá yếu, không cần biết những thứ này. Ngoài ra, nếu sau đó muốn đến thành Trấn Tinh, không được ăn nói linh tinh.
Những người ở thành Trấn Tinh... là công thần của nhân loại, cũng là trụ cột của nhân loại, nhất định phải có sự tôn trọng với bọn họ.
Không thể thất lễ!
Nhưng thành Trấn Tinh thực ra cũng có mục đích riêng.
Sở dĩ nói cho các ngươi những điều này..."
Trương Đào bỗng nhiên cười nói: "Bởi vì các ngươi là học sinh võ đại! Nhóm võ giả phục sinh trước đó thực ra phục sinh lại từ rất sớm, một phần được tông phái thu nhận, phần lớn tiến vào thành Trấn Tinh, những người này có lý tưởng khác với chúng ta.
Các ngươi thì khác, thời gian các ngươi phục sinh khá muộn, vừa lúc võ đại hưng thịnh, các ngươi tiến vào võ đại.
Mà học sinh võ đại thực ra cũng có thể tính là học sinh của Trương Đào ta, nếu mấy đứa đã là học trò của ta, nếu dám có tâm tư khác, chính là khi sư diệt tổ, đáng chém!
Nói chung, thành Trấn Tinh có thể tiếp xúc nhưng không nên kết giao quá sâu."
Nhóm người Phương Bình hơi chấn động, ý gì?
Trấn Tinh thành... không đáng tin?
Đùa gì thế!
12 vị lão tổ tuyệt đỉnh đó chú!
Thêm vào Lý Chấn, đó chính là 13 vị!
Trương Đào cũng biết nói những chuyện này với mấy đứa nhỏ không quá thích hợp, nhưng vẫn cười nói: "Đừng quá kinh ngạc, ta không nói bọn họ là người xấu, ý của ta không phải như vậy, nhưng là người thì đều có tâm tư riêng, thực ra cũng bình thường.
Hơn nữa, thành Trấn Tinh... Nói thế nào đây nhỉ, chắc mấy đứa cũng biết hai vị trấn thủ sứ phía Đông và phía Bắc xuất thân từ đâu chứ?
Bọn họ có thể nhậm chức trấn thủ sứ thực ra mang khá nhiều ý nghĩa. Có một số việc, thành Trấn Tinh cũng không hoàn toàn nhất trí.
Đương nhiên, mục tiêu lớn của chúng ta là một, cố tìm cái chung, bỏ qua ý kiến bất đồng, đây là cơ sở, mà chỉ cần như vậy cũng đủ rồi.
Nhưng Dương gia lão tổ qua đời xác thực nằm ngoài dự liệu của chúng ta.
Mấy người các ngươi đều là học viên tinh anh của võ đại, về phần phục sinh, có thể để ý, cũng có thể bỏ qua.
Xem như là võ giả phục sinh thì cũng không phải các ngươi sẽ trở thành một người khác, các ngươi là các ngươi, cũng là học viên võ đại của ta.
Thật ra ta càng hy vọng các ngươi có thể bước lên con đường của mình, chứ không phải bước theo lối mòn.
Lời của Phương Bình và Vương Kim Dương tuyên bố trước đó, ta đã nghe được, rất tốt, có chí khí! Đây mới là võ giả đương đại, võ giả đương đại nên như vậy! Nếu không có lời nói đó, hiện tại, có lẽ chúng ta đã không có cơ hội gặp mặt như này."
Trương Đào trực tiếp nói thật, bởi vì nghe được lời nói kia, Trương Đào cảm thấy có thể gặp mặt một lần, trò chuyện với tụi nhỏ một chút!
Tuy chỉ là một vài võ giả cấp sáu, nhưng có thể nói ra lời này, hoặc là người vô tri không biết sợ là gì, hoặc là người có nghị lực vô cùng lớn!
Mà mấy vị thiên kiêu đương đại của võ đại sao có thể có tâm tính kém được!
Cho nên, chỉ dựa vào câu nói kia, Trương Đào cảm thấy ông có thể tán gẫu nhiều một ít.
Có lẽ thời gian sẽ không đủ, nhưng dù sao phải luôn hy vọng vào tương lai.
Trương Đào mới vừa khen một câu, Phương Bình bỗng nhiên nói: "Lão sư, vậy ngài có thể dạy chúng ta một số chiến pháp lợi hại không? Hoặc có thứ gì có thể giúp bọn ta tăng chiến lực..."
"Lão sư, nghe nói nhà tuyệt đỉnh có mỏ khoáng hả, ngài có thể cho bọn ta đến ngồi chơi xíu được không?"
Câu này là Tần Phượng Thanh hỏi.
Hai người thuận tiện bắt quàng làm họ, nếu ngài đã nói ngài là lão sư của bọn ta, thì ngài chính là lão sư, bỗng nhiên có thêm một lão sư tuyệt đỉnh... Trời ơi, thật kích động!
Trương Đào trầm mặc chốc lát, đột nhiên nói: "Nói chung, cơ hội do các ngươi tự nắm bắt, chính các ngươi nỗ lực là được. Được rồi, ta còn có việc..."
"Lão sư!"
Phương Bình khát vọng, vội vàng nói: "Lão sư, sau này nếu ta gặp phải phiền phức... ví như có kẻ địch tuyệt đỉnh, ta có thể báo danh tên lão sư không?"
Trương Đào đực mặt ra! Đệch! Ông đây chỉ mới nói vậy thôi!
Võ đại hàng năm có nhiều học sinh như vậy, nhiều năm qua, học sinh của ông trải khắp Hoa Quốc.
Ngươi thật đúng là giậu đổ bìm leo, trèo lên ôm đùi tích cực quá ha!
Hơn nữa, ngươi chỉ là võ giả cấp sáu, nếu gặp phải kẻ địch tuyệt đỉnh... Ngươi có cơ hội nói chuyện sao?
Trương Đào bỗng nhiên chẳng muốn nói gì nữa, mỉm cười nói: "Các ngươi về chờ thông báo đi, mau chóng tiến vào cao cấp..."
"Lão sư, vậy 300 tỷ của ta..."
"Sẽ có người cùng ngươi bàn bạc, hơn nữa... Chỉ là 160 tỷ..."
Trương Đào cười như không cười, biết liều là tốt, nhưng liều đến mức điên cuồng thì không hay rồi.
Không chờ đám người này mở miệng, bóng người Trương Đào đã biến mất.
Mấy người Phương Bình hoàn toàn không phát hiện được đối phương rốt cuộc đã rời đi như thế nào.
Ông vừa đi, Tần Phượng Thanh không nhịn được nói: "Thật keo kiệt!"
Vương Kim Dương hơi chần chờ chốc lát nói: "Giới Vực... Bọn họ..."
Phương Bình ấn ấn tay, lặng lẽ nói: "Không cần điều tra."
Lão Vương lần này hơi không xác định liếc mắt nhìn hắn!
Hắn hiện tại... hơi choáng rồi.
Những người như Trương Đào hình như không quá hiểu rõ về Giới Vực.
Nhưng Lý Hàn Tùng kém chút nữa đã vào được rồi... À không, hắn quả thực là đã vào trong rồi!
Theo lý thuyết, nếu võ giả phục sinh nhiều, hẳn sẽ có người đi vào được?
Hay là những người kia vẫn chưa từng đến Giới Vực, nên không rõ.
Lần này, nếu không phải Lý Hàn Tùng đã vào Giới Vực, Phương Bình và Vương Kim Dương cũng chưa chắc biết Giới Vực có liên quan đến võ giả phục sinh.
Nghĩ thì nghĩ, Vương Kim Dương biết, nơi này cường giả rất nhiều, có một số việc cũng không thể nói.
Phương Bình không nói chuyện này, ngược lại hơi ngạc nhiên nói: "Bộ trưởng Trương nói, thành Trấn Tinh có mục đích riêng, các ngươi nghĩ bọn họ có mục đích gì?"
"Ai biết, tuyệt đỉnh thần thần bí bí." Tần Phượng Thanh xem thường nói: "Chẳng nhờ vả ai được, chỉ có thể dựa vào chính mình! Chúng ta trong mắt những vị tuyệt đỉnh này đều là mấy thằng nhóc choai choai, có cũng được mà không có cũng được. Nhiều mấy người không nhiều, thiếu mấy đứa không ít.
Lời ông ấy nói chưa chắc là thật, nói không chừng là ổng cố ý nói vậy đó. Ta thấy, chắc năm xưa ổng từng bị mấy vị tuyệt đỉnh kia đánh cho một trận, nên bây giờ cố ý nói thế, xấu tính..."
Lời còn chưa dứt, Tần Phượng Thanh đã được một chuyến du ngoạn chôn thân trong lòng đất, không thấy đầu đâu luôn.
Phương Bình cạn lời, Trương Đào... thật biết đùa!
Còn nghe trộm cơ!
Đường đường là một vị cường giả tuyệt đỉnh, là thần thánh trong thần thoại, thế mà lại nhạt như vậy.
...
Chuyện Trương Đào nói, Phương Bình quay đầu cũng không nghĩ đến nữa.
Thực lực là vương! Không có thực lực, biết thì có ích gì.
Lần này hắn đã lĩnh hội rõ chuyện này!
Tiến vào địa quật, ngoại trừ chạy trốn, đánh cược mạng sống, hắn không làm được gì cả.
Chỉ có thực lực mạnh, dù ngươi không tìm tòi điều tra, cũng sẽ có người đến nói cho ngươi mọi chuyện. Hắn lười tốn công tốn sức đào sâu một số bí mật.
Về thi đấu võ đạo thanh niên, tiến vào vùng cấm, những chuyện này cũng phải chờ một chút.
Hắn chưa đóng ba cửa, dù có thứ tốt cũng không thể một đêm đóng hết ba cửa tiến vào cao cấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận