Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1746

"Bây giờ, Hoa huynh đã mất, Lê huynh cũng không còn như năm đó, có lẽ Cổ mỗ cũng nên thoái ẩn rồi.."
Hữu thần tướng trầm giọng nói: "Sau trận chiến năm đó, ta tuy bị trọng thương, nhưng những năm gần đây, cũng có thu hoạch, thật ra Cổ mỗ sớm nên rời khỏi hoàng thành, đi tìm chốn không người, chậm rãi lĩnh hội, có lẽ thêm mấy năm nữa, Cổ mỗ có thể chân chính trở thành Chân Vương.
Mà mấy năm nay, Cổ mỗ ở lại hoàng thành, vì sao ở lại, Lê huynh biết mà!
Người người đều nói vương giả vô tình, Cổ mỗ không phải vương giả, còn có tình. Nhưng chút tình cảm này, có lẽ sau ngày hôm nay sẽ không còn nữa, Lê huynh, hơn mười năm, những gì Cổ mỗ thiếu ngươi, cũng coi như đã được trả sạch!"
Lê Chử chậm rãi mở mắt, ngữ khí phức tạp nói: "Cổ huynh có ý bảo vệ, Lê Chử há có thể không biết. Nhưng thật sự có một số việc..."
Lê Chử trầm mặc một lát, chậm rãi nói: "Lê Chử xuất thân là một kẻ vô danh tiểu tốt, dù đã trở thành vương chủ, cũng là kẻ ăn nhờ ở đậu, mặc người sai khiến.
Năm đó, Lê Chử có lòng cải cách, mắt thấy thành công sắp đến, nhưng kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Liên lụy Hoa huynh bỏ mình, khiến Cổ huynh trọng thương."
Vương chủ hùng bá cái gì chứ?" Gương mặt Lê Chử tràn đầy cay đắng và không cam lòng, tự giễu nói: "Buồn cười! Chúng ta chỉ là quân cờ, chỉ là con rơi mà thôi. Trận chiến năm đó, ba người chúng ta chính là con rơi. Phe Phong Vương... Phe Phong Vương tính toán chúng ta, những người khác thì sao?"
"Mấy chục Chân Vương trong Điện Chân Vương có ai quan tâm đến sống chết của chúng ta?"
"Một vương chủ đi xuất thân là một kẻ vô danh tiểu tốt, muốn chèn ép Điện Chân Vương, tái hiện thời đại hai vương năm xưa...
Những Chân Vương này sớm đã kiêu ngạo, sớm quen Chân Vương là chúa tể tất cả.
Năm đó, Lê Chử cũng là trẻ tuổi bồng bột, lại mưu toan lật đổ tất cả, sao có thể được sống?"
Lê Chử cười nhạt nói: "Một vương chủ kiêu ngạo phách lối, thực lực sắp đột phá cấp Chân Vương, thậm chí còn có hai vị huynh đệ cũng sắp đột phá cấp Chân Vương.
Một vị vương chủ thống soái ngàn vạn đại quân, hơn vạn võ giả cao cấp.
Một vương chủ muốn hủy diệt Phục Sinh Chi Địa, lập công vang danh muôn đời.
Cổ huynh, hắn có đáng chết hay không?"
"Vương quyền... Thần quyền..."
Lê Chử lẩm bẩm nói: "Quyền lực của vương là do thần ban, vương chủ chỉ là con rối, Điện Chân Vương mới là thần, vương chủ mưu toan lật đổ thần quyền, đáng chết!"
Sắc mặt Hữu thần tướng liên tục thay đổi, giọng nói hơi khàn khàn: "Năm đó... trận chiến năm đó... chẳng lẽ các Chân Vương khác..."
Lê Chử cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "Lý Chấn có thể bước ra con đường thứ hai hay không, ngươi và ta đều không biết, nhưng chẳng lẽ những vị thần kiêu ngạo đó lại không biết?
Phong Vương không biết, Hồng Nguyệt chư vương không biết, vị kia thì sao?"
"Thế nhưng mà..."
"Thế nhưng sau khi ta bị thương, vẫn nâng đỡ ta làm vương chủ?"
Lê Chử vẻ mặt đăm chiêu, thản nhiên nói: "Bởi vì ta đã phế rồi, bớt một chuyện hơn là thêm một chuyện, nâng đỡ một vị vương chủ khác, hoặc nâng đỡ một vị vương chủ có thể là hậu duệ chư vương khác khá phiền phức. Ngược lại, tiếp tục nâng đỡ ta, chẳng phải là tốt hơn sao?
Vừa khéo, Lê Chử có thể sống đến ngày đại chiến nổ ra, đó cũng là một lựa chọn tốt."
Sắc mặt Hữu thần tướng đã hoàn toàn thay đổi.
Lê Chử thì cười sâu xa, nghiêng đầu nhìn phương xa, trong điện bỗng chốc im lặng, không ai nói gì.
...
Người trong phủ Phong Vương càng ngày càng nhiều.
Hữu thần tướng lại bay từ phía hoàng cung tới. Liếc nhìn đám người đang tụ tập, lại nhìn mấy người Cơ Dao cách đó không xa cũng đang thu thập chuẩn bị rời đi, thản nhiên nói: "Các ngươi thật sự muốn đi?"
"Đương nhiên!"
Nghe vậy, Hữu thần tướng liếc nhìn Phương Bình, lạnh lùng nói: "Nếu như Phương Bình trà trộn vào nhóm người các ngươi, vậy các ngươi đi Vương Chiến Chi Địa, cực kỳ nguy hiểm."
Phương Bình không nhịn được nói: "Theo như lời của Hữu soái thì chúng ta không cần làm gì, cứ ở đây đợi chết là được rồi!"
"Nếu Phong điện hạ khư khư cố chấp, bản tọa cũng không ngăn cản." Hữu thần tướng trầm giọng nói: "Nhưng bản tọa vẫn nói thêm câu cuối cùng, có lẽ… Phương Bình sẽ trà trộn vào trong đám người các ngươi, đừng xem thường! Có một số việc, không hẳn không có khả năng."
Dứt lời, Hữu thần tướng không tiếp tục quan tâm Phương Bình nữa, mà nhìn về phía mấy người Cơ Dao cách đó không xa, thản nhiên nói: "Cơ Dao điện hạ, tốt nhất ngươi đừng vào Vương Chiến Chi Địa. Nếu ngươi chết ở Vương Chiến Chi Địa, nếu do người vương đình ra tay, chuyện này sẽ không liên quan vương đình. Lúc này, Vương đình sẽ không đối địch với Thiên Mệnh vương đình, điện hạ hiểu ý bản tọa chứ?
Nếu điện hạ thật sự bị hại, tất cả đều không liên quan đến chúng ta. Ra khỏi thành Thiên Thực, vương đình sẽ không quản việc này nữa!"
Cách đó không xa, Cơ Dao nhíu mày, lúc lâu sau mới nói: "Tất nhiên, Cơ Dao tự có chừng mực."
Hữu thần tướng cũng không nói thêm gì nữa, lập tức ngự không rời đi.
Cơ Dao lại nhíu mày, dò hỏi: "Hữu soái không kiểm tra thực hư một phen sao?"
"Không cần!"
Nghe vậy, Phương Bình cảm thấy hồi hộp. Hữu thần tướng biết gì rồi sao?
Phương Bình không nghĩ ngợi thêm được nữa, nhanh chóng không kìm được nói: "Nếu mọi người đã tới đông đủ rồi, vậy thì đi thôi!"
Lúc này, nơi xa lại có một đám người ngự không mà đến, Hoa Vũ cười vang nói: "Phong Diệt Sinh, hay là cùng đi nhìn xem náo nhiệt đi?"
Sắc mặt Phương Bình lạnh lùng, khẽ nói: "Các ngươi cũng muốn đi?"
"Hoàng thành quá nguy hiểm, ra ngoài vẫn tốt hơn."
Hoa Vũ cười nhạt nói: "Đi Vương Chiến Chi Địa, sẽ an toàn hơn một chút."
Phương Bình khẽ nói: "Nói linh tinh ít thôi, nếu các ngươi muốn đi, thì phải kiểm tra thân phận đã!"
Hoa Vũ cười nhạt nói: "Không cần phiền đến các ngươi, yên tâm, người bản tôn mang đến đều là người có thể tin tưởng, nếu bọn họ đều không thể tin, thì cũng chẳng còn ai có thể tin."
Phương Bình lại hừ một tiếng, dứt khoát nói thẳng: "Ngoại trừ ngươi và võ giả cấp thần tướng, những người khác đều phải kiểm tra, bớt nói nhảm, bằng không, bây giờ Tả bộ phong tỏa thành Thiên Thực, ngươi đừng hòng rời đi."
Sắc mặt Hoa Vũ khó coi, một lát sau khôi phục nụ cười nói: "Được!"
Mấy người Liễu Vô Thần cũng không khách khí, ngoại trừ một vị thần tướng của phủ Hoa Vương, đều cẩn thận dò xét những người khác một phen.
Một lát sau, mấy người Liễu Vô Thần lắc đầu.
Phương Bình cũng không nói nữa, ngự không liền đi.
"Tạm biệt thành Thiên Thực!"
Phương Bình thầm nỉ non, đáng tiếc, lần này tiếc nuối lớn nhất chính là không thể lấy được hồ sinh mệnh của Thiên Du. Còn những việc khác, hầu như đều đã đạt được mục đích.
"Lê Chử!"
Phương Bình lại thầm nghĩ, tên này khá nguy hiểm, lần này Hữu thần tướng còn chẳng hề kiểm tra, nói mấy lời ý tứ sâu xa, có lẽ... đối phương thật sự đã biết gì đó chăng?
"Rốt cuộc tên này muốn làm gì?"
"Còn có Triệu Hưng Võ..."
Phương Bình vừa nghĩ tới Triệu Hưng Võ, phía trước, giữa không trung, Triệu Hưng Võ đã sừng sững xuất hiệ trên không, nhìn thấy đám người đi đến, ông chậm rãi nói: "Nếu các vị gặp được võ giả nhân loại ở Vương Chiến Chi Địa, nếu có người có thể sống sót trở về, hi vọng các vị thay lão phu chuyển đạt vài lời."
Phương Bình cười nói: "Triệu soái mời nói."
"Họa không liên lụy người nhà, tội của một mình Triệu mỗ không liên quan đến những người khác."
Dứt lời, Triệu Hưng Võ lại nói: "Thiên đạo vô thường, cuối cùng cũng sẽ có chút hi vọng sống! Triệu mỗ ở lại Thần Lục... Có lẽ cũng là hy vọng sống sau này của loài người.
Lý Chấn và Trương Đào muốn giết lão phu, lão phu cũng không có gì để giải thích, cuối cùng sẽ có một ngày, bọn họ sẽ biết, lão phu không hề sai!"
Phương Bình cười nói: "Chỉ vậy thôi à? Triệu soái, vậy bọn ta đi đây, Vương Chiến Chi Địa có võ giả phục sinh trấn thủ, ta sẽ thay Triệu soái chuyển đạt lời này."
Phương Bình bật cười lớn, Triệu Hưng Võ cũng không nói gì nữa.
Những người khác cũng không thèm để ý, lời này truyền đến Phục Sinh Chi Địa mới tốt. Dù có nói thế nào, chuyện Triệu Hưng Võ ở Thần Lục là sự thật, ai đúng ai sai không quan trọng, quan trọng là, có lẽ có thể dùng chuyện này để chia rẽ, dao động tâm tư của võ giả phục sinh.
Mọi người không nói thêm gì nữa, lần lượt ngự không rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận