Toàn Cầu Cao Võ

Chương 358: Võ giả cấp ba!

"Cũng không ngốc. Võ giả cấp một cấp hai rèn luyện xương tứ chi, Xương tứ chi lại phân tán ở 4 góc trên cơ thể, không thể hợp thành một thể, cho nên chênh lệch giữa võ giả cấp một và cấp hai cũng không quá lớn. Chỉ là nhiều thêm hạn mức khí huyết tối đa, nhiều phương thức công kích hơn thôi. Cấp ba, lại khác hoàn toàn so với cấp một cấp hai, đây là một giai đoạn chuyển tiếp."
Lữ Phượng Nhu cười cười nói: "Cho nên, ở cảnh giới cấp ba, em chỉ cần bạo phát 100 cal khí huyết đã có thể tung một quyền đấm chết Cố Hùng."
"Nhưng mà..."
"Em muốn nói đến vị võ giả cấp ba mà em và bọn Phó Xương Đỉnh cùng nhau đánh bại đó hả?"
Lữ Phượng Nhu cười nhạo nói: "Vị võ giả cấp ba kia mà các em tiếp xúc được chỉ là cấp ba sơ kỳ. Chân chính có thể thể hiện được uy lực thực sự của cấp ba, ít nhất phải rèn luyện xong xương cột sống.
Ở cảnh giới cấp ba, phần thân người có 51 đốt xương, trong đó, 26 đốt xương cột sống, 1 đốt xương ngực, 24 đốt xương sườn.
Trước hết phải luyện xương ngực, xương sườn, cuối cùng mới luyện xương cột sống…"
Phương Bình ngắt lời, nói: "Vậy chẳng phải có nghĩa là phải lên tới đỉnh cấp ba mới được xem như có thực lực thật sự sao ạ."
Nói phải rèn xong xương cột sống, vậy chẳng phải rèn luyện hết 51 đốt xương luôn rồi sao.
Lữ Phượng Nhu cau mày nói: "Em nghe tôi nói cho hết đã, ai nói với em tôi luyện xương xong là đã lên được đỉnh cấp ba rồi.
Tôi cốt không phải là chuyện duy nhất mà võ giả cấp ba phải làm.
Trước tiên tôi cốt, tôi cốt xong cần phải uẩn nhưỡng gân, da, máu, thịt. Khi tất cả đều được rèn luyện đến một cảnh giới đỉnh cấp, lúc này mới được gọi là đỉnh cấp ba.
Kết thúc tôi cốt, chỉ là võ giả cấp ba cao kỳ mà thôi, Tạ Lỗi chính là ví dụ."
"Ra là vậy."
Đây là lần đầu tiên Phương Bình biết đến chuyện này, vậy là lên cấp ba không lấy tiến độ và số lượng xương đã rèn luyện để phân chia giai đoạn nữa.
Lữ Phượng Nhu tiếp tục nói: "Ở cảnh giới cấp ba, trước khi hoàn thành rèn luyện xương sườn, được gọi là sơ kỳ.
Trước khi hoàn thành rèn luyện xương cột sống, gọi là trung kỳ.
Cho đến khi hoàn thành toàn bộ khung xương cốt, mới bắt đầu gọi là cao kỳ.
Cho nên đến cấp ba cao kỳ mới chân chính được công nhận là võ giả tinh anh, một người đánh 10 người cấp ba trung kỳ cũng không phải nói chơi.
Ngược lại, chênh lệch giữa cấp ba cao kỳ và đỉnh cấp ba lại không lớn như em tưởng tượng."
Lần này Phương Bình đã hiểu vì sao Tần Phượng Thanh lúc trước đánh những võ giả cấp ba kia như đùa vui vậy.
Nhưng khi đối đầu với Tạ Lỗi, nhìn thì thấy ung dung, nhưng thực ra lại rất thận trọng.
Thực lực của cấp ba cao kỳ và đỉnh cấp ba cũng không phải là chênh lệch giữa xương cốt, mà là sự chênh lệch về gân, da, máu, thịt.
"Chẳng trách, trước đó Tần Phượng Thanh lại đánh rất ung dung…"
“Đương nhiên, cậu ấy tùy tiện bạp phát một chiêu, võ giả cấp ba trung kỳ phải tiêu hao khí huyết ít nhất gấp 3 lần mới có thể phòng ngự được, em cảm thấy đối phương có thể chịu nổi một đòn toàn lực của Tần Phượng Thanh sao? Trước đó Tần Phượng Thanh chỉ đùa với bọn họ thôi.”
“Vậy có nghĩa là cấp ba được chia thành hai cảnh giới lớn, cấp ba sơ kỳ và trung kỳ là một đẳng cấp, cấp ba cao kỳ và đỉnh phong là một đẳng cấp.”
"Không sai."
"Nhưng mà... Trước đó em gặp phải một người, cũng là võ giả đỉnh cấp ba... Cảm giác hắn không mạnh a."
"Ai?"
“Một chuyên viên nghiên cứu của phòng nghiên cứu, thực lực đỉnh cấp ba, tên là Phan Hiểu Dương.”
Lữ Phượng Nhu thuận miệng nói: “Hoặc là do em cảm ứng sai, hoặc là do đối phương thực sự rất kém, hầu như không học chiến pháp, nếu không có thể tùy tiện đánh chết em.”
Lời này khiến Phương Bình càng phiền lòng.
Phan Hiểu Dương hẳn là loại sau chứ?
Nếu không, khi hắn gặp mình, cũng không cần thiết phải thỏa hiệp, dựa theo cách nói của Lữ Phượng Nhu, hắn hoàn toàn có thể tùy tiện đánh chết mình.
Nhưng cũng có thể kiêng kỵ Giang Thành có nhiều cường giả, hắn không dám tùy tiện ra tay.
Nói như vậy, chẳng lẽ mình còn phải cảm ơn Phan Hiểu Dương đã tha chết cho mình sao?
Lữ Phượng Nhu cũng không quá để ý cái này, nói xong lời này, lại nói: "Giai đoạn khi lên cấp ba chính là như vậy, tương tự như vậy, đừng luôn cảm thấy mình đánh bại được mấy tên cấp ba sơ kỳ thì đã rất lợi hại rồi nhé.
Chỉ có võ giả cấp ba cao kỳ mới được võ giả trung cấp, cao cấp thừa nhận là thành viên trụ cột vững vàng trong giới võ đạo.
Nếu em muốn giao thủ với Trương Ngữ, muốn kéo dãn khoảng cách với các bạn học khác, chỉ có thể tiến vào cấp ba cao kỳ.
Khi đó, em chính là học viên tinh anh chân chính của Ma Võ!
Võ đại phổ thông lấy cấp ba làm một mức độ đánh giá để xét tinh anh.
Ma Võ và Kinh Võ lại lấy cấp ba cao kỳ làm cột mốc đánh giá tinh anh. Đây mới là học trò cưng của trường nổi tiếng!
Đạt được cấp độ này, muốn tốt nghiệp thì tốt nghiệp, muốn ra ngoài xã hội nhậm chức cũng sẽ có rất nhiều cơ quan, doanh nghiệp hoan nghênh em.
Cũng chỉ có võ giả ở cấp này mới chân chính nhận được đặc quyền giai cấp trong giới võ đạo…”
“Vậy cũng có nghĩa trước đó đều là trò đùa à?”
“Em có thể cho là như vậy.”
Lữ Phượng Nhu đả kích người rất chuyên nghiệp, ngay cả Phương Bình cũng bị đả kích rồi.
Rất nhanh, Phương Bình khôi phục trạng thái, thở ra một hơi, nói: "Cô ơi, vậy hiện tại em có thể đột phá rồi?"
“Đừng vội, thả lỏng tâm tình một chút, 26 vị trí kinh mạch trên cột sống nhất định phải khai thông một lần, có hơi nguy hiểm.
Em phải chuẩn bị thuốc đầy đủ, một khi khí huyết không đủ, hoặc lỡ xảy ra chuyện gì cũng đừng hốt hoảng, tôi sẽ hỗ trợ em.
Đến khi đả thông được 26 đoạn kinh mạch dọc xương cột sống thì 25 đoạn kinh mạch còn lại trên thân cũng không quá phiền phức, có thể từ từ đả thông, hôm nào rảnh thì làm cũng được.
Nhớ kỹ, tuyệt đối không được tùy tiện dừng lại, nếu không, các dây thần kinh gần cột sống sẽ bị ảnh hưởng, lúc đó bại liệt ráng chịu.
Đột phá lên cấp ba tính ra cũng nguy hiểm hơn bình thường, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà các trường Võ Đại phổ thông lấy cấp ba làm mốc đánh giá tinh anh.
Mặc dù thực lực tăng lên có hạn, nhưng sớm muộn gì cũng hoàn thành quá trình tôi cốt. Cho nên khen cấp ba là thành phần tinh anh cũng không phải không được.”
"Dạ em hiểu rồi."
Phương Bình cũng không phí lời, ngồi xếp bằng, bắt đầu kiểm tra bản thân.
Tài phú: 21.000.000
Khí huyết: 525 cal (525 cal)
Tinh thần: 443 hz (443 hz)
Tôi cốt: 126 đốt (90%), 80 đốt (30%)
Bởi vì có 10 viên Khí Huyết Đan cấp một, 2 triệu tiền mặt từ Phan Hiểu Dương, và 5 triệu từ Vương Kim Dương, điểm tài phú của Phương Bình lại vượt qua mốc 20 triệu.
Tiền mặt, trước đó Phương Bình có 27 triệu.
Nhưng bây giờ không còn nhiều như vậy, sáng sớm cậu đã đi qua phòng hậu cần mua một viên Khí Huyết Đan cấp hai, một viên Thối Cốt Đan cấp hai và một viên Hộ Phủ Đan cấp hai.
Giá thị trường đáng ra là 3,7 triệu, bị Phương Bình trả giá còn 3,5 triệu
Lúc này Phương Bình còn lại 23,5 triệu tiền mặt.
Mọi thông số, trạng thái đều ở mức đỉnh phong, ổn định tâm tình một lát, Phương Bình cất bước hướng đến quầy dịch vụ.
"Mở một phòng tu luyện."
"Bao lâu?"
Phương Bình nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lữ Phượng Nhu, Lữ Phượng Nhu tùy ý nói: "5 tiếng, thời gian còn lại có thể củng cố một hồi."
"50 điểm thưởng."
Võ giả quản lý nơi này cẩn thận tỉ mỉ, cũng không có ý cò kè mặc cả.
Phương Bình lại nhìn Lữ Phượng Nhu, Lữ Phượng Nhu lườm cậu một cái, nhìn tôi thì có ích gì? Em cảm thấy tôi sẽ trả phí giúp em hay sao?
Phương Bình cười khổ, nhớ khi xưa có một vị đạo sư nào đó từng nói: “Chọn cô đi, tuỳ tiện cắn thuốc.”
Hiện tại thì sao?
50 điểm thưởng, cô cũng không nói giúp học sinh một tiếng, thế mà còn tự xưng là Võ Vô Địch, không ngại sao?
Bên trong thẻ chứng minh võ đạo chỉ còn lại 80 điểm thưởng, Phương Bình vừa đưa ra quẹt thẻ, bên trong chỉ còn 30 điểm.
Vừa bước vào phòng tu luyện, Phương Bình vừa oán giận: “Quá đắt rồi.”
50 điểm thưởng, vậy là 1,5 triệu bay rồi!
"Em cứ đi vào thì biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận