Toàn Cầu Cao Võ

Chương 604: Dám chọc cả tên ăn vạ?

Ngoài cửa thành.
Phương Bình hô một trận, thở một hơi, nhỏ giọng nói: "Anh nói, lần này chúng ta có thể nhận thưởng không? Giết cao cấp chính là đại công đó."
"Cậu nghĩ quá nhiều rồi."
Tần Phượng Thanh bĩu môi, nói: "Quân bộ keo kiệt keo đến chết, trừ phi vị kia thật sự bị giết, có lẽ sẽ cân nhắc khen thưởng chúng ta một chút, bằng không, đừng nghĩ!"
"Ôi trời, thật nhỏ mọn."
"Là hẹp hòi."
Tần Phượng Thanh lại lần nữa cùng Phương Bình có chung suy nghĩ, hai người thiên tân vạn khổ, thật vất vả dụ dỗ một vị cao cấp đánh nhau với Giảo, Quân bộ cũng không thưởng, thật không còn gì để nói, vậy còn ai dám mạo hiểm ra sức chứ?
Đang trò chuyện, cửa thành mở ra.
Bảy, tám vị cường giả trung cấp đi ra, người cầm đầu vừa nhìn thấy bọn Phương Bình, bỗng nhiên kinh hô: "Võ giả địa quật dám chạy đến tận đây, các anh em, giết địch!"
Vừa nói xong, Phương Bình và Tần Phượng Thanh đều sửng sốt một chút.
Nhìn về phía những khuôn mặt không có ý tốt kia, Phương Bình bỗng nhiên ý thức được cái gì, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tần Phượng Thanh, cắn răng nói: "Kẻ thù của anh?”
Tần Phượng Thanh mờ mịt, hồ đồ nói: "Không nhớ rõ."
Ai biết có phải là của mình không, Tần Phượng Thanh đời này đắc tội quá nhiều người, làm sao mà nhớ.
Thấy bọn họ đều không mang theo binh khí, Phương Bình cũng đoán được những tên này muốn làm gì, tức khắc quát lên: "Có thù báo thù, có oán báo oán, tôi và Tần Phượng Thanh không phải một nhóm!"
Nói hết, Phương Bình liền tránh khỏi Tần Phượng Thanh, nghiêng người muốn lướt qua đám người kia vào thành.
Kết quả, trong đó, có ba người đi ra, cười híp mắt nhìn chằm chằm Phương Bình.
Phương Bình đột nhiên nhận ra, mình cũng có kẻ thù!
Lúc ba người đối diện đang cười xấu xa, Phương Bình bỗng nhiên phun ra máu tươi, chớp mắt ngã xuống đất, chỉ tay vào bọn họ, khó nhọc nói: "Ngươi…Các ngươi… lại… dám hạ độc thủ với công thần của nhân loại…”
Nói xong, Phương Bình lệch đầu, máu tươi chảy ròng.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm!
Mẹ nó, chuyện gì vừa xảy ra?
Tốt xấu gì cũng phải chờ chúng ta động thủ chứ!
Giữa không trung, lão mập chớp mắt rơi xuống đất, liếc mắt nhìn Phương Bình còn đang giả chết, khóe miệng co giật một hồi, một lát mới nói: "Đứng lên."
"100 triệu, phí dưỡng thương!" Phương Bình chớp mắt phục sinh, bắt đầu đòi tiền.
"Đứng dậy!"
Lão mập sắp chịu không nổi rồi, mẹ nó, thằng này trắng trợn bắt chẹt người ta!
"50 triệu, nếu không tôi sẽ báo Quân bộ, nói bọn họ mưu sát đồng bào, đánh cướp chiến hữu, cấu kết tà giáo và địa quật..."
Mấy vị cường giả trung cấp vừa đi ra đều há hốc mồm.
Phương Bình cũng không đứng lên, thở dốc nói: "Ít nhất 30 triệu, nếu không ta sẽ không bỏ qua, mấy người đánh Tần Phượng Thanh thì thôi, còn muốn hạ độc thủ với tôi, tôi sợ lắm, vốn bị cường giả cao cấp truy sát một đường, tinh khí hao hết, mấy người suýt chút nữa đã đập nát ngũ tạng lục phủ của tôi rồi.
Mọi người đều nhìn thấy, tôi ói ra nhiều máu như vậy, trước mặt nhiều người như vậy, các người lại vu hại tôi là võ giả địa quật.
Không nói đến chuyện danh dự bị hao tổn, còn dám hạ độc thủ, đừng tưởng rằng tôi không biết các người là ai, tôi có thể tra được, tra xong, tôi sẽ kêu ba Đại tông sư Ma Võ với đạo sư của tôi đến cửa đòi công đạo…”
Sắc mặt mọi người tím rịm, lão mập cũng nhức đầu vô cùng.
Một lát sau, lão mập nghiêng đầu nói: "Đền đi!"
"A?"
Đám người sững sờ.
"A cái gì, đền đi, bằng không còn có thể làm sao? Các người đầu óc ngấm nước, nghĩ khùng điên gì, cũng dám động vào hai thằng nhóc này?"
Mấy vị cường giả trung cấp hai mặt nhìn nhau, một lát sau, người dẫn đầu vô lực nói: "Đền."
Mấy người khác đều không còn gì để nói nhìn trời, mẹ nó, tên này là ai!
Mà Tần Phượng Thanh bị mọi người lãng quên, lúc này phảng phất mới phản ứng được, tức khắc quát lên: "Tôi cũng phải lấy 50 triệu… Không, ít nhất 30 triệu!"
Mọi người đều xem thường, cũng không ai thèm quan tâm cậu ta, dồn dập trở về thành.
Tần Phượng Thanh há hốc mồm, tức miệng mắng to: "Dựa vào cái gì phải đền bù cho nó, tôi thì sao? Tôi dễ ức hiếp hơn hả?"
Phương Bình linh hoạt nhảy lên một cái, vỗ vỗ bùn đất trên người, khinh bỉ nói: "Ngớ ngẩn, anh cũng không phun máu, cũng không ngã xuống đất, giả điên cũng không chuyên nghiệp, ai thèm quan tâm anh. Đúng rồi, lần trước anh bị người đuổi giết, không chừng là do kẻ thù của anh làm. Đồ ngốc, đáng đời anh bị đánh."
Tần Phượng Thanh triệt để không nói gì, một lát sau mới lẩm bẩm nói: "Nhóc kiếm lời 30 triệu?"
"Ừm."
"Chỉ cần ngã xuống đất nằm yên vậy thôi?"
"Đúng."
"Hiện tại kiếm tiền dễ dàng vậy hả?"
"Bảy, tám tên võ giả cấp trung, một người 5 triệu cũng không tới, này tính là gì, lần này nếu có Tông sư đến, mới có thể nuốt được nhiều, không có 500 triệu, em nằm đến khi cấp chín đến mới được."
"Lần sau anh cũng làm như thế."
"Vậy anh cẩn thận một chút, lúc nhiều người lại làm, ít người cẩn thận bị giết người diệt khẩu."
"Phí lời, anh mày đương nhiên biết."
"…"
Hai người này nói chuyện không coi ai ra gì, chỉ trong chốc lát, phương án bắt chẹt một đám võ giả trung cấp đã nóng hổi ra lò.
Lão mập nghe vậy, mặt đen lại, Ma Võ làm sao vậy?
Giữa không trung.
Vị Tông sư họ Khấu kia, giờ khắc này cũng không nhịn được, xoa xoa huyệt thái dương, hồi lâu sau mới nói: "Bảo hai đứa nhỏ đến phòng hội nghị, nói nghe tình huống lần này một chút, còn có… Lần sau không có chuyện gì thì đừng trêu chọc bọn họ, người tuổi trẻ bây giờ… không dễ trêu."
Ông lão họ Khẩu vô cùng bất đắc dĩ, đám người Hứa Mạc Phụ lại dở khóc dở cười.
Không phải người trẻ tuổi không dễ trêu, là hai tên này... Không, là Phương Bình không dễ trêu. Nếu đổi thành người khác, ai cũng ngại, không dám làm.
Nhưng tên này cứ thế mà làm, trước mặt mấy trăm người giả vờ bị thương, ai có thể làm gì cậu ta? Mấy tên kia cũng là tự tìm, biết hai người này khùng điên, còn dám trêu chọc, bây giờ thì không sao, sau này nếu hai tên kia mạnh lên, không chừng sẽ đến trừng trị bọn họ.
Trong Thành Hy Vọng, trên đường phố, mọi người thấy Tần Phượng Thanh và Phương Bình, chỉ chỉ chỏ chỏ, khe khẽ bàn luận.
Hiển nhiên tất cả mọi người đều biết chuyện rồi.
Phương Bình không coi ai ra gì, có lúc âm thanh lớn hơn, Phương Bình liền quát lên: "Kêu gào cái gì, bây giờ ta bị thương rất nặng, nếu bị các ngươi lớn giọng làm nặng thêm, đền không nổi tiền thuốc đâu!"
Vừa nói xong, mọi người dồn dập im miệng.
Tần Phượng Thanh thật sự có chút khâm phục, nhỏ giọng nói: "Lần sau anh cũng làm giống em, mẹ nó, nhiều lần bị thương không có tiền mua đan dược, lần sau có kinh nghiệm, tìm mấy cái có tiền va vào ăn vạ."
Phương Bình thấp giọng nói: "Nếu ăn vạ thành công, chia cho em một nửa."
"Nghĩ hay lắm."
Phương Bình cũng không thèm để ý, không có ý tốt liếc mắt nhìn cái bao lớn của anh ta, cười híp mắt nói: "Dựa theo ước định lúc trước, bây giờ, toàn bộ chiến lợi phẩm của anh là của em, Tần Phượng Thanh, nên trả tiền rồi."
Tần Phượng Thanh giả bộ ngu nói: "Cái gì?"
Nói xong lại nhớ ra cái gì đó, lập tức nói: "Lúc trước ở Giảo Vương lâm, cậu lấy được liệu, nhưng Giảo không ăn, còn nhét vào trong bao, đưa lại cho anh!"
"Với lại, anh không chiếm đá năng lượng của cậu, lúc đó chia đôi, tại sao chỉ lấy của anh đưa Giảo?”
Phương Bình phản bác: "Đồ của anh đều là của em, nói thế mà anh không xấu hổ hả?"
"Không có cậu, anh đây cũng không sao.”
"Vậy bây giờ anh đi Giảo Vương lâm, xem có chết hay không."
"Anh không đi!"
"Vậy nói rõ mạng chó của anh là do em cứu…”
"..."
Hai người cãi nhau, đi tới nơi nào, nơi đó không còn một mống, hai người này bây giờ chính là bá chủ thành Hy Vọng, đi xa chút lại cãi. Nói cho đúng thì, thực lực của hai tên này đều không kém.
Hai người bọn họ tiến vào cấp bốn, đều là thiên kiêu nổi danh, cường giả cấp năm bình thường không làm gì được bọn họ.
Còn cấp sáu thì… Cấp sáu cũng coi như một giới hạn.
Tên cấp sáu nào dám tìm hai người bọn họ phiền phức chứ, thật sự cho rằng người Ma Võ là người chết?
Những kẻ muốn ra khỏi thành đánh người lúc trước, cũng không có cấp sáu, ngươi cấp sáu, hai người bọn họ cấp bốn, ngươi đánh người, quay đầu lại Lữ Phượng Nhu sẽ đánh ngươi đến mức cha mẹ ngươi cũng không nhìn ra.
Trên đường, một võ giả trẻ tuổi mới vào địa quật, đầy mặt ước ao, nhẹ giọng nói: "Võ giả nên như vậy!"
Vừa dứt lời, một thanh niên hơi lớn tuổi một ít đập vào gáy hắn!
"Nghĩ gì thế! Cậu chỉ là một võ giả cấp ba trung kỳ, nếu học theo bọn họ, đã sớm chết không tìm được xương, hai tên này hung hăng như thế, là do thực lực mạnh!"
Thanh niên răn dạy một tiếng, nếu cậu dám noi theo hai tên đó, sớm muộn gì tôi cũng phải nhặt xác cho cậu.
Hai tên này, mới là võ giả sơ cấp cũng dám trêu chọc cường giả cấp năm, cấp sáu, đến trung cấp, ngay cả cao cấp cũng dám trêu chọc, nếu là người khác, đã sớm thành bùn nhão rồi.
Thanh niên nghĩ, nếu hai tên này trở thành Tông sư, liệu có thể dốc ngược cả sào huyệt địa quật hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận