Toàn Cầu Cao Võ

Chương 674: Thắng bại không bất ngờ (2)

Phương Bình nhanh chóng rời đi. Trần Diệu Đình thấy thế cười cười, mũi chó của thằng nhóc này linh lắm, ông nghĩ, nếu bây giờ mình lại lấy ra thêm một viên đá năng lượng, thằng nhóc này sẽ lại nhanh chóng xuất hiện cho xem.
"Lực lượng tinh thần quả là không tệ."
Trần Diệu Đình nỉ non, nếu thằng nhóc này có thể đánh ra được thế vô địch ở giai đoạn trung cấp, giai đoạn cao cấp hầu như nắm chắc trong tầm tay rồi.
Ma Võ, đúng là nhặt được bảo vật.
...
Trận đấu buổi sáng không chút hồi hộp.
Trần Hạo Nhiên, cấp bốn cao kỳ, mặc dù không đánh xuyên 5 người, nhưng cũng mạnh mẽ đánh bại ba vị nữ võ giả cấp bốn của Học viện nữ sinh Ma Đô.
Còn lại 2 vị nữ võ giả cấp ba bị người thứ hai của Kinh Nam Võ đại dễ dàng đánh bại.
Võ đại phổ thông lần này có bảy trường thể hiện được thực lực vượt ngoài mức tưởng tượng, nhưng ngoại trừ Nam Võ, Phương Bình không cảm thấy có bất cứ trường nào có hy vọng vào top 10 trường danh tiếng.
Trận đấu buổi chiều, Kinh Võ đấu với Đông Lâm Võ Đại.
Phương Bình liếc mắt nhìn, trực tiếp rời đi.
Lý Hàn Tùng không xuất trận, người ra trận đầu là một nhân vật khác trên bảng xếp hạng top 100, Tần Trạch.
Là võ giả trong top 100, tuy Tần Trạch không mạnh bằng Lý Hàn Tùng, nhưng so với võ giả đỉnh cấp bốn bình thường cũng mạnh hơn rất nhiều.
Đông Lâm Võ Đại cũng biết hầu như không thể thắng, vì bảo tồn thực lực, cũng không chuyên tâm đánh.
Trần Trạch một mình đánh tan 5 người bên kia, Phương Bình xem một hồi, trực tiếp rời đi, không có gì hồi hộp.

Hai ngày, bốn trận, hầu như không hồi hộp chút nào.
Trường quân đội Cửu Châu, Ma Võ, Kinh Nam, Kinh Võ thuận lợi thăng hạng.
Ngày 4 tháng 12, buổi sáng, Hoa Quốc Võ Đại đấu với Bắc Cương Võ Đại, buổi chiều trường quân đội Đệ Nhất đấu với Hoa Đông Sư Đại.
Hai trận này đúng là kịch liệt hơn trước nhiều.
...
Khán đài lầu hai, nhà thi đấu.
Ngày 4 này, hiệu trưởng Phùng của Tây Sơn Võ Đại không tới, Phương Bình đương nhiên sẽ không chen chúc ở lầu một, cậu trực tiếp lên lầu hai.
Không chỉ có cậu, lúc này, Vương Kim Dương, Lý Hàn Tùng đều ở đây.
Các đội viên của trường khác cũng ở một bên xem chiến.
Trên đài, Hoa Quốc Võ Đại - Lưu Thế Kiệt đang gia thủ với hội trưởng Bắc Cương Võ Đại.
Lưu Thế Kiệt, đỉnh cấp bốn, xếp hạng 48 trong top 100, xếp hạng không thấp.
Hoa Quốc Võ Đại cũng là trường mạnh nhất trong Liên Minh Bát Giáo, trước đó xếp hạng ba trên các trường võ đại toàn quốc, chỉ đứng sau hai trường trường danh tiếng.
Phương Bình nhìn một hồi, quay đầu nhìn về phía Vương Kim Dương, cười nói: "Nam Võ gặp phải Hoa Quốc Võ Đại, vậy thì hơi phiền phức rồi."
Thực lực Vương Kim Dương đương nhiên là cực mạnh, nhưng gặp phải Lưu Thế Kiệt, dù có thắng thì cũng không quá nhẹ nhàng, mà Hoa Quốc Võ Đại còn có bốn người cấp bốn, trong số đó, một người là cao kỳ, một người là trung kỳ, Vương Kim Dương không hẳn có thể đánh xuyên qua được.
Vương Kim Dương khẽ gật đầu, nhưng vẫn là cười nói: "Hơi phiền phức, nhưng hẳn là vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng."
Lưu Thế Kiệt tuy mạnh, tuy nhiên cậu ta tuyệt đối không phải là đối thủ của cậu, chút tự tin này Vương Kim Dương vẫn có.
Đừng nói Vương Kim Dương, Tần Phượng Thanh ở một bên tự tin nói: "Gặp phải Lưu Thế Kiệt, để anh lên, anh chẳng muốn khiêu chiến bảng xếp hạng, chỉ cần đánh bại cậu ta, anh cũng có thể vào bảng xếp hạng cấp bốn."
"Anh?"
Phương Bình cười nói: "Được rồi, chúng ta ai mà không biết gốc biết rễ, trừ phi Lưu Thế Kiệt không ra tay đánh trả, đứng yên cho anh đánh, nếu không, anh còn kém người ta lắm."
Tần Phượng Thanh khịt mũi coi thường nói: "Cậu coi thường anh à? Nếu như thi đấu top 10 không hạn chế trong võ đài, chỉ bằng thằng ngốc Lưu Thế Kiệt này có thể là đối thủ của anh sao?"
Tần Phượng Thanh ngoại trừ một chiêu Nhất Đao Lưu, tốc độ cũng là một trong những ưu thế lớn nhất của cậu ta.
Nếu chính diện tác chiến, có thể cậu ta không hẳn là đối thủ của Lưu Thế Kiệt.
Nhưng nếu so tốc độ, so sức bền, so sức chịu đựng, Tần Phượng Thanh rất tự tin người thua chính là Lưu Thế Kiệt.
Mọi người cũng không thèm để ý những điều này, ngược lại, Vương Kim Dương hơi ngạc nhiên nói: "Tần Phượng Thanh, cậu tiến bộ rất nhanh nha, cấp bốn cao kỳ rồi…"
"Chứ sao!"
Tần Phượng Thanh vui sướng hài lòng nói: "Anh chờ đó, sớm muộn cũng vượt qua anh!"
Vương Kim Dương đỉnh cấp một, cậu ta cũng đỉnh cấp một.
Vương Kim Dương đỉnh cấp ba, cậu ta cũng mới vào cấp ba không lâu.
Vương Kim Dương đỉnh cấp bốn, ngược lại cậu đuổi theo sát nút, lên cấp bốn cao kỳ, chênh lệch lại được thu nhỏ.
"Hi vọng như vậy."
Vương Kim Dương cười cười, Tần Phượng Thanh vẫn luôn tự tin như vậy.
Còn về chuyện đuổi theo mình… Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi kết thúc tranh tài, mình đã cấp năm rồi, có lẽ còn trước cả kết thúc biết đâu chừng.
Tần Phượng Thanh muốn vào cấp năm thì còn lâu.
Mấy người trò chuyện một hồi cũng hơi lạc đề, Lý Hàn Tùng mở miệng nói: "Bắc Cương Võ Đại kỳ thực cũng không yếu, đấu pháp bình thường rất trực tiếp thẳng thắn, lần này lại không đánh như vậy, có lẽ muốn giữ sức đánh ở nhánh thua rồi.
Nếu so sánh kịch liệt mạnh mẽ, trước khi lọt vào top 10, tiêu chuẩn duy nhất từ nhánh thua hẳn là ít kịch liệt hơn một chút."
Phương Bình gật đầu nói: "Các trận đấu ở nhánh thua lần này chỉ xem các trường của Liên Minh Bát Giáo và Bắc Cương Võ Đại thế nào. Những trường khác đều kém hơn một chút, thành viên cấp bốn của Bắc Cương Võ Đại tuy rằng hơi ít, nhưng lúc cần thì đều rất hữu dụng."
Lý Hàn Tùng suy nghĩ một chút nói: "Lần này Trường Giang chiến Thái Sơn, Kinh Khoáng chiến Đông Nam, Nam Võ chiến Hoa Nam. Trong 6 trường này, sẽ có 3 trường rơi vào nhánh thua, ngoài ra, trường quân đội Đệ Nhất đánh Hoa Đông Sư Đại, Hoa Sư đại khái cũng phải vào nhánh thua. Nếu như Nam Võ không muốn bị nhánh thua khiêu chiến, vậy ngày mai Vương sư đệ e là phải ra sức lớn một chút rồi."
Nam Võ chiến thắng trường Khoa học Kỹ thuật Hoa Nam, nếu thắng không dứt khoát, hoặc có người bị thương, bước vào top 10, khả năng bị nhánh thua khiêu chiến rất lớn. thập cường chiến, bị tổ thua thứ nhất khiêu chiến xác suất rất lớn.
Vương Kim Dương cười cười không nói gì, ngày mai đương nhiên là phải ra sức, nếu không, Nam Võ bị khiêu chiến hầu như là chuyện chắc chắn.
Trong lúc nói chuyện, Lưu Thế Kiệt đã đánh bại ba người liên tiếp, nhưng cũng không đánh tiếp nữa.
Võ giả cấp bốn cao kỳ thứ hai của Hoa Quốc Võ Đại lên đài, đối mặt một võ giả cấp bốn sơ kỳ và một võ giả đỉnh cấp ba, hầu như là đơn phương đánh. Chiến đấu nhanh chóng kết thúc.
Phương Bình xem chán đến mức ngáp dài, chênh lệch giữa các võ đại vẫn tương đối rõ ràng.
Vòng đầu đều là mạnh đánh yếu, hơn nữa, nhánh yếu cũng không xuất lực nhiều, nhìn như đánh kịch liệt lắm, nhưng trong mắt nhóm người Phương Bình, chẳng có chút ý nghĩa gì...
Chờ đến buổi chiều, trường quân đội Đệ Nhất đánh Hoa Đông Sư Đại.
Hoa Sư thực lực cũng không yếu, năm vị võ giả cấp bốn, không có cao kỳ, ba người cấp bốn trung kỳ, hai vị sơ kỳ.
Kết quả... Đánh còn chán hơn cả mấy trường võ đại phổ thông!
Diêu Thành Quân là người đầu tiên lên sân khấu, Hoa Sư cũng chiêu trò nhiều, thật sự đánh, nhưng lại chủ yếu né tránh, kéo dài được một vài phút, cho đến khi bị đánh bay ra khỏi võ đài, cũng không cần mở miệng nói chịu thua.
"Đánh giả quá!"
Phương Bình nhìn hai vòng, chửi nhỏ một tiếng, Hoa Sư vì bảo tồn thực lực, thật không biết xấu hổ, không thể cứng đối cứng với Diêu Thành Quân một chút sao?
Sau 5 vòng, Diêu Thành Quân cũng không thở dốc, trực tiếp đánh bại Hoa Sư.
Lần này, Hoa Sư ngược lại cũng không bị lên án gì nhiều, ngược lại, Diêu Thành Quân lại càng nổi tiếng hơn Phương Bình. Diêu Thành Quân xếp hạng ba trong bảng xếp hạng cấp bốn, đánh một chuỗi thắng 5 người cấp bốn, cũng không phải như Phương Bình đánh Tây Sơn Võ Đại.
Hạng ba cấp bốn thậm chí còn nổi tiếng hơn cả hạng nhất.
Quần chúng buôn dưa lê cũng ham thích hóng chuyện, nhìn thấy Diêu Thành Quân đánh võ giả cấp bốn thoải mái như vậy, đều cảm thấy cậu ta mạnh bất thường.
Phối hợp với võ giả xếp trước cậu, không ít người bây giờ lại công nhận cậu ta mới là hạng nhất cấp bốn.
Phương Bình dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng thầm nhắc không ít lần, lần này có thể không đánh người khác, nhưng nhất định phải đánh trường quân đội Đệ Nhất, hạng nhất cấp bốn, đó là của Phương Bình cậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận