Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2999: Ta Đưa Ngươi Đi (2)

Chương 2999: Ta Đưa Ngươi Đi (2)Chương 2999: Ta Đưa Ngươi Đi (2)
Chú Thần Sứ trầm giọng nói: "Đừng có gấp, hình như ta đã nhớ ra ngươi là ai. Trước kia không để ý, không nhìn ngươi nhiều, bây giờ ngẫm lại... tổ tông ngươi hình như là đầu bếp của Miêu Cung? Là đầu bếp hay chải lông thì không nhớ lắm. Năm đó, người kia cùng Thiên Thần đến đại lục Hỏa Thần, bị giết, ngươi trông khá giống tổ tông ngươi.
Đừng nói lão phu bắt chẹt ngươi, năm đó tổ tông ngươi gặp ta thì cũng phải gọi một tiếng Đế Tôn, vô cùng khách khí, còn từng nấu ăn cho ta một thời gian, có lẽ là như vậy.
Nếu ngươi gọi ta là tổ tông thì người được lợi là ngươi, dù sao năm xưa, ở trước mặt ta, tổ tông ngươi cũng như thế."
"Tổ tông ngươi mới là người chải lông, nấu ăn..."
Chú Thần Sứ cũng đánh ra một quyền, đánh cho Chiến Vương run người.
Nhìn cảnh này, khóe miệng mấy người Tưởng Hạo run lên, các ngươi không có chỗ phát tiết nên bắt nạt Chiến Vương phải không?
Chú Thần Sứ nổi nóng nói: "Lão phu không nói linh tinh, Lý Tuyên Tiết, tự nói đi, tổ tông hắn có phải tên béo kia không?”
Dứt lời, ông giơ tay kéo dài mặt Chiến Vương ra, rồi lại đấm thêm mấy đấm, khiến cả người Chiến Vương sưng vù, cười nói: 'Nhìn xem, có phải rất giống hay không?"
Mắng xong, lại hỏi: "Tên béo nào?"
Chiến Vương bị đánh sưng lên nửa người, mặt sưng vù, ánh mắt có thể giết người.
Trấn Thiên Vương không phản đối, cũng không nhận con trai, tùy ý nói: "Hắn cũng không phải con trai ta, liên quan quái gì đến ta!"
"Chắc không sai đâu, Thương Miêu sẽ không tùy tiện tuyển người chải lông, mấy nghìn năm trước, tên đó chải lông cho Thương Miêu, tám chín phần là con cháu của tên đó."
Trấn Thiên Vương khẽ nói: "Giống thì sao, giống không có nghĩa là con cháu của tên đó..."
Lúc này, Chiến Vương đã có thể mở miệng, nghiến răng nghiến lợi, hùng hổ nói: "Các ngươi điên rồi à? Ông đây chọc các người à?"
Sắc mặt Trấn Thiên Vương cứng đờ, đánh ra thế này... cũng giống ghê!
Chiến Vương cắn răng: "Ta thật sự có tổ tông sao?"
Chiến Vương trợn mắt, nhìn về phía Trấn Thiên Vương nói: "Thật sao?"
Trấn Thiên Vương buồn bã nói: "Vừa nãy trông ngươi khá giống, có lẽ là vậy, trước đó lão phu cũng không để ý. Đừng quá để ý, tổ tông ngươi đã chết mấy vạn năm, cách ngươi không biết bao nhiêu đời rồi, mặc kệ nó đi."
"Tổ tông ngươi." Chú Thần Sứ cười nói: "Có nói ngươi cũng không biết, bị đánh chết từ lâu rồi. Năm đó, Thiên Thần mang theo Miêu Quân đi vây quét đại lục Hỏa Thần, năm đó, phe sơ võ khá mạnh mẽ, máu chảy thành sông, tổ tông ngươi bị người đánh chết ở đại lục Hỏa Thần."
Trấn Thiên Vương gật đầu, đúng vậy, nhà ngươi và Thương Miêu có quan hệ không tệ, nếu tính cả Tưởng Hạo, thì quan hệ càng không cạn.
"Nói như vậy, nhà ta và Thương Miêu có quan hệ không tệ?”
Chiến Vương hơi buồn bực, sao cả nhà già trẻ lớn bé đều có liên quan đến con mèo đó vậy. Khó trách năm xưa nhìn thấy con mèo này, nó đã muốn mình chải lông cho nó, thì ra là nghề tổ truyền.
"..." Mọi người cạn lời, ngươi không có tổ tông thì ngươi tới từ đâu? Trước đó, ông không để ý, vừa nãy Chú Thần Sứ đánh Chiến Vương sưng mặt, nhìn lại mới thấy giống! Nghĩ lại, đại khái cũng đoán được, có lẽ là hậu duệ của tên béo kia, nhân viên ở Miêu Cung.
Nếu lão tổ tông xuất hiện, không nhận không được. Dù sao cũng chết mấy vạn năm, để ý làm gì.
"Có lẽ vậy."
"Nói như vậy là không thể sống lại?"
"Khó nói." Trấn Thiên Vương lắc đầu nói: "Hy vọng không lớn, hồi đó khác, không có chuyện cố ý nương tay, khi đó là đánh nhau đến chết, Thiên Thần cũng suýt nữa thì triệt để tử vong, đừng nói là tổ tông ngươi, có lẽ chết rồi."
"Vậy thì tốt, sẽ không có chuyện tổ tông xuất hiện, bắt ông đây đi làm đầu bếp cho con mèo kia..." Chiến Vương không quan tâm, cách nhau không biết bao nhiêu đời, ai quan tâm.
"Vậy tổ tông của ta có thể sống lại không?" Lúc này, Chiến Vương không rầu rĩ nữa, hỏi: "Đa số đều có thể khôi phục, tổ tông không thể ư?"
Tới hiện tại, Chiến Vương mới hỏi: "Lôi Vương có thân phận gì?"
Thân phận của từng vị cường giả bị vạch trần, Lôi Vương Tiêu Vệ Quốc, cũng chẳng giấu diếm gì nữa, trầm giọng nói: "Ta không phải nhân vật lớn gì! Ta là..."
Trấn Thiên Vương ngắt lời: "Hắn? Hắn là đệ tử Nhân Hoàng, địa vị không thấp, thân phận hơi phức tạp. Hơn một vạn năm trước, hắn là vua một nước, từng được lưu truyền trong thần thoại, nhưng cũng đã phai mờ.
Trước kia cũng không yếu, sau khi Tiên Nguyên rèn đúc thành công, Nhân Gian bị diệt đạo, thực lực hắn mới giảm.
Ồ, hắn còn là Đại Giáo Hoàng..."
Chiến Vương ngây người: "Không thể nào! Hắn không thể nào là Đại Giáo Hoàng, nếu hắn là Đại Giáo Hoàng, vậy..."
Trấn Thiên Vương xua tay nói: "Hãy nghe ta nói hết! Hắn không phải Đại Giáo Hoàng..."
"Ngươi mới nói hắn là Đại Giáo Hoàng, ngươi đùa ta đấy à?"
Trấn Thiên Vương nổi nóng: "Hãy nghe ta nói hết, hắn là Đại Giáo Hoàng... thôi đi, mẹ nó, quá phức tạp, Đại Giáo Hoàng đã chết từ lâu, ngươi cho rằng ta là đồ ngốc à? Sau khi Đại Giáo Hoàng chết, ta chẳng muốn để Khôn Vương xuất chiêu nữa, nên bảo hắn nương nhờ Khôn Vương, sau đó, hắn thành Đại Giáo Hoàng.
Cho nên, hắn vừa là Đại Giáo Hoàng, vừa không phải Đại Giáo Hoàng. Đại Giáo Hoàng ban đầu không phải hắn, sau này thì đúng."
"Vậy những chuyện tà giáo làm...'
Lôi Vương trầm giọng nói: "Ông đây vẫn luôn ở địa quật, cả trăm năm ra ngoài không đến một năm, làm sao biết tà giáo làm chuyện gì, đừng chuyện gì cũng đổ lên đầu ta, đổ trách nhiệm cho ta! Trước kia, Phương Bình từng nói, sau này sẽ tính sổ, tùy hắn..."
Chiến Vương khó hiểu nói: "Cứ phải làm Đại Giáo Hoàng làm gì, có cần phải chơi trò ta không vào địa ngục thì ai vào vậy không?”
"Ngươi không hiểu!" Trấn Thiên Vương nói: "Thứ nhất, giảm nhiều phiền phức, Khôn Vương vẫn luôn phái người lẻn vào, quá phiền toái!
Thứ hai, Khôn Vương phá tám, ta rất tò mò không biết hắn phá tám như thế nào. Tên phế vật đó không phải là thiên tài, hắn làm sao phá được cửa tam tiêu, ta vẫn luôn suy nghĩ..."
"Trước đó ngươi đã biết hắn phá tám?”
Trấn Thiên Vương ngáp một cái nói: "Biết sơ sơ, hắn rất khoa trương, khi phá tám còn từng tới trêu chọc lão phu, lão phu không quan tâm, bảo Mạc Vấn Kiếm ra tay đánh hắn một chiêu, hắn hơi kiêng kị, nên chạy mất." "Hắn làm sao phá tám? Ta vẫn luôn lấy làm lạ..."
Dứt lời, Trấn Thiên Vương vuốt cằm nói: "Không phải ai cũng có thể phá tám.
Chưởng Binh phá tám nhờ cuộc chiến sinh tử cuối cùng.
Năm xưa, Trấn Hải Sứ tranh đấu với Thú Hoàng.
Tên thợ rèn này, vì chế tạo quá nhiều thần khí, hắn có cách riêng để kéo cửa tam tiêu của mình ra, dù sao thực lực phá tám của hắn là giả, đừng coi là thật."
Chú Thần Sứ bĩu môi, không thèm để ý, cả nhà ngươi mới là phá tám giải
"Về phần Hồng Vũ, đó là bởi vì làm Hoàng Tam Giới ba nghìn năm”
"Thiên Cẩu, là vì nó có thể ăn, trời mới biết năm xưa nó ăn cái gì, hình như nổ nát cửa tam tiêu..."
"Lão già Thiên Thần năm xưa tiếp xúc bản nguyên quá gần, hắn không trải qua thời cửa tam tiêu bị phong ấn."
Trấn Thiên Vương ngập ngừng: "Hồng Khôn... hơi quái dị! Ta cũng không biết hắn phá tám như thế nào, có bí mật không nhỏ, cho nên để lão Tiêu trà trộn vào, nhưng không thành công, Hồng Khôn không kể với ai cả.
Ta nghi ngờ có liên quan tới Địa Hoàng, có lẽ cuối cùng Địa Hoàng đã cho hắn cái gì, hoặc là làm gì, nên hắn mới phá tám."
Chiến Vương trợn mắt, liếc nhìn mấy người ở đây, mẹ kiếp, ai cũng có thân phận, chỉ ta không có.
Không, ta cũng có!
Ta là tướng chải lông thuộc Miêu Cung! Có lẽ còn có lão tổ tông làm đầu bếp! Còn là con nuôi của Trấn Thiên Vương.
Ừm, cũng coi như thân phận phức tạp, còn là Thần Toán Chân Quân, sư thúc của Mạc Vấn Kiếm, tính ra, thân phận cũng không nhỏ.
Nhưng Chiến Vương ngập ngừng: "Đám lão già nham hiểm các ngươi, hôm nay đột nhiên kéo ta đến đây, nói nhiều như vậy là muốn làm gì? Cứ nói thẳng cho mấy người Phương Bình nghe là được rồi, nói cho ta nghe làm gì?"
Trấn Thiên Vương cười nói: "Đây không phải là đang giúp ngươi hiểu thêm nhiều điều sao? Biết một số bí mật Thượng Cổ, biết một số bí ẩn Thượng Cổ, tránh để ngươi chẳng biết gì về mấy thứ này."
"Có ý gì?"
Trấn Thiên Vương lại cười nói: "Không có ý gì, chỉ muốn để ngươi biết nhiều hơn một chút, có lẽ sẽ có lợi cho ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận