Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1273

Xa xa.
Phương Bình lắc lắc đầu!
Biến thái!
Tưởng Siêu nói không sai, anh trai hắn đúng là một tên biến thái, đang yên đang lành, nhất định phải đâm đầu chịu chết làm gì?
Rõ ràng không phải là đối thủ của những người này, cũng không phải không thể chạy thoát, vậy mà lại một mực dây dưa với đám người này. Nếu không phải biến thái thì là đồ đần, đồ đần bình thường không thể tu luyện được đến cấp bảy, cho nên, chỉ có thể là biến thái.
Quan trọng là, Tưởng Hạo vừa phun máu, vừa cười sung sướng, Phương Bình nghe mà thấy nổi hết da gà.
Đâu chỉ có Phương Bình nghĩ vậy, lúc này, Cơ Dao đứng ngoài nhìn cũng không còn lạnh lùng nổi nữa.
Anh em nhà họ Tưởng đều là người điên sao? Hay là, do Phục Sinh Chi Địa có nhiều người điên!
Phụ vương còn muốn bắt tay với Thiên Thực vương đình, nếu là người bình thường điên thì thôi, Chân Vương của bọn họ có điên cuồng như vậy không?
Chắc không đến nỗi đó!
Chân Vương của Phục Sinh Chi Địa đa số đều ở Ngự Hải Sơn, cô đều biết, hình như cũng không có bao nhiêu người điên...
Nhưng mà, hình như cũng có phần hơi điên cuồng, nghe nói, Võ Vương động một chút là muốn đánh cược mạng, muốn solo, không chết không thôi...
Lúc này, Cơ Dao thật sự rối rắm... Có nên tiếp tục truy sát Tưởng Siêu không?
Tên kia kinh người quá đáng, cô cũng không ra tay trước với hắn, nhưng hắn lại chặt đứt hai cánh tay của cô, cô phải dùng Nước Suối Sinh Mệnh mới khôi phục được hai tay của mình.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng phải chịu tổn thương và oan ức như vậy.
Nhưng hiện tại, hai anh em nhà này lại điên cuồng đến mức căn bản không để ý bị đuổi giết, thậm chí còn yêu cầu người khác đến giết mình, cảm giác này, ta nói nó khó chịu gì đâu.
Ngay lúc Cơ Dao nghĩ những thứ này, Ngạc Tất Đạc đột nhiên quát lên: "Lùi lại!"
Nhóm người Cơ Dao vội vã lùi về sau hơn nghìn mét!
Đúng lúc này, trong hư không hiện lên một chữ "Phá" màu vàng cực kỳ to lớn, hòa vào kiếm của Tưởng Hạo.
Tưởng Hạo cười, chém ra một kiếm!
Nhóm người Ngạc Tất Đạc cũng gầm lên dữ dội, trong hư không, mấy con mãnh thú mờ ảo hiện lên, dồn dập lao đến chặn lấy ánh kiếm!
Mà ánh kiếm chỉ nhắm vào một con yêu thú báo, khiến con yêu thú này ngày càng mờ nhạt, ngày càng nát.
"Giết hắn, chữ 'Phá' kia sẽ tự biến mất!"
Ngạc Tất Đạc nổi giận gầm lên, mấy người bọn họ cũng không vây công ánh kiếm của Tưởng Hạo nữa, mà chớp mắt nhào đến giết hắn.
Đúng lúc này, phía sau có người quát lên: "Đại ca, ta đến giúp một tay!"
Ầm ầm!
Thành phố nhỏ hạ xuống, cũng không nhắm đến các võ giả cấp bảy, mà nhắm thẳng vào nhóm võ giả cấp sáu ở phía ngoài vòng chiến.
Trong chớp mắt thành nhỏ hạ xuống, Phương Bình chém ra một đao, ánh vàng lấp lóe, đầu của mấy vị cấp sáu rơi xuống đất!
Phía trước, Cơ Dao cực kỳ phẫn nộ, nhưng thành phố nhỏ của Phương Bình lại giáng lâm, lần này, chỉ nhắm vào một mình cô!
"Điện hạ!"
Trong đám người, một số võ giả dồn dập gào thét, nhanh chóng vọt tới!
Ầm ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, ánh vàng trên người Cơ Dao mất đi, thất khiếu lại chảy máu.
"Đáng chết!"
Nhóm người Ngạc Tất Đạc cũng không còn để ý đến Tưởng Hạo, lập tức nhào đến đánh Phương Bình.
"Tưởng Siêu, ngươi dám!"
Nhìn thấy Phương Bình nâng đao, Ngạc Tất Đạc gầm lên dữ dội.
Mà Tưởng Hạo lúc này lại cực kỳ ngơ, Tưởng Siêu?
Ngươi đùa ta à?!
Đây là Tưởng Siêu?
Dù tên mập nhà ta giảm béo, dù thực lực tăng vọt thì làm thế méo nào có thể thay đổi cả dáng vẻ!
Hắn còn đang ngơ ra, Phương Bình tiếp tục quát: "Đại ca, ngăn cản bọn họ, để ta xử lý yêu nữ này!"
"Đại... Đại ca?"
Tưởng Hạo đau đầu, ta nghe nhầm rồi phải không? Không, ta bị ảo giác rồi đúng không?!
Hay là, nhận thức của ta đã sai, đây chính là thằng em mập của ta, suốt những năm trước đây ta vẫn luôn bị ảo giác, hay là bây giờ mới xuất hiện ảo giác?!
Nghe kìa, nghe những người khác gọi hắn là gì?
"Tưởng Siêu, ngươi dám!"
"Tưởng Siêu, dừng tay!"
"Tưởng Siêu..."
"A!"
Tiếng gầm giận dữ này đến từ Tưởng Hạo.
Ta sắp điên rồi!
"Giết!"
Tưởng Hạo phát điên, hắn cảm giác mình sắp điên thật rồi! Rốt cuộc là sao? Lẽ nào, nhiều năm như vậy, thằng em mập béo vẫn luôn là em trai giả?
Thấy Tưởng Hạo phát rồ, thấy nhóm người Ngạc Tất Đạc sắp đuổi đến, Phương Bình không nói hai lời, nhặt mấy thanh thần binh trên đất lên, cất bước bỏ chạy, vừa chạy vừa quát: "Đại ca, chạy mau, giết bọn họ sau!"
Bỏ lại lời này, Phương Bình đã chạy mất bóng.
Tưởng Hạo dại mặt ra trong chốc lát, cũng không nói lời nào, lập tức chạy theo sau Phương Bình!
Đậu xanh, ta không có điên!
Thằng khốn này thật sự không phải mập mạp!
Tên khốn chán sống nào dám giả mạo em trai mình!
Khinh người quá đáng!
Quan trọng là, ngươi giả mạo thì thôi, ngươi giả mạo mập mạp, danh tiếng còn lớn hơn ta, làm sao ta chịu nổi?
Nếu ngươi khiêm tốn một chút, chém chết mấy chục tên cấp sáu thôi, ta chắc chắn sẽ chẳng thèm tính toán.
Kết quả thì sao, ngươi bây giờ còn nổi danh hơn ta, ở Vương Chiến Chi Địa này, mọi người đều gần như quên luôn cả Tưởng Hạo ta rồi, làm sao ta có thể nhân nhượng được?
...
Phương Bình chạy nhanh, Tưởng Hạo cũng không chậm.
Với thực lực cấp bảy trung kỳ của mình mà có thể lăn lộn ở khu vực cấp bảy như cá trong nước, nếu tốc độ chậm, hắn sớm đã ngồi trên bàn thờ rồi.
Lúc này, Tưởng Hạo dốc hết sức, muốn đuổi kịp Phương Bình.
Tốc độ của Phương Bình thực ra không nhanh bằng Tưởng Hạo, bình thường, nếu bị người đuổi theo như vậy, Phương Bình thường sẽ tự bạo lực lượng tinh thần khiến đối phương lùi lại, sau đó bỏ chạy.
Nhưng hiện tại...
Phương Bình bất đắc dĩ, quát: "Đại ca, đừng đuổi theo ta, chia nhau ra chạy!"
Tưởng Hạo là một tên biến thái, nếu như hắn buồn bực chuyện mình giả mạo Tưởng Siêu, không nói không rằng mà trực tiếp đánh giết mình thì làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ mình phải đánh chết hắn sao, nếu vậy thì phiền lắm.
"Đại ca cái quần què!"
Tưởng Hạo cảm giác mình là người hiền lành dịu dàng, nhưng bây giờ đang tức hộc máu, còn dám gọi đại ca, ai là đại ca của ngươi?
"Biến thái đừng đuổi nữa, chúng ta là một nhóm mà..."
"Ngươi gọi ta là biến thái?"
Tưởng Hạo nổi giận, ngươi chết chắc rồi!
Phương Bình vừa chạy vừa nói: "Này, nghe ta nói này, đừng làm chuyện quá đáng nha! Ngươi mà còn đuổi theo, ta không khách khí với ngươi đâu! Ta là nghĩ cho ngươi đó, đừng trưng cái bản mặt sát khí muốn giết người ra với ta, ta có nỗi khổ trong lòng, nếu để mập mạp nhà ngươi biết..."
"Ngươi làm gì mập mạp rồi?"
Lúc này Tưởng Hạo, cũng tỉnh táo rồi.
Đối phương giả mạo Tưởng Siêu, vậy Tưởng Siêu thì sao?
Đương nhiên, tâm trạng hắn cũng thả lỏng hơn một chút, tên mập không trâu như vậy, nói rõ ánh mắt hắn còn tốt, cảm giác cũng thoải mái hơn nhiều.
Nếu người trước mặt là tên béo đáng chết kia, hắn sẽ buồn bực đến chết mất.
Một tên hết ăn rồi nằm nổi tiếng hơn cả hắn, điều này đủ để hắn đập đầu vào tường, chết tại Ngự Hải Sơn.
"Chẳng làm gì cả, hắn vẫn khỏe!"
"Dẫn ta đi gặp nó!"
"Hai người chúng ta là cái đinh trong mắt người khác, đi rồi bị người khác phát hiện thì làm sao?"
"Ai có thể giết chúng ta? Buồn cười!"
"Wow, rất ngông cuồng nha!"
Phương Bình cảm thấy, tên này còn ngông cuồng hơn cả mình.
Ngươi chỉ là một cấp bảy trung kỳ mà thôi, hiện tại, ở khu vực cấp sáu này, có tổng cộng 3 vị cấp bảy cao kỳ và không ít cấp bảy trung kỳ.
Thật sự cho rằng không ai giết được bọn hắn sao?
Phương Bình gặp phải nhóm người Phong Thanh toàn phải vắt chân lên cổ mà chạy, sau đó tìm cơ hội mới giết ngược lại một nhóm võ giả cấp sáu và cấp bảy sơ kỳ.
Đến hiện tại, Phương Bình cũng chưa từng giết cấp bảy trung kỳ.
Bởi vì hắn giết không được!
Đừng nói cấp bảy trung kỳ, cường giả cấp bảy sơ kỳ hắn cũng không dễ dàng giết được, trừ phi hai người đánh tay đôi, Phương Bình có thể dây dưa đối phương đến chết.
"Ít nói nhảm, không nhìn thấy mập mạp, ta sẽ làm thịt ngươi!"
Tưởng Hạo nghi ngờ, tên này giả mạo Tưởng Siêu, gây ra náo động lớn như vậy, chắc không phải đã thịt mập mạp rồi chứ?
Nếu hắn làm thịt mập mạp, cuối cùng bắt thằng em mình gánh tội, bắt nhà họ Tưởng mang tiếng xấu... Điều này cũng không phải là chuyện không thể.
Phương Bình hơi bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng biết, nếu chỉ dựa vào mấy câu nói của mình mà muốn Tưởng Hạo tin tưởng, không dễ như vậy.
Hiện tại, nếu có người giả mạo Phương Viên, gây ra chuyện lớn, không thấy Phương Viên, Phương Bình có thể tin tưởng kẻ giả mạo kia sao?
Lấy máy định vị ra nhìn, Phương Bình quay đầu nói: "Đi theo ta! Đừng gây náo động..."
Tưởng Hạo không lên tiếng, yên lặng theo hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận