Toàn Cầu Cao Võ

Chương 632: Bình Loạn Đao (2)

Thanh đao đặc chế của Trương Định Nam quả nhiên khác với bình thường, càng thích hợp phát huy thực lực của đao pháp do ông sáng tạo.
Thanh đao này được Trương Định Nam dùng khi còn ở cấp năm, mà một số công pháp của ông cũng được sáng tạo ở những thời điểm này.
Thay vì nói thanh đao này thích hợp với ông ấy, không bằng nói Trương Định Nam đã căn cứ vào thanh đao này để thay đổi công pháp của mình.
Phương Bình vẫn chưa tu luyện Trảm Đế Thiên Đao sâu cạn ra sao cả, chỉ hơi biết đến lý thuyết mà thôi, nhưng một đao vừa rồi mới chém ra, ánh đao chém ra xa đến mấy mét!
"Đao tốt!"
Phương Bình lại khen ngợi một tiếng, đây không phải là giá trị mà một thanh đao 20 kg có thể mang lại.
Ngay cả hệ thống lần này cũng đánh giá giá trị của thanh đao này vượt hơn cả giá trị chất liệu!
Hai trăm triệu!
Lúc bắt được thanh đao này, hệ thống đã tăng cường điểm tài phú cho cậu.
Hệ thống rất hiếm khi đánh giá một vật vượt quá giá trị chất liệu, nhưng thanh đao này đã làm được điều này rồi.
Trương Định nam dùng lực lượng khí huyết dưỡng đao nhiều năm, thậm chí cũng dùng không ít lực lượng tinh thần nuôi đao, khiến chất liệu của đao cũng có sự thay đổi.
"Xem ra mình phải từ bỏ đại đao rồi."
Ngày đó, Phương Bình chọn Phượng Chủy Đao và Quan Đao bởi vì binh khí lớn, đủ nặng, đủ dài.
Nhưng đến cảnh giới trung cấp, không cần những tiêu chí này nữa.
Trong số các loại đao, Trảm Mã Đao không phải loại có lưỡi đao rộng nhất, cũng không phải loại nặng nhất, nhưng dùng thuận tay là được rồi.
Hơn nữa, Quan Đao cũng không tiện cầm theo cho lắm.
Trảm Mã Đao với tổng chiều dài 1,2 mét càng thích hợp hơn nhiều.
"Anh Trương, gửi lời cảm ơn của em đến Tổng đốc nhé!"
Phương Bình tươi cười, Trương Vũ Cường thấy cậu hài lòng, cũng nở nụ cười, khách sáo vài câu.
Hai người nói chuyện thêm chốc lát, Trương Vũ Cường không tiếp tục ở lại, nhanh chóng rời đi.
Phương Bình nhìn lướt qua số liệu của mình, trong mắt hiện lên sự vui mừng, điểm tài phú sắp đủ 1 tỷ rồi!
Tài phú: 890 triệu
Khí huyết: 2000 cal (2250 cal +)
Tinh thần: 680 hz (699 hz)
Tôi cốt: 177 đốt (100%), 29 đốt (30%+)
"Còn thiếu hơn 100 triệu điểm!"
Nghĩ đến đây, Phương Bình tra đao vào vỏ, cất bước đi đến phòng hậu cần.
...
Phòng hậu cần.
Phương Bình vào cửa liền nói: "Thầy ơi, hai đôi giày kia bán cho phòng hậu cần thì được bao nhiêu tiền ạ?"
Dù sao đó cũng là giày da yếu thú cao cấp!
Lão Lý híp mắt, cười nói: "1000 điểm thưởng, làm sao?"
"Thấp như vậy?"
Phương Bình không biết nói gì, không ngờ chỉ được 500 điểm một đôi thôi à?
"Phí lời, giày dép phải vừa chân mới mang được, bình thường đều đặt làm, hơn nữa, giày cũng đã bị mang qua rồi, người khác cũng không thích mua lại.
Giày da yêu thú cấp cao thực ra cũng không có ưu thế quá lớn.
Đương nhiên, khó bị mài mòn là một chuyện, còn một điểm nữa, khả năng giữ khí huyết cũng mạnh hơn một chút, nói tóm lại, vẫn có ưu điểm.
Em không để dành một đôi mà dùng à?"
"Em không mang giày second hand đâu thầy, em bị cách ứng." Phương Bình lắc đầu, lại nói: "Thầy, 1000 điểm thấp lắm á, dù gì cũng là da yêu thú cao cấp…"
“Nhà trường thu về cũng không có tác dụng gì lớn, nên có, mọi người đều có, không có cũng không đổi nổi.”
Nói xong, lão Lý lại cười nói: "Dù sao cũng là tự nhiên có được, có thể đổi được một điểm tính một điểm, em đòi hỏi nhiều quá.”
"Vâng, thầy nói cũng đúng."
Phương Bình suy nghĩ một chút, cắn răng nói: "Vậy cũng được, nhưng mà em không muốn lấy điểm thưởng, em lấy tiền mặt được không?"
"Được, 20 triệu tiền mặt, một điểm thưởng 10 ngàn..."
Phương Bình thật sự cạn lời vớiông thầy này: "Thôi vậy, thầy cho em nhận điểm thưởng đi."
Sau đó ôm điểm thưởng đi bán, cũng như nhau cả.
Lão Lý cũng không nói nhiều, nhanh chóng gửi cho Phương Bình 2000 điểm, lần này, điểm tài phú của Phương Bình đạt đến 930 triệu.
"Để sau đi hội võ đạo đổi điểm thưởng thành tiền, vậy thì điểm tài phú có thể đạt đến 950 triệu rồi.
Còn thiếu 50 triệu, bán được tâm tủy có lẽ cũng đủ rồi, nhưng mà thứ này… Trần lão gia lúc nào cũng có thể xuất hiện đòi nợ."
Phương Bình hơi đau đầu, nhưng nghĩ lại, hệ thống sắp thăng cấp rồi.
Trước mắt, cậu cũng không kịp nhớ đến chuyện Trần lão gia sẽ tìm mình tính sổ rồi.
"Thầy, thầy nói tâm tủy trị giá 50 triệu..."
"Trường học không thu mua." Lão Lý lắc đầu: "Trong mấy vị Tông sư ở trường mình, hiệu trưởng đã qua giai đoạn này, lão Hoàng cũng không cần cái này, nếu lão Lưu muốn, lần trước thầy ấy đã cầm đi rồi, cho nên nếu em muốn bán, thì đi tìm những Tông sư khác chào hàng đi."
Nói xong, lão Lý trêu nói: "Em không sợ em bán đi rồi, lão Trần sẽ tìm em tính sổ sao?"
"Em không nghĩ được nhiều như vậy."
Phương Bình lúc này nào còn cân nhắc được những chuyện kia, cùng lắm đợi hệ thống thăng cấp, mình lại nghĩ cách. Bây giờ mình thiếu điểm tài phú chứ không thiếu tiền, nếu như thực sự không có cách nào, vậy dùng tiền mua lại là được rồi.
Nói xong chuyện chiến lợi phẩm, Phương Bình không tiếp tục đề tài này nữa, cười híp mắt nói: "Thầy, thầy dạy em kiếm pháp lần trước của thầy đi, em bây giờ không thiếu cái gì, chỉ thiếu đơn chiêu có tính bùng nổ mạnh mẽ như vậy thôi.
Đương nhiên, tốt nhất là loại có thể đổi thành đao pháp ấy ạ, chém ra một đao, không nói trảm cấp bảy, trảm cấp sáu là được rồi."
"Trảm cấp bảy?"
Lão Lý liếc mắt nhìn cậu một cái, xì cười thành tiếng.
Trầm ngâm chốc lát, suy nghĩ hồi lâu, ông nói: "Học cũng vô dụng, tôi không ngại nói cho em biết, một chiêu này, không phải muốn tung chiêu là tung chiêu đâu. Em thật sự cho rằng đánh nhau vượt cấp đơn giản vậy à?
Võ giả cấp sáu học được một chiêu nửa vời thì có thể giết cấp tám sao?
Chiêu kiếm này của tôi… đã phải chuẩn bị cực kỳ lâu.
Thực ra cũng không phải là chiêu thức gì, súc thế, áp chế, liên tục dùng khí huyết nuôi dưỡng, nội liễm và kết nối với kiếm.
Chờ đến khi xuất chiêu!
Chớp mắt lóe sáng rồi thôi!"
Phương Bình hơi nhíu mày nói: "Thực ra em cũng đoán được, nhưng có phải còn cần tinh khí thần hợp nhất, trả giá đánh đổi nặng nề hay không?"
Lão Lý cười cười nói: "Muốn chém giết vượt cấp phải trả giá một chút, đây không phải là chuyện đương nhiên sao?"
"Sẽ chết sao?"
"Em đoán xem?"
Phương Bình khẽ cười nói: "Em không đoán, thầy tốt nhất cũng đừng dùng, thực ra em cũng không đến học chiêu kiếm kia đâu, em muốn đến học phương pháp súc thế, học cách bạo phát lực lượng. Em muốn nếu không xuất đao thì thôi, nếu xuất đao, tất sát!
Tinh hoa chiêu kiếm kia của thầy thực ra ở hai điểm này thôi, còn về việc trả giá thật lớn mới có thể giết địch, em không học đâu.
Hôm nay em không phải đối thủ của hắn, không có nghĩa ngày khác em vẫn không phải đối thủ của hắn.
Bây giờ trả giá nặng nề chỉ để giết một tên cường địch, không đáng.
Thầy nói xem có phải như vậy hay không?
Cho dù thầy một kiếm giết chết cấp tám đi nữa, có thể thay đổi được thế cuộc của địa quật và chúng ta sao?
Nếu là thầy, em sẽ giết thêm vài tên cấp năm cấp sáu, gặp phải cường giả thì chạy trước đã, giết ba trăm, năm trăm võ giả trung cấp của bọn hắn, chẳng lẽ không lời hơn giết một tên cường giả hay sao thầy?
Bởi đám người trung cấp này, sau này có lẽ sẽ trở thành võ giả cao cấp…"
Lão Lý chỉ cười không nói, nói là nói như vậy, nhưng thằng nhóc như em không rõ, đó là chuyện của tương lai, giờ khắc này, chênh lệch giữa nhân loại và địa quật chính là ở chiến lực võ giả cấp cao.
Nếu như có hy vọng trở thành Tông sư, có thể ông cũng sẽ làm như lời Phương Bình nói, hôm nay không phải đối thủ của ngươi, ngày khác ta lại đến giết ngươi.
Giết mấy trăm võ giả trung cấp của bọn hắn cũng như vậy.
Đáng tiếc, trời cao không cho ông cơ hội này.
Không tiếp lời Phương Bình, lão Lý trầm ngâm nói: "Phương pháp súc thế và cách bạo phát lực lượng thực ra có tồn tại. Nhưng cần một loại binh khí tốt…"
"Cái này thì sao thầy?"
Phương Bình đặt thanh đao trong tay lên bàn, cười nói: "Bình Loạn Đao, chân chính là một thanh đao tốt!"
"Nhìn ra rồi." Lão Lý cũng không bất ngờ, lại cười nói: "Ngoài ra, đừng tùy tiện đổi tên gọi của nó, tiếng tăm Đãng Khấu Đao của Trương Định Nam cũng lớn lắm đó."
"Thầy cũng biết thanh đao này ư?"
"Biết chứ." Lão Lý cười nói: "Bước vào cảnh giới Tông sư, vũ khí bọn họ dùng nằm ở mức độ thực thực hư hư, không đơn thuần là binh khí hợp kim nữa.
Trước cấp bảy mới thật sự dùng binh khí!
Giữa các loại binh khí của mọi người, thực ra cũng có một bảng xếp hạng binh khí được lưu truyền trong giới võ đạo, mọi người thường gọi là Binh Khí Phổ, Mười Đại Thần Binh, đều là nó cả.
Đương nhiên, không có xếp hạng cụ thể.
Nhưng trong giới chúng ta, một số binh khí có tiếng tăm khá lớn, giống như Đãng Khấu Đao của Trương Định Nam, Sát Nhân Kiếm của Hứa Mạc Phụ, Huyết Tinh Quyền Sáo của Đường Sư Tử,... Đương nhiên, nổi danh nhất vẫn là Trường Sinh Kiếm của tôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận