Toàn Cầu Cao Võ

Chương 846: Giương Cung Bạt Kiếm (2)

"Hay là… Trịnh tổng cảm thấy, cấp tám đối phó với một tên cấp năm bị thương nặng, phải thật sự ra tay mới tính là cố ý tiêu diệt người!"
Sắc mặt Trịnh Minh Hoành u ám, không lên tiếng.
Phương Bình cũng quen vị Phó Bộ Trưởng của Bộ Giáo Dục mới tới kia, chính là người dẫn chương trình Thi đấu giao lưu Võ Đại lần hai vừa rồi.
Lúc này, thấy toàn thân Phương Bình huyết nhục nứt nẻ, hai cánh tay gần như không còn huyết nhục, bộ trưởng Vương thở dài nói: "Được rồi, Phương Bình, Trịnh tổng cũng là nhất thời tức giận..."
Nói xong, bộ trưởng Vương liền hướng về phía Trịnh Minh Hoành nói: "Trịnh tổng, vết thương của hắn chuyển biến xấu, ngươi ra tay duy trì một chút, chuyện trước đó thế nào, mọi người phải bình tĩnh một chút."
Sắc mặt Trịnh Minh Hoành khẽ biến, muốn mình dùng vật chất bất diệt giúp Phương Bình trị thương?
Bộ trưởng Vương dù sao cũng là người của Bộ Giáo Dục, Võ Đại, cũng thuộc Bộ Giáo Dục.
Hiện nay Phương Bình là sinh viên đệ nhất Võ Đại, bộ trưởng Vương thiên vị Phương Bình, thực ra hoàn toàn có thể hiểu được.
Bộ trưởng Vương vừa nói xong, Chu Định Quốc cũng nói: "Trước tiên ổn định vết thương trước đi."
Cục trưởng Hồ của Cục điều tra và truy bắt đứng bên cạnh cũng khẽ gật đầu nói: "Trịnh tổng, chuyện này làm phiền ngươi rồi."
Đừng quan tâm gì tới những chuyện khác, ai bảo Trịnh Minh Hoành rảnh rỗi không có chuyện gì làm, vừa tới đã uy hiếp Phương Bình, chuyện này, nếu như Ma Võ bỏ qua thì thực ra cũng không phải là chuyện to tát gì.
Dù sao cũng không thật sự khiến Phương Bình bị thương, cường giả cấp tám thị uy với một võ giả cấp năm… nếu giao tình tốt, thực ra có thể coi là tiền bối thăm dò thực lực, hoặc là hai bên đang đùa giỡn. Giống như nhóm người Hoàng Cảnh thường xuyên đè Phương Bình quỳ trên đất, còn nghiêm trọng hơn bây giờ nhiều.
Nhưng mấu chốt là hai bên không có giao tình gì, hơn nữa mối quan hệ giữa hai bên vẫn luôn trong tình trạng xấu.
Phía Phương Bình cũng không phải không có ai, cũng không sợ Trịnh Minh Hoành.
Lúc này nếu như Trịnh Minh Hoành không chịu làm chút gì đó để lắng lại chuyện này, e là sau đó khó mà nói chuyện.
Mấy Tông sư khác cũng im lặng không lên tiếng, Trịnh Minh Hoành có lẽ làm Tổng Giám Đốc quá lâu rồi, bình thường ở công ty dược phẩm, một lời quyết định, sớm đã quên không phải ai cũng đều là nhân viên của ông ta.
Cấp năm ở công ty dược phẩm thấy ông ta là dè dặt.
Nếu đổi là một tên cấp năm khác, thậm chí Vương Kim Dương… Có lẽ là sẽ không có chuyện gì.
Chịu thiệt một chút, Vương Kim Dương cũng phải nhận.
Nhưng ai bảo cứ tìm tới Phương Bình làm chi? Ai mà không biết Phương Bình có ơn cứu mạng Lý Trường Sinh, nếu như Trịnh Minh Hoành thật sự dám đả thương Phương Bình, Lý Trường Sinh sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Mặc dù trên bảng xếp hạng, Lý Trường Sinh xếp vị trí cuối cùng, thậm chí mọi người đều biết, hắn chưa phải là cấp tám chân chính.
Nhưng Trịnh Minh Hoành cảm thấy mình có thể thắng Lý Trường Sinh thì có lẽ là ông ta nghĩ nhiều rồi.
Lý Trường Sinh có chênh lệch với cấp tám không quá lớn, hơn nữa từng cầm kiếm tiêu diệt cấp tám, nếu đánh một trận cược sống chết, một vị cấp tám nhiều năm chưa xuống địa quật như Trịnh Minh Hoành có thể sống sót trong cuộc chiến sinh tử không?
Đương nhiên, ở đây vẫn còn có cường giả của các bộ, hai người sẽ không thật sự đánh nhau.
Nhưng không khí căng thẳng như vậy cũng không phải chuyện hay.
Sắc mặt Trịnh Minh Hoành khó coi, ông thừa nhận, lúc vừa mới tới, ông muốn lập uy một chút.
Cấp tám ra uy với một võ giả cấp năm, theo ông thấy cũng chẳng là gì.
Ông cũng không làm gì Phương Bình, phóng ra một ít uy áp thì thế nào?
Nhưng Ma Võ… phản ứng quá kịch liệt rồi.
Không chỉ Ma Võ, ánh mắt lướt qua Trần Diệu Đình ngồi bên cạnh, Trịnh Minh Hoành trong lòng vô cùng phiền muộn.
Lão già này sao cũng tham gia vào?
Hiệu trưởng của Kinh Nam Võ Đại, đỉnh cấp bảy, chỉ thiếu bước cuối cùng là lên cấp tám, quan trọng là… trong tay ông ta có thần binh!
Đúng vậy, Trần Diệu Đình được Hoa Quốc gọi là đệ nhất cấp bảy, không chỉ là vì tu vi chênh lệch cực nhỏ với cấp tám, quan trọng là ông có thần binh.
Thần binh còn mạnh hơn thần binh của Chu Chính Dương!
Chu Chính Dương cũng là đỉnh cấp bảy, cũng có thần binh trong tay, nhưng trong bảng xếp hạng trước đó, thực ra Chu Chính Dương không bằng Trần Diệu Đình.
Mặc dù Trịnh Minh Hoành là cường giả kim thân, nhưng đấu với Trần Diệu Đình ai thắng ai thua, khó nói.
Hiện tại bị Lý Trường Sinh nhìn chằm chằm, điều này khiến Trịnh Minh Hoành ức chế vô cùng.
Từ lúc nào, cấp tám phải khuất phục trước cấp năm rồi?
Khi Trịnh Minh Hoành vẫn đang suy nghĩ chuyện này, đột nhiên, ánh kim trên xương cốt của Phương Bình nhạt dần, sau đó hắn xụi lơ trên đất, mắt thường cũng có thể nhìn thấy cơ quan nội phủ bắt đầu nứt ra...
Sắc mặt Trịnh Minh Hoành lập tức thay đổi!
Đây thật sự thương nặng sắp chết rồi!
Hắn thật sự cảm thấy mình vô cùng oan ức!
Lý Trường Sinh bên cạnh phẫn nộ quát: "Nhanh, ta không có vật chất bất diệt, các người mau cứu hắn, Phương Bình mà chết, ta sẽ làm thịt ngươi!"
Sắc mặt Hoàng Cảnh cũng khó coi, tối sầm nói: "Trịnh tổng, ra tay độc ác với người của Ma Võ ta như vậy, danh xưng là Tông sư… Ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi, ngươi xứng không?"
"Các người!"
Chu Định Quốc bên cạnh cau mày không thôi, nhưng không nói gì, trong tay hiện lên ánh sáng màu vàng, bắt đầu giữ không cho nội phủ của Phương Bình vỡ ra.
Bộ trưởng Vương của Bộ Giáo Dục cũng nhanh chóng ra tay, cũng không thể để Phương Bình chết thật.
Tình huống này… có gì đó không ổn thì phải.
Thực ra rất nhiều người đều cảm nhận được có gì đó không bình thường, lúc nãy, Trịnh Minh Hoành vừa phóng uy áp đã bị chống lại ngay rồi, sao lại nghiêm trọng như vậy?
Nhưng vết thương của Phương Bình... Thật sự rất nặng rất nặng!
Ở đây, e là cũng có vài người có tính toán trong lòng.
Phương Bình quả thật bị thương rất nặng, trước đó gắng gượng chống đỡ mà thôi, Lý Trường Sinh càng hiểu rõ, Phương Bình thực ra vẫn hồi phục khí huyết để duy trì vết thương không chuyển biến xấu.
Trịnh Minh Hoành thật sự chưa làm hắn bị thương, chỉ là thằng nhóc này bây giờ không dùng khí huyết điều trị vết thương nữa, mà mặc kệ cho vết thương chuyển xấu đi.
Như vậy, vết thương nhìn thật sự rất nặng rồi.
Đây không phải là giả, Trịnh Minh Hoành nhận cũng phải nhận, không nhận cũng phải nhận.
Cho dù mọi người đều biết, đây có lẽ là do trước đó giao thủ với đỉnh cấp sáu gây ra… Nhưng, đậu xanh rau má, ai bảo ông rảnh rỗi không chuyện gì làm, cứ muốn đè ép người ta.
Vừa nãy còn là một người sống chạy tưng tưng, thoáng cái liền trở thành người sắp chết, ông không chịu trách nhiệm thì ai chịu trách nhiệm.
Sắc mặt Trịnh Minh Hoành chật vật kháng cự… Lần này thật sự đen đủi tám đời mà!
Tình huống này, nếu ông còn không ra tay, hai vị bộ trưởng cũng sẽ không liên tục tiêu hao vật chất bất diệt để giúp, Phương Bình có chết thật… cũng không phải là trách nhiệm của bọn họ.
Ở đây có nhiều Tông sư như vậy, nếu như Phương Bình thật sự xảy ra chuyện gì, thì Trịnh Minh Hoành có mười cái miệng cũng không nói rõ được.
Ngay sau đó, Trịnh Minh Hoành đen mặt, ông không nói tiếng nào, đưa tay đặt lên người Phương Bình, một tia ánh kim tỏa ra.
Lúc này Chu Định Quốc hai người cũng thu tay lại.
Mà khi Phương Bình cảm nhận được Trịnh Minh Hoành ra tay, hắn vội vàng hấp thụ vật chất bất diệt bắt đầu điều trị vết thương, đợi khi Trịnh Minh Quốc muốn thu tay về, nội tạng của Phương Bình đột nhiên lại nứt ra...
Trịnh Minh Hoành gần như tức muốn thổ huyết!
"Được, được lắm!"
Trịnh Minh Hoành cảm thấy mình được mở mang tầm mắt rồi, sống nhiều năm như vậy, thế mà lại bị một tên cấp năm tính kế.
Nhiều năm đứng ở vị trí cao, công ty dược phẩm cũng không có gì cạnh tranh, nhân viên trong công ty kính sợ ông, Tổng Đốc các tỉnh và Võ Đại, bao gồm quân đội, vì muốn được cung cấp thuốc miễn phí, nên rất khách khí với ông.
Trịnh Minh Hoành cũng không phải người có lòng dạ thâm sâu, không phải một chút tính toán cũng không có, nhưng từ trên cao nhìn xuống, ông thật không quá để ý đến mấy võ giả sơ cấp trung cấp này.
Lần này thì hay rồi, bất cẩn một chút, bị một tên thanh niên 20 tuổi hãm hại.
Thực ra vết thương của Phương Bình đã bắt đầu chuyển biến tốt, trên xương cốt lại sinh ra huyết nhục.
Nhưng thằng nhóc này... không trị thương, nội phủ vẫn đang chuyển biến xấu, vật chất bất diệt hắn hấp thụ được… đều dẫn vào xương cốt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận