Toàn Cầu Cao Võ

Chương 636: Tranh top 10 đại danh giáo

"Năm nay đúng là hơi khó một chút, nhưng không ảnh hưởng gì lớn đến Ma Võ, mục tiêu của Ma Võ là hạng nhất chứ không phải top 10!
Hơn nữa, Bộ Giáo Dục cũng đã công bố văn kiện thông báo, hai đại danh giáo, Liên minh Bát Giáo và ba trường quân đội có thể không cần tham gia mấy trận đầu.
Các trường võ đại phổ thông phải chọn ra top 7 trường để hình thành đội hình 20 trường đấu với nhau.
10 đại danh giáo, trong số 20 trường giao lưu với nhau, số trận đấu của chúng ta không nhiều.
Đến khi quyết đấu chọn 10 đại danh giáo mới là lúc chúng ta thể hiện thực lực, chiếm lấy vị trí đầu!"
"Nếu đứng nhất, lượng tiền tài trợ của nhà nước cho nhà trường có thể tăng lên bao nhiêu?"
"Thấp nhất 30 tỷ!" Hoàng Cảnh trầm giọng nói: "Nếu nhiều có thể sẽ được 40 tỷ, mà hạng nhì, ít nhất cũng là 5 tỷ trở lên! Tài lực của chính phủ có hạn, không thể tiếp tục tăng cường chi tiền quá nhiều trên phương diện này. Có người nhận được nhiều, vậy thì nhất định sẽ có người cầm ít.
Đây cũng chỉ vì muốn tạo áp lực và cạnh tranh cho các trường võ đại, thế cuộc căng thẳng hơn trước nhiều, trước đó, một số chính sách hòa hoãn đang thay đổi.
Vốn dĩ, cách đối xử với các võ đại sẽ không cấp thiết như vậy.
Nhưng hôm nay địa quật vẫn còn đang mở ra lối vào mới, bao gồm cả Ma Đô nữa, mấy thành liên minh lại với nhau, đều không có chút dấu hiệu tốt nào.
Tuy còn chưa tới mức như hiệu trưởng, chiêu sinh số lượng lớn rồi đưa xuống địa quật sàng lọc cường giả, nhưng tạo áp lực thích hợp cho các trường võ đại là điều tất nhiên."
Phương Bình thở ra một hơi, gật đầu nói: "Em hiểu rồi, đội hình chúng ta vẫn là 5 người chủ lực và 5 người dự bị. Thầy yên tâm, lần này, Ma Võ nhất định sẽ đạt hạng nhất!"
Lần này đạt hạng nhất, dựa theo chính sách của chính phủ, sang cuối năm sau, trong 10 đại danh giáo, chỉ có trường đứng dưới mới có thể khiêu chiến trường đứng trên mình thôi.
Điều này có nghĩa là không cần đánh.
Lần này đoạt hạng nhất, năm sau chờ hạng hai đến khiêu chiến là được.
Mà hạng hai, chưa chắc sẽ khiêu chiến.
Điều này cũng là vì muốn giảm tối đa nội bộ đào thải, dù sao 10 đại danh giáo giao thủ với nhau, hầu như đều là võ giả trung cấp ra trận. Tổn thất một vị thiên tài võ giả trung cấp trên võ đài thi đấu giao lưu, cực kỳ không có lời.
Nhưng nếu không phân cao thấp, trong lòng mọi người đều không phục.
Vì sao bọn họ được tài trợ nhiều, chúng ta nhận được ít?
Trước đây, võ đại thực ra không phân chia xếp hạng, bao gồm cả hai đại danh giáo, cũng chỉ là được mọi người công nhận mà thôi, chứ không hề có tư cách chênh lệch.
Năm nay, chính phủ quyết định như vậy, tương lai sẽ ít đi rất nhiều cơ hội cọ sát giữa các trường.
Hoàng Cảnh ngược lại không lạc quan như vậy, suy nghĩ một chút nói: "Bảo đảm top ba, tranh hạng nhất!"
"Bảo đảm top ba?"
"Kinh Võ và trường quân đội Đệ Nhất đều là những đối tượng khó nhằn, em kiềm chế một chút."
Trường quân đội Đệ Nhất chính là trường quân đội của Diêu Thành Quân.
Đặt tên cũng đặt trường quân đội Đệ Nhất, từ cách đặt tên là đủ biết đối phương bá đạo tự tin cỡ nào.
Đây cũng là trường quân đội đầu tiên của Quân bộ, trường quân đội Vân Mộng và trường quân đội Cửu Châu đều được thành lập sau.
Phương Bình cười nói: "Viện trưởng yên tâm, Ma Võ không kém bất luận trường học nào! Đối với mấy người như Diêu Thành Quân, em đã sớm muốn tranh tài một phen..."
Hoàng Cảnh trầm giọng nói: "Tôi nói trước cho em biết, bọn họ rất có thể trong mấy tuần sắp tới đột phá đến cấp năm, Phương Bình, đừng quá tự tin, cũng đừng quá bất cẩn!"
"Cấp năm..."
Phương Bình hơi nhíu mày, điều này cũng đúng.
Mấy người bọn họ cũng đã tiến vào đỉnh cấp bốn một thời gian rồi, từ lúc này đến lúc thi đấu giành hạng giữa 10 trường danh tiếng cũng không còn ngắn nữa.
Dù bây giờ không phải cấp năm, đến lúc đó đột phá cấp năm cũng chẳng có gì lạ.
Mà Phương Bình, có lẽ khó lắm.
Khi đó, cùng lắm là đỉnh cấp bốn, dù có thể đột phá cũng sẽ không muốn. Cậu tiến bộ quá nhanh, dừng lại ở từng cảnh giới quá ngắn, khả năng khống chế sức mạnh cũng sẽ ngày càng yếu, cuối cùng dễ bị mất khống chế.
"Em biết rồi, sẽ không bất cẩn. Thi đấu giao lưu giữa các trường võ đại phổ thông tháng sau sẽ bắt đầu sao?"
"Ừm, 89 trường, chọn ra top 7, ít nhất cũng cần thời gian khoảng hơn một tháng."
"Vậy là tháng 12 có lẽ sẽ tiến hành thi đấu tranh top 10 đại danh giáo rồi?"
"Không kém bao nhiêu đâu."
"Thời gian rất sát sao."
Phương Bình lại lần nữa thở ra, khoảng cách từ lúc này đến tháng 12 cũng chỉ còn hơn một tháng.
Cậu vừa mới vào cấp bốn cao kỳ không lâu, mà nhóm người Diêu Thành Quân đã dừng lại ở đỉnh cấp bốn gần nửa năm rồi, xác suất lên cấp năm không thấp.
Cấp bốn cao kỳ chiến cấp năm, lại không phải loại võ giả cấp năm yếu đuối, mà là thiên kiêu, vượt cấp chiến đấu thiên kiêu, khó khăn như nào có thể tưởng tượng được.
Hoàng Cảnh suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện của hội võ đạo trước hết cứ để đó đi, bao gồm cả chuyện thi đấu giao lưu cấp một nữa, những chuyện này cũng có thể tạm thời gác qua một bên, cho người khác làm. Hiện tại, em nên tập trung tăng thực lực lên.
Em, Trần Văn Long, Trương Ngữ, ba người các em nhất định phải tham gia thi đấu giao lưu.
Đội chủ lực vậy là được ba người rồi, còn lại hai người có thể chọn từ khóa Tần Phượng Thanh, Tạ Lỗi.
Còn lại những học viên cấp bốn khác sẽ vào đội dự bị."
"Vâng, em biết rồi, đúng rồi, viện trưởng, anh Trương Ngữ còn chưa trở lại hả?"
"Vẫn chưa, cậu ấy đi Bắc Cương địa quật rồi, trước đó nghe Bắc Cương nói, cậu ta cũng đã bước vào cấp bốn cao kỳ rồi."
Phương Bình hơi nhíu nhíu mày, cũng không bất ngờ, Trương Ngữ có thiên phú không yếu, nếu không, đại học năm ba không lên nổi cấp bốn.
Bây giờ cũng hơn một năm rồi, lúc này bước vào cấp bốn cao kỳ cũng không xem là nhanh.
"Tần Phượng Thanh chạy đi đâu rồi thầy?"
"Cậu ta à?"
Hoàng Cảnh bỗng nhiên hơi buồn cười, ho nhẹ một tiếng nói: "Cậu ta vẫn ở trường học, thằng nhóc này trước đó không phải đã kiếm được một mớ điểm thưởng sao? Nhiều tiền lắm của rồi, chạy đến Khí Huyết Trì tu luyện, kết quả… Hơn nửa tháng trời không đi ra, tiêu hết điểm thưởng, còn thiếu nợ không ít.
Bây giờ đang ở Khí Huyết Trì làm việc trả nợ, em không gặp cậu ta ư?"
Phương Bình hơi sửng sốt!
Đùa gì thế!
Tần Phượng Thanh cầm hơn mười ngàn điểm thưởng, dùng hết rồi?
Hơn mười ngàn điểm thưởng có khái niệm gì, mấy trăm triệu, một võ giả cấp bốn như anh ta, cứ như thế dùng hết rồi?
Khí Huyết Trì có đắt hơn đi nữa cũng không dùng hết nhiêu đó tiền chứ?
"Không phải anh ấy có hơn mười ngàn điểm thưởng sao?"
"Hừm, ban đầu cậu ta cầm điểm mua một cái giáp da thú cấp sáu, hết một nửa số điểm đó rồi.
Phương Bình phục rồi!
Cái tên này còn huênh hoang hơn cả mình, lãng phí như vậy, mua giáp da thú cấp sáu?
Phương Bình cũng không nỡ mua, chỉ mua một cái giáp da thú cấp năm trung kỳ.
Chẳng trách điểm thưởng không đủ dùng!
Đúng rồi, anh ta thiếu điểm thưởng như vậy, thế mà lại không chạy tới hội võ đạo đòi lãnh lương, điều này không phù hợp với tính cách của anh ấy.
"Anh ấy tiêu tốn nhiều điểm thưởng như vậy, lên cao kỳ chưa thầy?"
"Chưa lên." Hoàng Cảnh lắc đầu nói: "Cậu ta hoàn toàn xằng bậy, lãng phí điểm thưởng, theo lý thuyết, ở lại Khí Huyết Trì ba ngày, năm ngày đã là cực hạn rồi, có ở lâu hơn cũng vô dụng.
Nhưng cậu ta nhất định cứng đầu, không chịu đi ra, nói rằng không lên cao kỳ sẽ không xuất quan."
Nói xong, Hoàng Cảnh cười nói: "Thực ra sau đó chúng ta đã ngưng cung cấp năng lượng cho cậu ta rồi, cậu ta còn có không ít điểm thưởng ở đó, cố ý làm vậy để cậu ta bớt tính kiêu căng hung hăng, mới có tí điểm thưởng đã không coi ai ra gì rồi!"
Lúc nói lời này, Hoàng Cảnh nhìn Phương Bình.
Lời này, dùng để nói em, vô cùng thích hợp.
Phương Bình không nói gì, em không ngu như Tần Phượng Thanh.
Tần Phượng Thanh cũng bị điên rồi, biết rõ không thể đột phá, còn cố gắng giãy dụa, tiêu xài điểm thưởng như vậy, có bị ngốc hay không?
"Chờ một hai tháng nữa, có lẽ em ấy sẽ bước vào cao kỳ, chuyện này không thành vấn đề."
"Vâng, em biết rồi."
Phương Bình gật gật đầu, ném đi mấy ngàn điểm thưởng cũng không vào được cao kỳ, bây giờ chắc Tần Phượng Thanh cũng muốn tự tử cho rồi, thôi quên đi, mặc kệ anh ta.
Hoàng Cảnh đoán anh ấy có thể vào được cấp bốn cao kỳ, vậy đội chủ lực cứ tính có thêm Tần Phượng Thanh vậy.
Nói xong chuyện trận đấu, Phương Bình bỗng nhiên nói: "Viện trưởng, thầy giúp em bán đồ được không ạ?"
Sắc mặt Hoàng Cảnh biến thành màu đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận