Toàn Cầu Cao Võ

Chương 326: Khu nam Ma Võ

Lối đi bộ ngoài trường.
Nhìn đèn chớp xanh xanh đỏ đỏ, nhìn các cặp tình nhân sóng vai đi trên đường, từng đôi từng đôi lướt qua bọn họ, lúc này bọn họ mới ý thức được điều gì.
"Ngày hôm nay là Valentine?"
Phó Xương Đỉnh hỏi một câu theo bản năng, kết quả mọi người hai mặt nhìn nhau, một lát sau cũng không ai hé răng.
Học sinh Võ Đại như bọn họ, vì võ đạo, thời gian để yêu đương thật không nhiều.
Để có thể thi đậu Ma Võ, có ai mà không phải trả giá bằng mồ hôi, nước mắt, máu và thời gian đâu.
"Lễ của người nước ngoài mà, kệ đi."
Phương Bình mặc kệ, mấy nữ sinh như Dương Tiểu Mạn lại hơi ngưỡng mộ các nữ sinh được tặng hoa tươi kia.
Ở Ma Võ, đối tượng có thể yêu đương quá ít, ít đáng thương.
Phó Xương Đỉnh so ra thì lãng mạn hơn Phương Bình nhiều, bỗng nhiên cậu ra chạy ra ngoài, không lâu sau, cậu ta cầm một bó hoa hồng đi tới.
"Cho cậu một bông, cậu một bông…"
Cái tên này, phát cho mỗi nữ hội viên mỗi người một bông, kết quả, nữ sinh trong hội cũng không quá nhiều, nên còn dư ra không ít.
Phó Xương Đỉnh thấy thế, lại tiếp tục "lãng mạn" tặng bông cho các bạn nam sinh, cười ha hả nói: "Ngày lễ mà, nên náo nhiệt một chút.
Chúng ta hôm nay không để nữ nhi tình trường dở dang con đường võ đạo, chờ ngày sau, chúng ta công thành danh toại, nam nhân nữ nhân kiểu gì cũng sẽ xếp hàng dài dài!
Đừng nhìn người ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ như vậy, học sinh Ma Võ còn sợ không tìm được đối tượng hay sao?"
Mọi người nghe vậy đều nở nụ cười, nỗi buồn man mác cũng bị xua tan.
Bên đường, các cặp tình nhân tuy rằng vẫn tiếp tục khoe ân ái, nhưng học sinh Ma Võ mắt ai cũng cao hơn đầu, thật nếu để cho bọn họ tìm đại một người yêu đương cho có, bọn họ cũng sẽ không làm.
Phó Xương Đỉnh nói đùa vài câu, tiện tay cài hoa hồng lên đầu Phương Bình, cười nói: "Phương Bình, sau này cậu muốn tìm bạn gái như thế nào?"
Phương Bình không nhận lấy hoa hồng, cầm lấy bông hoa vừa được nhận cài lên tai Phó Xương Đỉnh, lúc này mới cười đáp lại cậu ta: "Hiền hòa một chút, không nhất định phải có thực lực mạnh, nhưng hy vọng có thể là võ giả để có tiếng nói chung…"
Cậu vừa nói xong, Dương Tiểu Mạn nhìn hai người bọn họ với ánh mắt quỷ dị: "Hai người tặng nhau hoa hồng chính là muốn thổ lộ tình cảm, khoe ân ái trước mặt chúng tôi sao?"
"Cậu né sang một bên đi."
Phương Bình cười, mắng một câu, cũng không lại tiếp tục cái đề tài này, dò hỏi: "Cậu đột phá lên cấp hai rồi?"
Dương Tiểu Mạn lúc này cũng lười nói tới chủ đề tình cảm, nghe vậy nở nụ cười, lại hơi không cam lòng nói: "Nếu như không bị thương, chắc đã sớm đột phá rồi!
Nhưng mà bây giờ cũng không muộn, tranh thủ rèn luyện xương tứ chi đến khi kết thúc đại học năm nhất, qua đại học năm hai, chúng ta tranh thủ đột phá cấp ba!"
Xương chi trên gồm 64 đốt, xương chi dưới có 62 đốt.
Bất kể là cấp một đã rèn xương chi trên hay chi dưới, khi tiến vào cấp hai, số lượng xương cốt cần luyện cũng đền trên con số 60.
Đến khi kết thúc đại học năm nhất, cũng còn khoảng không tới 5 tháng, đến ngày khai giảng đại học năm hai, cũng chỉ còn không tới 7 tháng.
Muốn hoàn thành rèn luyện xương chi trên chi dưới trong thời gian này, trung bình một tháng phải tôi rèn được 10 đốt, 3 ngày, tôi rèn một đốt xương.
Tài nguyên đầy đủ, vẫn có thể làm được.
Nhưng nếu tài nguyên không đủ, mà muốn làm được điều ấy, rất khó, rất khó.
Ít nhất, phải dùng không ít Khí Huyết Đan.
Bọn họ sau khi lên cấp hai, muốn bổ sung khí huyết thì Khí Huyết Đan phổ thông cũng không có tác dụng lớn lắm, cần phải dùng đến Khí Huyết Đan cấp một.
Dù là 3 ngày dùng một viên, một tháng 10 viên, nửa năm cũng là 60 viên Khí Huyết Đan cấp một, giá tầm 18 triệu.
Hơn nữa, Khí Huyết Đan cũng không phải là con đường duy nhất, bọn họ còn cần Thốt Cốt Đan để gia tăng tốc độ tôi cốt, nếu thật sự muốn đến đỉnh cấp hai trong vòng một học kỳ, không chi ra hơn 20 triệu tuyệt đối không đủ, 30 triệu cũng chỉ là mức trung bình.
Phó Xương Đỉnh lúc này cũng cảm thán nói: "Con đường tu luyện võ đạo, càng đi lên càng khó, chờ đến khi lên cấp ba, chúng ta không xuống địa quật cũng không được rồi."
Đi xuống địa quật làm nhiệm vụ là cách kiếm tiền nhanh nhất.
Làm võ giả cấp ba, nếu vẫn hy vọng làm những nhiệm vụ bình thường để thỏa mãn nhu cầu tu luyện, vậy thì khó như lên trời.
Cho nên, đến lúc đó, nếu không vào địa quật làm nhiệm vụ kiếm điểm thưởng thì chỉ có thể hy vọng gia đình tài trợ thôi.
Cảm thán một câu, Phó Xương Đỉnh nhìn về phía Phương Bình nói: "Cậu đột phá đến cấp hai, cũng được một tháng rồi, hiện tại đã tôi luyện được bao nhiêu đốt xương rồi?"
Sau khi thi đấu giao lưu kết thúc, Phương Bình lập tức đột phá cấp hai.
Tính tới hiện tại cũng được một tháng rồi, mọi người cũng hơi tò mò về tiến độ tôi cốt của cậu.
Không đợi Phương Bình mở miệng, Dương Tiểu Mạn bỗng nhiên nói: "Triệu Lỗi đã rèn được 71 đốt xương, cậu nên nhiều hơn cậu ấy chứ?"
Xương tứ chi có tổng cộng 126 đốt, Triệu Lỗi hiện nay đã rèn được 71 đốt xương, tốc độ này không chậm.
Ở học kỳ trước, mọi người kiếm được không ít điểm thưởng, tiến độ tu luyện trước đó vẫn luôn rất nhanh.
Dương Tiểu Mạn hôm qua mới đột phá, còn chưa bắt đầu tôi cốt.
Tiến độ của Phó Xương Đỉnh lại gần như bằng Triệu Lỗi.
Thời gian mọi người đột phá cũng không cách biệt lắm, Phương Bình cũng chỉ nhanh hơn bọn họ mấy ngày, nhưng mà cậu là võ giả ba lần tôi cốt, mọi người suy đoán có thể cậu đã rèn được 75 đốt xương rồi.
Thấy bọn họ tò mò ra mặt, Phương Bình cười híp mắt nói: "96 đốt."
"Bao nhiêu?"
"Cậu nói đùa phải không?"
Phương Bình chỉ mới đột phá một tháng, một tháng có thể tôi rèn được 34 đốt xương sao, không lẽ cậu nghĩ mọi người ở đây bị ngốc hết à?
"Sao vậy? Không tin à? Thời gian qua tôi dùng 10 viên Thối Thể Đan để cường thân kiện thể, dùng mấy chục viên Khí Huyết Đan cấp một bổ sung khí huyết. Các cậu biết đấy, khí huyết của tôi khôi phục rất nhanh, nếu tu luyện không bị gián đoạn, tốc độ như vậy có gì phải kinh ngạc sao?"
"Nhưng mà, cậu lấy đâu ra nhiều Khí Huyết Đan như vậy..."
Phương Bình đã bán bao nhiêu Khí Huyết Đan rồi!
"Người khác đưa."
"Ai bị ấm đầu mà đưa cậu..."
Phó Xương Đỉnh nói xong, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhỏ giọng nói: "Tông sư?"
"Cậu đoán xem?"
"Đoán đoán con khỉ ấy!"
Phó Xương Đỉnh bĩu môi, hơi không phục. Mọi người cũng đồng tình điểm này.
Phương Bình suốt ngày lấy thân phận nghèo khó ra treo trước miệng, nhưng mà sau lưng ai kia được Tông sư giúp đỡ, nghèo chỗ nào mà nghèo!
Triệu Tuyết Mai vẫn không nói lời nào, ánh mắt lúc này có hơi phức tạp nói: "Thật sự đã tôi được 96 đốt?"
Khi thi đấu giao lưu, cô bị thương nặng hơn Dương Tiểu Mạn, lúc này vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn.
Muốn đột phá lên cấp hai, ít nhất phải chờ tới tháng sau rồi.
Tháng sau, cô lên cấp hai, vậy Phương Bình thì sao?
Một ngày tôi luyện một đốt xương, đến tháng sau, có khi nào Phương Bình đã rèn luyện xong xương tứ chi rồi?
Chênh lệch giữa mọi người ngày càng bị kéo dãn dần, cho đến khi chênh lệch lớn đến mức vĩnh viễn không thể đuổi theo được.
Tâm tư của Triệu Tuyết Mai, Phương Bình cũng hiểu, cậu cười cười nói: "Võ giả dưới cấp ba, tiến độ nhanh một chút cũng không đáng kể.
Chờ đến khi bước vào các cảnh giới trung cấp, thậm chí là cao cấp, đó mới là cơ hội để theo đuổi!
Vương Kim Dương trước đó đã tiến vào cấp bốn, chờ đến khi tôi lên cấp bốn, có thể anh ấy vẫn là võ giả cấp bốn.
Chờ tôi thành Tông sư, nói không chừng anh ấy vẫn là võ giả cấp bốn.
Cho nên võ giả dưới cấp ba đừng quan tâm những thứ này."
"Ba cảnh giới trung cấp..."
Tất cả mọi người có chút thổn thức, tiến vào ba cảnh giới trung cấp nào có dễ dàng như vậy, cũng chỉ có Phương Bình suốt ngày treo hai chữ Tông sư trên miệng.
...
Tâm sự một chút, mọi người trở về trường học.
Phương Bình trở lại ký túc xá, nghỉ ngơi trong chốc lát, cậu lại lần nữa bắt đầu luyện công.
Mấy ngày gần đây, tuy rằng cậu bận rộn chuyện xây dựng trang web mua hàng, tuy nhiên cũng không làm lỡ chuyện tu luyện.
Phương Bình cũng đã dùng hết 10 viên Thối Thể Đan mà cậu đã mua từ trường học.
Điểm tài phú lại càng tiêu hao kinh người.
Đây mới là nguyên nhân giúp cậu tôi luyện được 96 đốt xương trong thời gian ngắn như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận