Toàn Cầu Cao Võ

Chương 455: Đêm đầu tiên (2)

"Đỉnh cấp bốn…"
Phương Bình nỉ non một tiếng, tiến bộ rất nhanh, lúc này mới bao lâu đâu?
Đây là lần đầu tiên cậu phát hiện, có người còn tu luyện nhanh hơn lão Vương. Lúc trước bọn họ đều có tên trong bảng xếp hạng cấp ba, thực lực hẳn phải cao hơn đỉnh cấp ba.
Nhưng lão Vương thấp hơn một bậc so với Diêu Thành Quân, yếu một chút cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận.

Phương Bình cũng không nghĩ nhiều về Diêu Thành Quân, không đi vây xem.
Ở địa quật, võ giả cấp bốn cấp năm cũng không quá nổi bật, ở đây, không ít cường giả đều ở cấp sáu.
Nghe nói, Tông sư cũng có vài vị, bình thường không xuất hiện thôi.
Trở lại tiểu khu, những người khác cũng lục tục trở về rồi.
Nói là tiểu khu, thực ra, theo Phương Bình, nơi này còn một không ký túc xá của một số công ty bên ngoài, ở đây, có một cái giường nằm chung, một phòng chen chúc 10 người.
Trở về, Phương Bình và mọi người mới biết, tiểu khu cũng có nhà ăn, được ăn miễn phí.
Nhóm Phương Bình vừa định đi, Vu Hướng Hoa đang xem bản đồ nói: "Đừng đi, ăn bánh quy, lương khô lót dạ là được rồi, đồ ăn ở nhà ăn, nửa sống nửa chín, khó ăn chết được."
"Bủn xỉn như vậy luôn à?"
"Có ăn là tốt lắm rồi." Vu Hướng Hoa lắc đầu nói: "Đồ ăn của quân đội lại càng kém, không phải là không muốn cho mọi người ăn ngon, nhưng ở địa quật nấu cơm không dễ."
"Vậy sao không giao thức ăn từ bên ngoài vào? Phương Bình hơi kinh ngạc.
"Phí lời, người quá nhiều, cả thành có những 60 - 70 ngàn người, lẽ nào đều phải giao thức ăn từ ngoài vào? Hơn nữa, đường hầm đến địa quật cũng không công khai mở rộng, Quân đội ở đây cũng rất ít khi sử dụng đường nối, nhiều người tới tới lui lui, dễ gây ra phiền phức."
Quân đội có suy nghĩ của quân đội, tuy có thể mở đường hầm, nhưng có quá nhiều người đi đi về về, ai biết có xuất hiện phiền phức gì hay không.
Phần ăn cho mấy chục ngàn người cũng không phải là con số nhỏ, nếu phải chuyển đồ ăn vào, mỗi ngày đều phải chuyển mấy chuyến, hơn nữa cũng không thể nào có ít người phụ trách.
Mặc dù Phương Bình không thể hiểu được lý do tại sao, nhưng cũng từ bỏ tâm tư đi nhà ăn ăn cơm.

Đến tối, trời bỗng nhiên tối rồi!
Ông mặt trời khổng lồ lơ lửng giữa bầu trời ban ngày hình như bỗng nhiên biến mất không thấy tăm hơi.
Đêm ở địa quật, là một mảng đen kịt!
Không có ánh đèn, không có vật gì cháy được.
Thành Hy Vọng cũng không phải hoàn toàn đen nhánh một mảng, ở cổng bắc có tia sáng.
Đó là Quân đội sử dụng đá năng lượng phối hợp với gương, dùng năng lượng yếu ớt duy trì ánh sáng.
Trong thành, một số cửa tiệm cũng chọn cách này để có ánh sáng.
Trước kia có người chọn sử dụng bột huỳnh quang làm nguồn sáng thay cho đá năng lượng, kết quả, bột huỳnh quang sau khi đến địa quật, mất đi nguồn năng lượng phóng xạ ánh sáng, chẳng bao lâu mất tác dụng phát sáng, hiệu quả không bằng đá năng lượng, chi phí cũng không thấp.

Bên trong gian phòng.
Hoàn toàn đen kịt.
Phương Bình và mấy nam sinh chung một gian phòng.
Trong đêm tối, Phương Bình lờ mờ có thể nhìn thấy được vài thứ, hơi bất đắc dĩ nói: "Trời tối thế này, nếu đang ở ngoài, chẳng phải là không thể nhận rõ đông tây nam bắc sao?"
"Làm quen một chút là tốt rồi."
"Các cậu nói xem, tối đen thui như thế này, nếu tụi mình đi qua sờ soạng nữ sinh bên phòng kia, bọn họ có nhận ra được là ai không?"
"Cậu có thể thử xem, võ giả cấp bốn hầu như cũng có thể nhìn được trong bóng đêm, nếu không sợ chết, cậu cứ đi đi, một chiêu hạ âm phế, bị phế rồi đừng đổ thừa bọn này không nhắc à nha."
"Không quen a!"
Phương Bình than thở một tiếng, địa quật không có cái gì cả, trên mặt đất, bình thường lúc rảnh rỗi còn có thể lên mạng, xem điện thoại di động, có lúc xem tivi.
Ở đây, trời tối rồi, thật chả có gì làm.
"Chỉ có thể tu luyện thôi."
Buổi tối cũng không quá thích hợp tu luyện chiến pháp, Phương Bình bắt đầu đứng tấn, rèn luyện thân thể.
Từ cấp ba cao kỳ đến đỉnh cấp ba, thực ra đây là một quá trình rèn luyện thân thể.
Phương Bình đã nghĩ kỹ rồi, trước hết cứ rèn thể đã, đến đỉnh cấp ba, nếu như khí huyết không thể đột phá 1000 cal, cậu sẽ mạnh mẽ "thêm" vào.
Nếu thân thể đủ mạnh, thêm khí huyết cực hạn chắc sẽ không xuất hiện vấn đề gì lớn.
Trong lúc mọi người ở đây bắt đầu tu luyện, từ phía bắc bỗng nhiên truyền đến một tiếng động lớn!
"Kẻ địch tấn công! Võ giả trung cấp tập hợp tại cổng bắc, nghênh địch! Dưới cấp bốn toàn bộ ở lại bên trong phòng, không được tự ý ra khỏi cửa!"
Tiếng quát to truyền đi khắp tiểu khu, Phương Bình và mọi người cả kinh, vội vàng thu công.
Có người muốn đi ra ngoài xem, Vu Hướng Hoa lập tức quát, bảo ngừng lại nói: "Không thể đi ra ngoài, tập kích ban đêm, chúng ta đi ra ngoài không thấy rõ địch ta, ra ngoài chỉ gây thêm phiền toái, cũng dễ bị ngộ sát!"
Các cường giả đã hạ lệnh, cấm võ giả sơ cấp ra khỏi phòng, bây giờ bước ra, lỡ bị ngộ sát cũng không thể nói gì được.
"Ầm ầm!"
Phía bắc, tiếng nổ không ngừng vang lên.
Đám Phương Bình lòng như lửa đốt, lúc này, mọi người cũng không dám ra khỏi cửa, cũng không biết tình huống thế nào, chỉ có thể nóng nảy ngồi trong phòng chờ đợi. Loại cảm giác dày vò thần kinh con người này còn không bằng để bọn họ đi ra ngoài giết địch.
"Kẻ địch tập kích có mạnh không? Có cường giả cấp cao ra tay hay không?"
"Tướng quân Hứa có thể đối phó không?"
"Thầy Đường hẳn là đi trợ giúp chứ?"
"..."
Mọi người chỉ có thể thông qua nói chuyện với nhau để dời sự chú ý đi nơi khác.
Mãi đến hơn nửa tiếng sau, tiếng nổ vang rền đó mới nhỏ lại.
"Giải trừ phòng bị, kẻ địch đã lui!"
"Ban đêm không được tự ý ra ngoài!"
"..."
Có cường giả lại lần nữa hét lớn, trong lòng mọi người thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng coi như rút đi rồi.
Cường giả vừa dứt tiếng, Phương Bình liền vội vàng mở cửa, xông ra ngoài.
Nơi này không phải nhà cao tầng, ngoài cửa là một quảng trường nhỏ.
Lúc này, có không ít người từ trong phòng lao ra.
Nhưng mà võ giả sơ cấp, trừ phi đến cảnh giới cấp ba cao đoạn, thân thể đã được rèn luyện một lần, nếu không đi ra ngoài, có mở mắt vẫn như mù.
Phương Bình khá hơn một chút, có thể nhìn rõ một vài thứ.
Ban đầu, Phương Bình nhìn về phía cổng thành phía bắc, kết quả cũng không nhìn ra cái gì, đến khi ngẩng đầu nhìn lướt qua, Phương Bình bỗng hơi sửng sốt!
Không trung có người!
Trong bóng đêm, bóng người rất mơ hồ, nhưng Phương Bình xác định trên đỉnh đầu mình có người!
Hạt năng lượng gợn sóng!
"Ngự không!"
Phương Bình nỉ non một tiếng, là võ giả trung cấp tu luyện ngự không…
Không, rất cao, ít nhất ngự không trên 50m, đây không phải là điều võ giả trung cấp có thể làm được, là cường giả cấp cao!
"Phương Bình, nhìn thấy gì?"
Phía sau, Phó Xương Đỉnh sốt ruột hỏi dò, cảm giác mắt mở như mù thật không dễ chịu.
Ngay lúc cậu ta đang hỏi dò, ở phía trước có người bật tới. Hình dung như vậy là bởi vì tốc độ đối phương cực nhanh, bóng người loé lên rồi biến mất, sau một khắc liền xuất hiện tại vị trí cách bọn họ 10m.
Rất nhanh, đối phương tiếp đất.
“Tất cả về phòng!”
Giọng Đường Phong truyền đến, ông quát lớn nói: “Buổi tối không được ra ngoài!”
"Thầy ơi, kẻ địch bị giết rồi sao?"
"Không có, rút đi rồi."
Đường Phong vừa dứt tiếng, lại có bóng người lấp loé đi tới, những người khác không nhìn thấy, nhưng Phương Bình có thể nhìn được một chút, cậu bỗng nhiên kinh ngạc nói: "Thầy Trịnh!"
Trịnh Long Giang cấp năm cấp năm, lảo đảo đi tới, cười nói: "Trở về phòng đi."
"Thầy, thầy..."
Phương Bình nhìn thấy vết máu rõ ràng trên ngực đối phương, quần áo đã rách tả tơi từ lâu.
Thấy cảnh này, Phương Bình bỗng nhiên nói: "Còn ba vị đạo sư khác đâu ạ?"
Đường Phong lạnh nhạt nói: "Không sao cả, bị vài vết thương nhẹ, đi trị liệu rồi."
Ông ấy nói một câu tóm tắt đơn giản, nhưng Phương Bình không tin, thương tích của Trịnh Long Giang không nhẹ, nhưng đối Phương cũng đã đi tới đây rồi.
Ba người kia chỉ là võ giả cấp bốn, e là thương tích không nhẹ.
"Tất cả trở về phòng đi, một đám mở mắt như mù, trời tối đi ra làm bia ngắm cho người khác sao? Mau mau tu luyện đến cảnh giới trung cấp đi!"
Đường Phong quát lớn một tiếng, Phương Bình là cấp ba cao kỳ, tầm nhìn chừng 10m là đã tốt lắm rồi.
Những người khác, hầu như đều không nhìn thấy gì.
Chỉ có võ giả trung cấp trở lên, tôi cốt đến mức độ nhất định, rèn luyện được lục phủ ngũ tạng, tai thính mắt tinh, mới có năng lực nhìn thấy ban đêm.
Chỉ nghe âm thanh không thấy người, mọi người cũng không vui vẻ gì, đành phải đi trở về phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận