Toàn Cầu Cao Võ

Chương 584: Mười Đại Tông sư vào Kinh Đô (4)

"Tổn thất hơn 10% số lượng đạo sư, có trường nào như vậy!
Bây giờ hiệu trưởng vừa ra đi, Ma Võ rơi vào thế yếu phải mở rộng chiêu sinh, đã vào rồi thì không đi được. Nhà trường cũng không để ý thể diện, đi cầu viện trợ từ các cựu sinh viên, nhận đủ mọi lời phê phán lên án, có ai nghĩ cho thầy Ma Võ hay không?
Những trường khác, bao gồm Kinh Võ, xuất chiến làm sao, tỷ lệ thương vong thế nào?
Năm ngoái, lối vào địa quật ở Thiên Nam Võ Đại bị hủy diệt, tử thương cũng không nhiều bằng Ma Võ, chẳng lẽ thiên tài thì lại càng đáng chết hay sao?
Hôm nay không nhận được câu trả lời, bọn tôi cũng không còn mặt mũi nào đối mặt với thầy trò toàn trường nữa, chỉ có thể xuống địa quật, diệt thành rồi tính!"
"Làm càn!"
"Chết trận địa quật, cũng là làm càn, thật buồn cười! Trương Đào, ông là cường giả cấp chín hạng nhì, ông không phát sầu vì tài nguyên, con cái cũng đều là Tông sư, cũng chẳng tranh thủ lợi ích cho võ đại, ông có mặt mũi nào làm Bộ trưởng Bộ Giáo Dục? Nếu ông cảm thấy tôi làm càn, hôm nay cứ đánh giết chúng tôi rồi tiếp tục làm Bộ trưởng!"
"Điền Mục!"
Trương Đào còn chưa nói chuyện, một vị cường giả kim thân cấp tám đã quát lên, trước khi nói chuyện phải suy nghĩ. Tình hình con cái của Bộ trưởng Trương như thế nào lẽ nào ông không rõ hay sao?"
"Con trai chết rồi mà thôi, có gì ghê gớm đâu, anh chị em tôi chết cả rồi, con trai con gái cũng không còn, có ai thấy tôi khóc tang sao?"
Điền Mục dường như không biết mình nói chuyện như vậy có gì không ổn, lớn tiếng nói: "Thầy trò Ma Võ không màng sống chết, tài nguyên thu được tự cung tự cấp, có gì không thể!"
Trương Đào nãy giờ chưa lên tiếng cũng không chút bối rối trước lời ông ta nói, tính toán với những người này không có ý nghĩa.
"Điền Mục, tất cả đều có luật pháp!"
Trương Đào trầm giọng nói: "Theo trình tự, chờ đợi kết quả chứ không phải bức bách chính phủ tới đưa ra câu trả lời cho mấy ông!
Ông làm như vậy, người khác làm như vậy, hôm nay Tông sư Ma Võ cùng nhau vào kinh thành, ép buộc chính phủ thay đổi chính sách, ngày sau, những người khác học theo làm theo, mối nguy địa quật còn chưa giải quyết, Hoa Quốc đã đại loạn rồi!
Hiệu trưởng Ngô, có yêu cần gì có thể nói, có thể đàm luận, có thể chờ thương thảo!
Tôi sẽ trình lên các bộ, cùng nhau thương nghị, bây giờ, mời các vị trở về cương vị của mình!"
Ngô Khuê Sơn khẽ cười nói: "Bộ trưởng Trương, không phải chúng tôi muốn bức bách, mà là tình thế địa quật bức bách, cho nên mới hơi nóng lòng một chút, đã không cân nhắc chu toàn.
Tình hình của Ma Võ thực ra là trường hợp đặc biệt, không giống với những nơi khác.
Thế cuộc Ma Đô địa quật mọi người đều biết, gần đây địa quật lại lần nữa bạo phát đại chiến, Ma Võ đã vào rồi thì không ra được, thầy trò tay không ra trận giết địch.
Nếu tiếp tục như thế thì chỉ có nước đóng cửa trường học cho rồi, không cần phải bắt con cháu và các sinh viên trẻ tuổi tay không ra chiến trường."
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Ngô Khuê Sơn, ông lão âm độc này trước đó có nói thế đâu. Lúc trước ai là người kiến nghị Ma Võ chiêu sinh 10 ngàn người, một lần ném hết vào địa quật chiến đấu?
Ngô Khuê Sơn mới vừa nói xong, một vị trung niên nhã nhặn đứng sau Trương Đào lên tiếng: "Hiệu trưởng Ngô, tình huống Ma Võ còn không đến mức như vậy, cụ thể thế nào, chúng tôi vẫn rõ ràng.
Công ty dược phẩm hằng năm vẫn cung cấp cho Ma Võ hơn 10 tỷ dược phẩm trở lên..."
Ngô Khuê Sơn cười ha hả nói: "Công ty dược phẩm cung cấp thuốc tu luyện, thầy trò Ma Võ đều sẽ cảm ơn và ghi nhớ trong lòng. Nhưng mà… số lượng quá ít, ít đến mức các thầy trò đã cực kỳ bất mãn khó chịu rồi, tiếp tục kéo dài, e rằng tâm ý của mọi người cũng không còn ở Ma Võ nữa.
Lần này đến Kinh Đô, chuyện thứ nhất là muốn mở rộng dây chuyền sản xuất của Ma Võ.
Thứ hai, chúng tôi còn muốn quyền kinh doanh dược phẩm và binh khí.
Hết cách rồi, Ma Võ bây giờ ăn cơm còn không đủ, hy vọng có thể có chút thu hoạch nhỏ để kích thích các thầy trò tiếp tục vào địa quật chém giết."
Lời này vừa nói, tất cả mọi người đều biến sắc.
Ngay cả bên phía Ma Võ, sắc mặt mấy vị Tông sư cũng biến hóa liên tục, bản lĩnh sư tử ngoạm của Ngô Khuê Sơn đúng là không bình thường.
Trao quyền kinh doanh dược phẩm và binh khí cho Ma Võ, đây không còn là vấn đề tài nguyên Ma Võ thuộc về Ma Võ nữa.
Nhưng Ngô Khuê Sơn còn chưa nói hết, tiếp tục nói: "Thứ ba, Ma Võ hiện đang thiếu hụt đạo sư có sức chiến đấu. Hy vong Bộ Giáo Dục có thể điều đến Ma Võ 100 đạo sư trung cấp, bù đắp lại thiếu hụt trước đó.
Thứ tư, nhân số ở Ma Võ ngày càng nhiều hơn Kinh Võ, thành quả dạy học thế nào cũng đã rõ như ban ngày, bất kể là ở thi đấu giao lưu tân sinh toàn quốc hay là cuộc so tài vô địch cấp ba, thực lực của Ma Võ đều hơn hẳn Kinh Võ. Tuy nhiên vấn đề tài chính lại ít hơn Kinh Võ rất nhiều.
Kinh Võ năm ngoái được chi những 35 tỷ, Ma Võ chỉ có 26 tỷ, mong Bộ Giáo Dục sớm bổ sung lại 9 tỷ chênh lệch này.
Thứ năm, Ngô mỗ tự nhận bản thân thiếu kinh nghiệm, năng lực không đủ, không thể đảm đương được ký thác của thầy hiệu trưởng, quá mức nặng nề.
Cho nên, mong Bộ Giáo Dục chọn ra một vị cường giả cấp chín đến đảm nhiệm chức hiệu trưởng dẫn dắt Ma Võ."
Liên tục nói xong năm yêu cầu, Ngô Khuê Sơn lúc này vẫn một mặt tươi cười.
Sắc mặt mọi người đều lần lượt biến đổi rất vi diệu!
Cường giả Tông sư, từ lâu đã luyện thành tâm tĩnh như nước, núi Thái Sơn có sụp xuống cũng không hề biến sắc.
Nhưng năm yêu cầu mà Ngô Khuê Sơn đưa ra, không có một cái nào đơn giản.
Mở rộng dây chuyền sản xuất tự cung cấp trong trường, tài nguyên do thầy trò Ma Võ thu được chỉ cung cấp cho Ma Võ, xin quyền kinh doanh dược phẩm và binh khí, phân phối thêm 100 vị đạo sư trung cấp…
Về yêu cầu cuối cùng của Ngô Khuê Sơn, mọi người lại chỉ xem đó là chuyện đùa.
Cường giả cấp chín, một số người ẩn núp không ra, một số người sẽ giống như Trương Đào, giữ chức vụ quan trọng. Làm hiệu trưởng Ma Võ có lẽ còn có sức hấp dẫn với cường giả cấp bảy, cấp tám, chứ cường giả cấp chín đúng là không hiếm lạ gì.
Cấp chín đã đi đến điểm cuối con đường võ đạo. Lúc này, bọn họ không có mấy người có tâm muốn quản lý những chuyện vặt vãnh này.
Mọi người lần lượt yên tĩnh lại.
Trương Đào nhìn Ngô Khuê Sơn một cái, lát sau mới nói: "Hiệu trưởng Ngô, không cần phải như vậy, mọi người đều phấn đấu vì mục đích chung, trong đó, có người phải trả giá nhiều một chút, có người trả giá ít một chút..."
"Ma Võ trả giá đủ nhiều."
Ngô Khuê Sơn khẽ cười nói: "Nếu như một vị cấp tám chết trận vẫn không đủ, vậy thì nhiều hơn vài vị hẳn là được rồi.
Những năm gần đây, ngoại trừ Quân đội, chỉ có cường giả võ đại chết trận nhiều nhất. À không, các cường giả Quân đội chết trận kia, phần lớn đều tốt nghiệp từ võ đại.
Bộ trưởng, chảy máu còn có thể, lại rơi lệ nữa thì thật không thích hợp rồi.
Yêu cầu của chúng tôi rất quá đáng sao?
Học viên Ma Võ hỏi một câu, dùng máu tươi và sinh mệnh cũng không đổi được đủ tài nguyên tu luyện cho bản thân, vậy thì chiến đấu vì cái gì?
Gia quốc thiên hạ... Quá rỗng tuếch rồi!
Bản thân còn khó bảo toàn, nói gì đến bảo vệ quốc gia!
Có vài người chỉ đứng phía sau nhìn, sao có thể biết trên tiền tuyến, một thanh binh khí địa quật, một gốc thảo dược khó lấy đến mức nào!
Phải dùng máu tươi và sinh mạng đổi lấy, lẽ nào các người có thể dùng thuốc nhẹ nhàng như vậy sao?
Ma Võ cũng không phải không muốn cống hiến, chúng tôi mạnh mẽ hơn sẽ càng cống hiến nhiều hơn. Chúng tôi có ai từng nói muốn tránh chiến ư?
Có từng than phiền người chết trận quá nhiều, sau đó không xuống địa quật sao?
Đều không có chứ!"
Trong đám người, có người khẽ rên một tiếng.
Kết quả, vừa mới rên lên một tiếng, Điền Mục bỗng nhiên giận tím mặt nói: "Trịnh Minh Hoành, người hiệu trưởng Ngô nói đến chính là ông đó, cái đồ khốn kiếp, rên rên cái quần què, ông đừng tưởng tôi không biết. Tôi nghi ngờ, ông chính là một trong số lãnh đạo lớn của tà giáo!
Nếu không, tà giáo lấy đâu ra thuốc mà dùng?
Ông khống chế công ty dược phẩm, địa quật phòng thủ nghiêm ngặt tà giáo chen vào, chính phủ cũng nghiêm khắc đả kích, tiền ở đâu ra, đi đâu mua thuốc được chứ..."
"Điền Mục, ông dám ngậm máu phun người!"
"Phun cái đầu heo ông, Trịnh Minh Hoành, tôi chỉ nói một câu thôi, nếu lần này công ty dược phẩm giở trò, tôi sẽ giết ông trước rồi xuống địa quật kéo thêm một tên nữa!
Ông tưởng cấp tám là ngang hàng với tôi đấy hả, tôi giết người còn nhiều số người ông gặp nhiều. Chỉ là một tên cấp tám cắn thuốc mà thôi, một quyền đủ đấm chết ông rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận