Toàn Cầu Cao Võ

Chương 917: Kết Thúc Một Ngày Du Lịch Dưới Địa Quật (2)

Tần Phượng Thanh hiển nhiên không phải là loại người đó, đùa à, một quả hơn một ngàn điểm thưởng đấy, quan trọng là mua không được, ngu mới ném đi.
Cho hắn xoa đầu trọc thì đã làm sao, cũng không mất miếng thịt nào.
Có điều, hắn đã âm thầm tính toán, đợi Phương Bình xoa đầu khoảng mấy chục giây, thì hắn không cho nữa, lắc lắc đầu, hất tay Phương Bình ra.
Còn xoa nữa thì phải thu phí mới được.
Tần Phượng Thanh hất tay Phương Bình ra. Phương Bình bật cười, cũng không tiếp tục dày vò hắn nữa, mà nghiêng đầu nhìn lướt qua các vị Tông sư bên cạnh.
Vui thì cười, tức giận thì mắng, đám người này thật sự có thoải mái như vậy không?
Mấy chục luồng uy áp cấp chín dày đặc trên bầu trời, một khi xảy ra chiến tranh, liên lụy đến thành Hy Vọng, mấy người này có lùi bước không?
Giờ phút này, cường giả Tông sư đang đứng ở đây, e là đều ôm quyết tâm quyết tử cho tổ quốc quyết sinh.
Điền Mục mắng Nam Vân Nguyệt, Nam Vân Nguyệt thật sự sợ chiến đấu ư? Nếu như sợ thì đã không tới rồi.
Bà được xưng là cường giả đệ nhất dưới tuyệt đỉnh cấp chín, vậy thì đã thế nào?
Bà có thể đối phó với mấy tên cấp chín?
Ba tên? Hay là năm tên?
Phía sau là đường nối, là đường không gian đi đến thế giới nhân loại, là mấy chục triệu dân cư của Ma Đô.
Một khi có biến, những người khác có thể đi, bọn họ có thể đi không?
Đem chiến trường đặt trên địa quật!
Đây là suy nghĩ của nhân loại từ trăm năm qua, chưa bao giờ thay đổi.
Ma Đô địa quật không thể so với Thiên Nam địa quật, Thiên Nam địa quật có thể phong tỏa, nhưng đường nối không gian của Ma Đô địa quật đã vững chắc qua nhiều năm, cho dù có thể quấy nhiễu năng lượng để đóng đường nối, nhưng nhiều nhất là ba đến năm ngày sẽ lại mở ra.
Với tình huống này, những vị cường giả Tông sư này đều ôm quyết tâm liều chết mà đến.
...
Nhìn đám thanh niên cãi nhau hò hét, Ngô Khuê Sơn cười khẽ nói: "Thằng nhóc này, tốt nhất là luôn duy trì dẫn đầu, ngày sau bị người ta vượt qua, Tần Phượng Thanh không phải người hiền lành, sớm muốn cũng đánh chết hắn."
Điền Mục cũng cười nói: "Bị đánh chết cũng đáng đời, có điều… hơi khó."
Phương Bình tiến bộ quá nhanh, Tần Phượng Thanh muốn vượt qua hắn cũng không phải là chuyện dễ.
Nói xong, Điền Mục đột nhiên hơi chán nản nói: "Bọn nhóc này mới là cột sống của nhân loại chúng ta!"
"Dám đánh dám chiến, không sợ chết!"
"Đáng tiếc... Chúng ta không thể cho bọn họ nhiều thời gian trưởng thành."
Điền Mục chỉ buồn bã trong chốc lát, nhanh chóng hồi phục điềm tĩnh, cười nói: "Cho mấy đứa nhỏ rời đi trước đi, ở đây cũng vô dụng."
Nam Vân Nguyện Và Trương Vệ Vũ đều gật đầu.
Lúc này, giữ bọn họ ở đây không có tác dụng gì, nếu như đại chiến thực sự xảy ra, bọn nhỏ sẽ thành thịt nát trong chớp mắt.
Bên cạnh, Hứa Mạc Phụ trầm giọng nói: "Đại tướng quân, đại chiến chưa xảy ra, quân đội sẽ không lui!"
Tầm mắt của Điền Mục nhìn đội quân đằng đằng sát khí trong thành, đột nhiên cười nói: "Không hổ là đội quân của Hoa Quốc, rất tốt, vậy thì ở lại đến cuối cùng, có điều… Từ trung cấp trở xuống rời đi trước đi, không cần ở lại."
"Đại tướng quân!"
"Nghe lệnh!"
Điền Mục khẽ quát một tiếng, Hứa Mạc Phụ lập tức đứng thẳng tắp.
"Trong thành, quân đội từ trung cấp trở lên ở lại, những người khác, bắt đầu rút khỏi đây!"
"Tuân lệnh!"
Hứa Mạc Phụ không nói nhiều, quân lệnh như núi, lúc này, Điền Mục cũng là cường giả quân đội có quân hàm cao nhất ở đây, ông đã hạ lệnh, vậy thì phải rút lui.
...
Hứa Mạc Phụ đi sắp xếp, trong thành cũng vang lên tiếng cường giả quân đội.
"Thành viên không phải quân đội, tập hợp tại quảng trường Hy Vọng, trật tự rời đi!"
"Tất cả nhân viên, chấp hành mệnh lệnh!"
"Nhanh chóng tập hợp!"
"..."
Trên tường thành, một số võ giả không thuộc quân đội có hơi không cam lòng và buồn bã.
Phương Bình đi đến bên cạnh xác yêu thú, trực tiếp khiêng lên, quay người đi xuống dưới thành.
Có người bất mãn nói: "Phương Bình, ngươi cứ như vậy mà đi sao?"
Phương Bình vừa đi vừa cười nói: "Biết sao giờ, thực lực quá yếu, ở lại cũng vô dụng."
Nói xong, Phương Bình lại nói: "Ta biết có người cảm thấy đó là trách nhiệm của ta, được thôi, ta sẽ không biện minh. Nhưng lúc này có ở lại cũng vô dụng."
Nói xong, Phương Bình quay đầu nhìn về phía các vị Tông sư đứng thẳng tắp trên tường thành, cười ha ha nói: "Không xảy ra chiến tranh là tốt nhất, mà có xảy ra, ta muốn xem thử... 18 vị Tông sư, chết một người, đợi ta tu luyện thành công, diệt một tên tuyệt đỉnh Vương giả bồi táng với mọi người.
Vậy… Ta đi trước đây, các vị Tông sư kiềm chế chút, nếu như chết thật, ta nói khoác đấy, đừng cho là thật."
"Cút!"
Điền Mục mắng một câu, cười mắng: "Trù ẻo bọn ta à?"
"Không có, ta là sợ các vị chết thật, chứ ta có muốn bị mắng đâu?"
Phương Bình cười ha ha nói: "Dù sao cũng đừng chết, nếu không, những ngày sắp tới ta cũng không dễ sống, trở về nhất định có rắc rối, các tiền bối phải kiềm chế chút, lúc cần giả bộ đáng thương thì vẫn nên giả vờ, lỡ như không được thì để hiệu trưởng gánh vác, trở về ta sẽ báo thù cho hiệu trưởng."
Ngô Khuê Sơn đen mặt, hung dữ trừng hắn một cái.
Phương Bình cười khan nói: "Hiệu trưởng đừng tức giận, ta chỉ nói đùa thôi, ngài yên tâm, cái lão già chủ thành Thiên Môn, ta nhất định giúp ngài tiêu diệt hắn, chuyện sớm muộn thôi.
Còn nữa, nếu như ngài không trở về, qua mấy hôm, ta chuẩn bị làm hiệu trưởng tới nơi rồi đó nha..."
"Cút nhanh!"
Ngô Khuê Sơn mắng một tiếng, thằng nhóc này ăn nói thật sự mang tính sát thương lớn.
Phương Bình nhếch miệng cười, vác cái xác yêu thúc đi về phía dưới thành, không quay đầu.
Mấy người khác lúc này cũng im lặng không lên tiếng, bắt đầu đi theo hắn xuống thành.
...
Đi thẳng một mạch về phía trước, mãi đến quảng trường trước miệng đường không gian.
Phương Bình quay đầu nhìn thoáng qua, lúc này, trên tường thành hơn chục bóng hình đừng lặng, sừng sững như núi lớn.
"Bọn ta là gì mà được xem là xương sống của nhân loại?"
Phương Bình tự giễu, nói mê: "Các ngài mới đúng!"
Những người này mới chính là xương sống của nhân loại.
Cả cuộc đời của bọn họ, Nam chinh Bắc chiến, chịu bao nhiêu vết thương, chảy bao nhiêu máu? So với bọn họ, thì hắn và đám người này, chỉ diệt được mấy tên võ giả sơ cấp trung cấp, chỉ là tép riu mà thôi.
"Hôm nay bất lực nhưng không có nghĩa ngày sau vẫn như thế!"
Phương Bình thầm lẩm bẩm, đột nhiên phấn chấn, cười lớn nói: "Đi thôi, đi thôi, kết thúc một ngày dạo chơi địa quật!"
Ngay sau đó Phương Bình bước vào phòng hợp kim, bước vào vòng xoáy.
...
Bên ngoài đường không gian.
Mọi người trầm mặc đi ra, người gác cổng cũng biết trong địa quật xảy ra chuyện, lặng lẽ quan sát mọi người rời đi.
Có điều ngay sau đó, người gác cổng đột nhiên lộ vẻ sợ hãi, hét to: "Giết!"
"Đừng!"
Tiếng của Phương Bình vội vàng truyền ra, người gác cổng cứng rắn dừng lại động tác muốn liều mạng.
Phía sau cửa, Phương Bình vừa kéo xác con yêu thú ra, vừa thở dài nói: "Cửa nhỏ quá, lần sau mở rộng chút. Đây mới giết một con yêu thú cấp bảy trở về, lần sau ta còn muốn mang cấp chín trở về, nếu vậy chẳng phải là ra không được sao?"
Người gác cổng lúc này vẫn còn đang đờ đẫn, một lúc sau mới không xác định nói: "Phương Bình?"
"Là ta."
"Đây là..."
"Xác yêu thú."
"Nói thừa!"
Người gác cổng cạn lời, ngươi nghĩ ta không nhìn ra sao?
Quan trọng là, thằng nhóc ngươi mới vào một ngày, làm thế nào mà có được cái xác yêu thú này chứ?
Lúc này, Phương Bình cũng kéo được xác yêu thú ra rồi, cười haha nói: "Chính là như vậy đó... Lần này ta vào địa quật, đúng lúc gặp yêu thú đánh nhau với cường giả địa quật, chết mấy trăm con yêu thú cao cấp, ta tiện tay nhặt một con trở về, ngài tin không?"
Thấy người gác cổng muốn nổi giận, Phương Bình cười nói: "Ta đùa thôi, sự việc như thế nào ta không tiện nói nhiều nữa, ngài hỏi người khác thì biết, ta về trước đây."
Vừa dứt lời, trong phòng hợp kim lại xuất hiện một người, là cường giả quân đội.
Không quan tâm Phương Bình mấy người còn ở đây hay không, cường giả quân đội vừa ra cửa liền nói: "Thời gian tới, hai người Phương Bình và Tần Phượng Thanh tạm thời không được phép vào địa quật, thông báo cho các cửa địa quật khác, trước khi có sự cho phép của quân đội, không được phép vào địa quật!"
Lệnh cấm thật sự tới rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận