Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2840: Dự Cảm Bất Thường (2)

Phương Bình cười nói: "Người sau lưng sư phụ ngươi không phải Hồng Vũ ư?"
"Không phải!"
Tưởng Hạo lạnh lùng nói: "Sau đó Mạc Vấn Kiếm từ Thiên Phần trở về, từng hỏi sư phụ hắn, Công Vũ Tử nói không quen biết Hồng Vũ! Ta tin hắn nói thật, hắn thật sự không quen. Nhưng Hồng Vũ truyền thụ kiếm đạo, có lẽ có liên quan đến người đứng sau Công Vũ Tử"
Phương Bình hiểu rõ: "Vậy sao, ta hiểu rồi! Có một người tên là Phong, là người đứng sau sư phụ ngươi, thực ra cũng là người đầu tư vào Hồng Vũ! Hắn muốn Hồng Vũ truyền dạy cho ngươi Kiếm đạo, để sư phụ ngươi tạo cơ hội cho ngươi tiếp cận Thương Miêu.
Tên này... Mới thật sự là người đứng sau!
Hồng Vũ có lẽ cũng là quân cờ của hắn, đương nhiên, không chắc lắm, dù sao ngươi chắc chắn là quân cờ của hắn.
Mà Hồng Vũ... Chỉ có thể xem là một người chấp hành Tưởng Hạo nhìn chằm chằm Phương Bình thật lâu, một lát mới nói: "Phong?"
"Ngươi có từng nghe nói đến hắn?"
Tưởng Hạo lại im lặng, ánh mắt thay đổi bất định, khoảng nửa phút sau, hắn trầm giọng nói: "Từng nghe nói!
Cường giả thời Thượng Cổ, môn đồ Cực Đạo, tự xưng Phong Thiên Đế, có người nói năm xưa hắn còn kém một chút, nếu là không bốn Đế làm sư, có lẽ thật sự có thể đi ra đạo của mình. Nhưng hắn không đủ tự tin, hoặc là quá mức tự tin, nhất định phải bái sư bốn Đế, ngược lại đánh mất con đường của mình, trở thành người thất bại của thời đại kia.
Hắn muốn tập hợp đạo của bốn Đế, cũng không suy nghĩ một chút, nếu dễ dàng như vậy, bốn Đế đã sớm chứng đạo Hoàng Giả, trở thành Hoàng Giả mạnh nhất rồi!"
"Ngươi biết.." Phương Bình cười nói: "Vậy thì tốt, nếu ta nói hắn người đứng sau điều khiển cuộc sống của ngươi, ngươi có không?"
Tưởng Hạo yên lặng.Phương Bình cười nói: "Hắn xuống núi rồi! Phe Phong Thiên muốn khiêu chiến Trường Sinh Kiếm! Cấp Đế, khiêu chiến Trường Sinh Kiếm! Phe này chẳng phải người tốt lành gì, ngươi có muốn trả thù không?"
Tưởng Hạo lạnh lùng nói: "Ngươi muốn để ta làm đạo?"
"Đúng" Phương Bình thẳng thắn nói: "Muốn ngươi làm đao đó, sao hả? Ngươi dám báo thù không? Ngươi nói là người bị hại, bây giờ ta cho ngươi biết ai tính kế ngươi, ngay cả lá gan báo thù ngươi cũng không dám sao?"
"Không cần khích ta!"
"Ta cứ khích ngươi đấy, ngươi làm gì được ta?" Phương Bình cười nhạo: "Ai dám tính kế ta, dù không địch lại, ta cũng sẽ chơi chết hắn, không đánh chết, cũng phải cắn hắn một miếng thịt! Ngươi là một cường giả cấp Thiên Vương, sống nhưng con rùa ấy, cần phải uất ức như thế sao?"
Tưởng Hạo khẽ quát: "Ngươi cho rằng ngươi có thể chỉ lo cho bản thân mình? Tam Giới này, ai mà không sống dưới âm mưu? Ai không phải quân cờ của người khác? Ngươi cho rằng ngươi không phải, ngươi cho rằng Võ Vương không phải?
Ngươi không chỉ là quân cờ, mà còn là quân cơ của rất nhiều người!
Võ Vương không tính kế ngươi sao? Trấn Thiên Vương không tính kế ngươi sao?
Thương Miêu, Chú Thần Sứ, bao gồm cả bốn Đế Cực Đạo, ngươi cho rằng không ai quan tâm, không ai tính kế ngươi?
Ngươi có tư cách gì trào phúng ta.."
Phương Bình lớn tiếng quát lại, nổi giận nói: "Ta biết! Nhưng vậy thì thế nào? Ít nhất bọn họ không dám để Phương Bình ta tay nhuộm máu người nhà, ít nhất bọn họ không dám ép ta làm chuyện ta không muốn làm! Ba mẹ ta sống rất tốt, em gái ta ở Ma Đô tiêu dao tự tại, ai dám trêu chọc bọn họ?
Vân Hi bị bắt, ta diệt núi La Phù. Lão Lý bị thương, ta diệt thành Thiên Môn. Hiệu trưởng Hoàng tử trận, ta trực tiếp hủy diệt địa quật Ma Đô. Vì bất cẩn mà khiến Ma Võ rơi vào cảnh khốn khó, khiến Hoàng Cảnh tử trận, sau khi ta nổi giận, ông ấy tuyên chiến ngoại vực, chứng minh với ta ông ấy không cố ý.
Vì sao?
Bởi vì Phương Bình ta cứng hơn ngươi, không hèn nhát như ngươi!
Ta mà nhát hơn một chút, có lẽ hiện tại đã không có cục diện này, có lẽ ta đã sớm thành đạo của người khác. Nhưng hiện tại không phải, ta vẫn đang kiểm soát mọi chuyện!
Ngươi cũng xứng so với ta?"
Phương Bình cười nhạt, giễu cợt: "Nếu ta có lực chiến cấp Thiên Vương, dù Hoàng Giả xuất hiện, không địch lại đối phương, ta cũng phải cắn hắn một cái, để hắn nếm thử đau đớn, có chết cũng thoải mái một lần!
Ngươi xứng đánh đồng với ta sao?
Ta sẽ không vì nhẫn nhịn, vì tương lai mà kìm nén bản thân, nhẫn nhịn đến mức uất ức chết đi được!" Tưởng Hạo cũng là cười nhạo: "Nếu như vậy, tự ngươi đi đối đầu Phe Phong Thiên đi!"
Phương Bình gật đầu, cười nói: "Được! Ngươi cho rằng ta không dám? Sai rồi, ta to gan hơn ngươi nghĩ đấy! Phe Phong Thiên... Là cái thá gì!"
Phương Bình cười lạnh nói: "Chúng ta chờ mà xem! Theo ta thấy, phe Phong Thiên chẳng qua chỉ là con chuột, dám xuất hiện, sớm muộn cũng chết!"
"Khoác lác không cần tiền"
"Ngươi cứ chờ mà xem, con rùa như ngươi cứ tiếp tục rụt cổ đi, cũng tốt, ít nhất có thể sống lâu một chút!" Phương Bình mắng chửi vài cây, Tưởng Hạo tái xanh mặt.
Phương Bình đâu quan tâm hắn nghĩ như thế nào! Trước khi rời đi, Phương Bình suy nghĩ một chút, bỗng nhiên giễu cợt nói: "Ngươi còn chẳng bằng Tưởng mập, ở thời đại này, người thành Hoàng, dù là Tưởng mập thì cũng phải là ngươi!"
"Ngươi...
"Không tin?"
Phương Bình cười ha ha, ngay sau đó, hắn tung quyền đánh tan hư không, đối diện, Tưởng Siêu ngơ ngác ngờ nghệch, lộ ra cái bụng trắng toát, miệng đầy dầu mỡ.
Tưởng Hạo hơi nhíu mày, Phương Bình nhìn mập mạp đang không hiểu chuyện gì xảy ra, lạnh lùng nói: "Ông nội ngươi tử trận tại ngoại vực, ta cho ngươi hai lựa chọn.
Thứ nhất, tiếp tục trốn ở thành Trấn Tinh!
Thứ hai, đi ngoại vực, đích thân báo thù!"
"Ông nội... Tử trận.."
Tưởng Siêu mờ mịt, sau đó lập tức nổi giận, khí huyết xung thiên, phá tan mây xanh, hai mắt đỏ như máu nói: "Chết ở đâu? Ai giết?"
"Một vị Chân Thần, ta không thể ra tay, ngươi có dám báo thù?"
"Mả cha nhà nó!" Tưởng Siêu đám một quyền làm vỡ mặt bàn phía trước, nổi giận nói: "Ông đây sẽ diệt mười tám đời nhà nó! Chờ đó, ông đây tự đi báo thù!"
Dứt lời, hắn phóng lên trời, biến mất trong chớp mắt.
Phương Bình đóng đường nối, liếc mắt nhìn Tưởng Hạo, cười một tiếng trào phúng, cười tùy ý.
"Mập mạp rác rưởi trong mắt ngươi đó, nhìn thấy chưa? Đồ rác rưởi! Ngươi cũng xứng làm người Tân Võ sao?" Phương Bình lại trào phúng một tiếng, xé rách không gian, biến mất vô ảnh vô tung trong chớp mắt.
Tưởng Hạo ngây người ngồi tại chỗ, im lặng thật lâu không nói gì.
Một giờ sau, thành Trấn Tinh, Tưởng Siêu chửi mát trở về, Phương Bình đáng chết, tên khốn này, hại hắn không ăn được bữa cơm đã chuẩn bị từ lâu, chạy đến địa quật, kém chút bị ông nội đá chết.
Dám chạy đến báo tang cho ông, ông không đánh chết hắn cũng là nhờ có kim thân cứng rắn.
"Tên khốn này, chuyện như vậy mà dám lấy ra đùa!"
"Mình đã bảo là Phương Bình nói, thế mà ông nội lại không tin, lại đánh mình!"
Tưởng Siêu kém chút mắng chết Phương Bình, khinh người quá đáng.
Làm người ai làm thế? Mình rảnh lắm chắc?
Ở thành Trấn Tinh, ngày ngày bận rộn, còn phải trấn thủ thành Trấn Tinh, thế mà còn bắt mình đi một chuyến, đùa mình vui lắm à?
Khi Tưởng Siêu mắng đất chửi trời, trên không, Tưởng Hạo nấp trong hư không nhìn em trai trên danh nghĩa của mình, không nói một lời, sắc mặt biến đổi bất định.
Người Tân Võ..
Em trai nhìn như rác rưởi kia... Khi Phương Bình nói Tưởng Nguyên Hoa tử trận, hắn không đau thương, không sợ sệt, chỉ có giận dữ, không giết địch thề không bỏ qua!
Không do dự chạy thẳng đến địa quật.
Lỗ mãng không?
Rất lỗ mãng! Không có đầu óc!
Hắn hoàn toàn không cân nhắc bản thân chênh lệch như thế nào với Chân Thần, khác biệt một trời một vực, đối phương có thể ép chết hắn ngay lập tức.
Nhưng hắn không suy nghĩ.
Khi biết Tưởng Nguyên Hoa không chết, bị Phương Bình lừa, hắn nhanh chóng khôi phục dáng vẻ lúc trước, là võ giả ăn no chờ chết, bị người nhạo báng, võ giả cấp tám sợ chết.
Đây... Chính là Tân Võ?
"Tân Võ.."
Tưởng Hạo nỉ non một tiếng, ta thật sự hiểu rõ cái gì là Tân Võ sao? Chuyển thế đến Tân Võ, sống gần ba mươi năm, ta thật sự hiểu Tân Võ là gì sao?
Ngay cả Tưởng Siêu rác rưởi vô dụng trong mắt hắn cũng dám nổi trận mất khôn!
Vượt quá sức tưởng tượng của hắn!
Hắn từng nghĩ, nếu một ngày nào đó, Chiến Vương tử trận, Tưởng Nguyên Hoa tử trận, Tưởng Siêu sẽ phản ứng thế nào?
Khóc ròng ròng? Tè trong quần? Than thở, âu sầu mà chết?
Hay là cẩn thận hơn một chút, cam nguyện làm người bình thường, mai danh ẩn tích sống qua một đời?
Hôm nay, hắn nhìn thấy rồi!
Ánh mắt Tưởng Hạo thay đổi, nhìn Tưởng Siêu, Tưởng mập lại bắt đầu ăn, ăn xong thì bắt đầu tuần tra thành Trấn Tinh. Lấy tên gọi mỹ miều là trấn thủ thành Trấn Tinh, canh chừng trộm cướp, nhưng thực tế chỉ là đi dạo sau khi ăn cho tiêu cơm.
Nếu không thấy cảnh trước đó, hắn liệu có tin Tưởng Siêu cũng có một mặt dũng cảm kia không?
"Ta không hiểu Tân Võ...
Tưởng Hạo nỉ non một tiếng, bóng người tiêu tan, hắn không hiểu Tân Võ. Dù đã sống vài chục năm, nhưng vẫn không hiểu Tân Võ.
1726 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận