Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1658

Hạ thành chủ thở dài, Lê Án thì nghiến răng nghiến lợi nói: "Phụ vương nói, năm đó người trúng kế của Võ Vương. Năm đó khi Võ Vương đột phá, không có hiển uy, có thể sau khi đột phá, chiến lực cực mạnh, mạnh hơn những Chân Vương của thành Trấn Tinh.
Minh Vương vẫn luôn không kém Võ vương, khi đó lại có lời đồn, Trấn Thiên Vương chỉ điểm, Minh Vương đột phá, có thể đồng thời bước ra hai con đường bản nguyên, trở thành cường giả mạnh nhất dưới Trấn Thiên Vương. Cũng chính vì vậy, phụ vương mới cùng hai vị vương thúc tiến vào ngoại vực mai phục giết Minh Vương..."
Hạ thành chủ không nói gì, những việc này, tất nhiên hắn cũng biết. Lúc này nghe Lê Án nhắc lại, không khỏi tiếc hận, thở dài nói: "Năm đó đúng là bị lừa, nếu không phải như thế, dù Minh Vương đột phá, nhưng chỉ cần vương chủ và hai thần tướng bên cạnh đột phá, cũng không cần lo lắng Minh Vương."
Lê Án lại nghiến răng nói: "Còn có đám người Phong Vương năm đó..."
"Im miệng!"
Hạ thành chủ hơi nhíu mày, quát lớn một tiếng, không cho hắn nói tiếp cơ hội.
Nhìn chung quanh một lần, lúc này Hạ thành chủ mới nói: "Điện hạ mau sớm trở về hoàng thành, mau chóng đột phá tới cấp tôn giả, phía vương chủ ngươi không cần lo lắng, mấy người chúng ta vẫn còn thì vương chủ sẽ không sao!
360 vương thành, cho dù có một số người đã phản bội, còn có một đám bô lão ủng hộ vương chủ, cũng sẽ ủng hộ ngươi. Nhưng điện hạ cần biểu hiện ra năng lực và thực lực, nếu không, chỉ sợ rất khó..."
Hạ thành chủ tiếp tục dặn dò.
Năm đó vương chủ, mưu lược vĩ đại, chí lớn bốn phương, thuyết phục được rất nhiều cường giả, nhưng sau khi vương chủ trọng thương, những năm qua, lần lượt có người đầu nhập vào những người khác.
Nhưng dù sao mới trôi qua hơn mười năm, với cường giả thì không tính là quá lâu.
Vương chủ vẫn còn sống, còn có không ít người ôm lấy hi vọng.
Lê Án chỉ cần biểu hiện xuất sắc một chút, những người này chưa chắc sẽ quay lưng.
"Lê Án đã nhớ!"
Lê Án lên tiếng, nhìn về phía đám người Phong Diệt Sinh đã mất bóng phía xa, cũng không nói tiếp nữa, hắn bay lên trời, tiến vào cung điện, dưới sự điều khiển của một vị cường giả cấp tám, cung điện bay về phía hoàng thành.
...
Phía trước, giữa không trung.
Phong Diệt Sinh bay với tốc độ không nhanh lắm, không vội vã nói chuyện với Phương Bình, mà nhìn về phía Cận Ngọc Hoài sắc mặt trắng bệch, nở nụ cười.
Cận Ngọc Hoài sợ hãi, vội vàng nói: "Điện hạ, tiểu nhân thật lòng đi theo điện hạ, đã sớm có ý đi theo. Đêm qua Quỳ huynh khuyên ta đi theo Lê Án, tiểu nhân cũng là thịnh tình không thể chối từ, rơi vào đường cùng mới cùng đi cùng Quỳ huynh tới chỗ Lê Án… Ai ngờ, Lê Án dã tâm bừng bừng..."
Phong Diệt Sinh cười nhạo một tiếng, nhìn về phía Phương Bình, mở miệng nói: "Quỳ Minh, ngươi nói có nên giết hắn hay không?"
Phương Bình vội vàng ôm quyền nói: "Điện hạ làm chủ, mạt tướng không dám vượt chủ!"
"Ha ha ha!"
Phong Diệt Sinh bật cười lớn, sau đó sắc mặt lạnh lẽo, quát: "Bản thống lĩnh không thích loại này, muốn nói gì cứ nói, có gì không dám nói. Quỳ Minh, ngươi cũng không phải hạng người lương thiện, trước dám ra tay với tôn giả, hôm nay còn dám giết chết bộ hạ của Lê Án trước mặt mọi người, bản thống lĩnh xem trọng ngươi vì ngươi gan to bằng trời!
Chỉ cần một ngày ngươi chưa thành Chân Vương, bản thống lĩnh không lo ngươi tạo phản. Nếu ngươi thật sự thành Chân Vương, bản thống lĩnh cũng không sai khiến được ngươi, không cần phải cố làm ra vẻ."
Phương Bình hơi bất ngờ, nói Phong Diệt Sinh ngu ngốc, vậy cũng không tính thật ngu. Có nhiều thứ, hắn vẫn khá hiểu. Hắn không thèm giả vờ mà thôi.
"Quỳ Minh" trong mắt hắn, chính là tên gan to bằng trời, lòng dạ nham hiểm, bằng không cũng không làm được chuyện hôm nay. Nếu đã như vậy, thì cũng không cần diễn kịch trước mặt hắn.
Hắn cũng không sợ "Quỳ Minh" phản bội, một võ giả cấp chiến tướng mà thôi, đã đắc tội Lê Án, hiện tại nếu dám đắc tội hắn, khác nào tìm đường chết!
Trừ phi tên này đến cấp Chân Vương, khi đó, nếu hắn không phải Chân Vương, cũng không có thực lực đi sai khiến Chân Vương.
Nhưng có thể sao? Phong Diệt Sinh thầm cười nhạo, làm sao có thể?
Chân Vương là cảnh giới ai cũng có thể đột phá được sao?
Năm đó, ba đại cường giả vương đình, bây giờ một chết một bị thương, còn có một người nửa chết nửa sống, cũng sắp chết rồi.
Mà hơn mười năm trước, rất nhiều người đều nói, ba người này có hi vọng đột phá cấp Chân Vương, thậm chí đã được ca tụng là chuẩn Chân Vương, chỉ thiếu chút nữa.
Kết quả thì sao? Còn không phải đều không thành.
Phong Diệt Sinh nhìn thấu mình, Phương Bình khẽ ho một tiếng, cười nói: "Điện hạ anh minh! Mạt tướng cũng không dám giấu điện hạ, Cận Ngọc Hoài đã bỏ gian tà theo chính nghĩa, trước đó cũng không phải bộ hạ của điện hạ, giết cũng vô ích, mạt tướng thấy hắn chiến lực không yếu, không bằng lưu lại, ngày sau có lẽ hữu dụng."
Phương Bình cảm thấy, hiện tại Cận Ngọc Hoài không thể chết. Hắn còn chuẩn bị ép hỏi đối phương về Đông Ngô địa quật.
Hiện tại xử lý rồi, hắn biết đi đâu tìm phản đồ?
"Ha ha ha, tốt, vậy không giết!"
Phong Diệt Sinh bật cười lớn, lại nói: "Quỳ Minh, lần này ngươi lập đại công, từ trước đến nay, bản thống lĩnh có công tất thưởng, có tội tất phạt.
Cửa sinh mệnh của ngươi chưa đóng, chờ trở lại hoàng thành, ta sẽ thưởng ngươi một hộp Suối Sinh Mệnh, giúp ngươi đóng kín cửa, tiến vào đỉnh chiến tướng."
"Đa tạ điện hạ!"
Phương Bình tỏ vẻ vui mừng, tinh hoa sinh mệnh vẫn có tác dụng đóng kín cửa cửa sinh mệnh, tinh hoa sinh mệnh có sức sống mạnh mẽ, mà dùng sức sống đóng kín cửa sinh mệnh sẽ nhanh hơn.
Một hộp, gần 10 cân. Khi giao dịch đặc sản các vực, Phương Bình đã biết điều này.
Hậu duệ Chân Vương quả nhiên có tiền, có tiền hơn đám người thành Trấn Tinh, dù sao những dưới trướng Chân Vương vẫn có yêu thực cấp chín.
"Ban thưởng cho ngươi một thanh thần binh cấp bảy."
Phương Bình lại vui mừng, khom người gửi lời cảm ơn.
Ngoài mặt thì cười tươi như hoa, nhưng trong lòng lại rất lạnh nhạt hờ hững, bấy nhiêu lợi ích, đủ để võ giả cấp sáu cảm động đến rơi nước mắt, nhưng còn chưa đủ với hắn.
Hơn nữa, đồ của Phong Diệt Sinh cũng chính là của hắn, tay trái đưa qua tay phải mà thôi, không có gì đáng mừng cả.
Lúc này, Phương Bình càng quan tâm hơn chính là, bọn họ đang đi đâu?
Hắn không biết đường, Phong Diệt Sinh cũng không nói, hiện hắn thật đúng là không biết đang bay về hướng nào.
Phương Bình ghi nhớ kỹ tuyến đường, nhớ một số kiến trúc đặc trưng, hắn sợ mình không tìm được đường đi ra ngoài thì chỉ còn cái nịt.
Đừng để sau này khi phải ra ngoài, chạy một đường mà không chạy được đến Ngự Hải Sơn, ngược lại chạy càng sâu vào hang ổ của kẻ địch thì khác gì tìm đường chết.
...
Phương Bình nhanh chóng biết bọn họ đang đi đâu.
Thành Thiên Thực!
Phong Diệt Sinh vừa bay, vừa nói: "Gần đây, Thánh Quả của thủ hộ đại nhân sắp chín, hiện không trở về vực Phong Vương, để tránh bỏ lỡ cơ hội, chúng ta đến thành Thiên Thực trước, chờ thánh quả chín rồi lại về vương vực."
Dứt lời, cường giả cấp tám bên cạnh mở miệng nói: "Điện hạ, nếu gặp lại Cơ Dao điện hạ, mong điện hạ hãy bình tĩnh một chút. Cơ Hồng vương chủ đã đột phá tới cấp Chân Vương, bây giờ thực lực nhà họ Cơ tăng lên rất nhiều, Thiên Mệnh vương đình đã bị nhà họ Cơ hoàn toàn khống chế..."
Phong Diệt Sinh nhíu mày, có chút khó chịu nói: "Biết rồi! Nhưng người phụ nữ Cơ Dao kia rất thù ta."
Phong Diệt Sinh cũng rất bất đắc dĩ. Hắn muốn kết thông gia với Cơ Dao, nhưng vấn đề là Cơ Dao ghét hắn, cực kì căm thù và xem thường hắn.
Mấy lần gặp nhau, đều không nói được một lời nào tốt đẹp. Với tình hình đó, làm sao hắn có thể chủ động nói năng ngọt ngào, cải thiện quan hệ?
Phương Bình bên cạnh không hề nói gì, cũng không quan tâm bọn họ, mà dựng một ngón tay với Cận Ngọc Hoài.
Sắc mặt Cận Ngọc Hoài biến đổi!
Bao nhiêu? Một trăm viên hay là một ngàn viên?
Hắn hiểu ý của Quỳ Minh, vì hắn cũng thường xuyên làm động tác này. Đối phương muốn thu phí giúp đỡ hắn nói chuyện trước mặt Phong Diệt Sinh.
Quan trọng là, Cận Ngọc Hoài hoảng hốt, hôm qua, là tên này dẫn hắn đi gặp Lê Án, hôm nay, đối phương cao cao tại thượng ban ơn cho hắn, còn muốn thu phí bảo hộ của hắn, ông trời ơi, công bằng ở đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận