Toàn Cầu Cao Võ

Chương 391: Tập trung ở Nam Giang (3)

Mọi người hơi nhíu mày, Triệu Dương trầm giọng nói: “Ý của cậu là...”
“Võ giả cấp ba không cần trói buộc, gặp được đối phương cấp ba, bắt gặp liền chém chết.
Nếu như xuất hiện võ giả cấp bốn… tôi, Vu Hướng Hoa, Trần Bằng Phi, Ma Võ ba người cấp ba xuất chiến, các cậu cũng tập hợp ra mấy người.
Nói thật, đối với cấp bốn, ba người có thể không đủ, tập hợp bảy tám người, bao vây tấn công.
Trực giác của tôi rất nhạy, tôi dám chắc chắc, rất có khả năng sẽ xuất hiện võ giả cấp bốn.
Đương nhiên, nếu như không phải, vậy thì có thể là cấp ba cao kỳ và đỉnh cấp ba, ít nhất phải tập hợp ba người trở lên!
Nếu thật như vậy, Ma Võ phụ trách một người, Kinh Võ phụ trách một người, những võ đại khác liên thủ đối phó một người.
Đến lúc đó, những võ giả cấp ba khác, đối phó với những võ giả tà giáo trung cấp ba thấp nhất, võ giả đỉnh cấp hai trên bảng xếp hạng, các cậu lên, tôi muốn các cậu đối phó với nhưng người này, vấn đề cũng không lớn.
Ngoài ra, võ giả trung cấp hai thấp nhất, tôi đề nghị ở bên ngoài, đảm nhiệm làm quân đội.
Còn có, cho dù là chúng ta cũng đều cần bổ sung khí huyết, tốt nhất là chia thành hai đội, không thể cùng nhau đánh, nếu như khí huyết đều tiêu hao hết, đối phương đột nhiên xuất hiện một đội quân sinh lực khác, vậy thì đợi chết đi!
Ít nhất phải giữ lại một phần ba võ giả chiến đấu, đề phòng xuất hiện ngoài ý muốn.
Cuối cùng tôi muốn hỏi một câu, đối phương có vũ khí nóng không?”
Mọi người rơi vào trầm tư, hồi lâu có người nói: “Có lẽ sẽ không có, đương nhiên không loại trừ khả năng này, có điều nếu có cũng cực kỳ ít, đối với chúng ta uy hiếp có hạn...”
“Bây giờ là có hạn, nhưng một khi khí huyết của chúng ta tiêu hao hơn nửa, người đều mệt, tốc độ phản ứng chậm lại, một cây súng cũng có thể khiến chúng ta đo đất rồi.
Chú ý nhiều chút, tóm lại, tốt nhất mọi người nên cẩn thận, đừng chết mà không biết vì sao chết.
Đây không phải là so tài, không phải thi đấu trên võ đại, cậu nhận thua là xong.
Đánh với võ giả tà giáo, không thể không cố gắng, nhưng người nhiều như vậy, cũng không thể dốc toàn lực.”
Cố Hùng của Nam Võ mở miệng nói: “Chia làm ba đội đi, một đội thủ ở ngoài, hai đội còn lại thay nhau tác chiến, cấp ba xem như lực lượng lưu động.”
Phương Bình cười nói: “Đúng ý tôi, bên ngoài, tôi thấy nên lấy nữ làm chủ, Trương Tử Vy, phụ trách đội này đi.”
Trương Tử Vi trừng cậu, Phương Bình thản nhiên nói: “Vì tốt cho các cậu, con gái mà, ở bên ngoài rất tốt, thực lực của cậu cũng mạnh, cũng tính là một con át chủ bài, ai biết sẽ có võ giả tà giáo từ bên ngoài hậu phương đột nhập hay không.”
Trương Tử Vi khẽ cau mày nhưng không nói gì.
“Hai đội hai chủ công, ai phụ trách chỉ huy, các cậu tự quyết định. Chúng tôi võ giả cấp ba, phụ trách cứu việc với triền đấu với võ giả cấp ba là được.
Cuối cùng tôi đề nghị thành lập một đội ít người đi trinh thám, vào thôn thăm dò tình hình một chút.
Võ giả Thung công đạt tới Lăng Không, chạy cũng nhanh, mọi cảm thấy thể nào?”
Mọi người nhìn nhau, có người gật đầu nói: “Thám thính một chút cũng tốt, nhưng vào thôn tương đối nguy hiểm...”
Phương Bình cười một cái nói: “Tôi đề nghị, vậy một mình tôi đi.”
Phó Xương Đỉnh mấy người đưa mắt nhìn nhau, tên này đổi tính rồi?
Phương Bình cũng không để ý, tiếp tục nói: “Đương nhiên, hiện tại võ giả tà giáo biết chúng ta ở bắt rùa trong hũ, nếu như đối phương không ngốc, vậy nhất định phòng thủ nghiêm ngặt.
Suy nghĩ của tôi là, vào thôn thám thính, phân chia chiến lợi phẩm sau đó muốn nhiều hơn một chút.”
Đối với điều này, mọi người ngược lại không quá ý kiến.
Võ giả tà giáo cũng không phải là ngu ngốc, hiện tại đều là chim sợ cành cong, gió thổi cỏ lay, nhất định sẽ không có động tĩnh lớn.
Vào thôn quả thực tương đối nguy hiểm.
Tiếp theo, có vài người chủ động nhắc vào trong thôn thăm dò, xem như là kế hoạch chắc chắn.
Mà thời gian, mọi người định tối mai hành động.
...
Lúc mọi người rời đi, Phó Xương Đỉnh nhỏ tiếng nói: “Cậu vậy mà chủ động yêu cầu vào thôn thám thính, không giống cậu chút nào a.”
“Chuyện có lợi, sao lại không làm.”
“Vẫn là không dám tin...”
Phương Bình buồn cười nói: “Có gì mà không dám tin tưởng, thật ra tôi cảm thấy, vào thôn chưa chắc có nhiều nguy hiểm, nhưng nếu như không biết một chút gì về kẻ thù, đây mới thật sự nguy hiểm.
Quấy rối một chút, xem xem cường giả tà giáo có bao nhiêu, cũng đều xuất hiện thôi.
Cũng không phải nhất định tử chiến đến cùng, xem tình hình không tốt liền chạy.
Ít nhất trong lòng có cân nhắc, tôi không muốn chết mà không rõ ràng, đột nhiên xuất hiện ba bốn võ giả trung cấp.”
Phó Xương Đỉnh gật gật đầu, tiếp đó cũng không cam lòng nói: “Chúng ta vì sao không thể vào đội chủ công?”
“Đợi cậu vào cấp hai cao kỳ rồi nói, có mất mặt không, Hàn Húc vậy mà đã là đỉnh cấp hai.”
“Tôi xắp rồi, mấy ngày nữa, là võ giả cấp hai cao kỳ!”
“Tôi cũng sắp rồi mấy ngày nữa là cấp ba cao kỳ!”
Phương Bình chặn cậu một câu, Phó Xương Đỉnh vẻ mặt mỉa mai, cậu nghĩ tôi tin cậu chắc!
“Ngu xuẩn!”
“Một đám ô hợp!”
“Hiện tại tôi hoài nghi, mỗi năm vì võ đại chi đến hàng trăm tỷ, rốt cuộc có đáng giá hay không!”
...
Lúc Phương Bình bọn họ thương lượng phương án, mỗi người nghỉ ngơi chuẩn bị chiến đấu, cách nơi trú quân tạm thời của bọn họ 5 km, có người lên tiếng mắng mỏ.
Đám người Đường Phong đều ở đó, lúc này cũng không lên tiếng.
Có điều đợi người trước đó nói đến câu cuối cùng, Đường Phong thản nhiên nói: “Ông hy vọng một đám lính mới thế nào? Cường giả đều lột xác từ kẻ yếu, kinh nghiệm cũng lớn dần từ trong trưởng thành.
Chi cho võ đại trăm tỷ, bồi dưỡng bao nhiêu cường giả, hy sinh bao nhiêu người trong địa quật, các người không rõ sao?
Quân đội thì sao!
So sánh quân đội với võ đại, lẽ nào tài trí hơn người?
Buồn cười!
Quân đội ông bao nhiêu cường giả, bao nhiêu sĩ quan đều từ võ đại tôi!”
Đường Phong cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Không ai phủ nhận công lao của quân đội, bao nhiêu chiến sĩ bình thường anh dũng chịu chết, Đường Phong tôi cũng kính phục!
Nhưng học sinh võ đại, lại biến thành phế vật trong miệng ông rồi sao?”
Sĩ quan trước đó mắng mỏ, tức giận nói: “Không nên mắng sao? Các người dạy sinh viên thế nào!
Doanh trại 300 người, bên ngoài 15 km chính là cứ điểm tà giáo!
Kết quả thì sao?
Bọn họ cho rằng đang đánh võ giả phạm tội chạy trốn sao!
Đối phương chẳng lẽ ngồi chờ bọn họ đến công đánh?
Nơi trú quân lớn như vậy, vậy mà không ai nghĩ đến phải sai người gác đêm!
Lúc này một khi võ giả tà giáo tập kích, ông nói, đám học sinh này phải chết bao nhiêu người?”
Đường Phong có hơi xấu hổ, võ giả Kinh Võ dẫn đội hơi cau mày nói: “Về điều này quả thật là các em ấy sơ sót, nhưng trước đó các em đều thực hiện nhiệm vụ đơn độc, ít nhất cũng là làm nhiệm vụ theo đội nhỏ.
Loại nhiệm vụ vây quét cỡ lớn cứ điểm, các em ấy căn bản chưa từng trải qua, có thể nói, đều là người mới.
Mọi người đến từ các võ đại, không suy nghĩ đến điều này, quả thật là sơ xuất nghiêm trọng.
Nhưng câu cuối cùng của Sĩ quan Lưu đã phủ nhận nỗ lực của học sinh võ đại, lời này, Sĩ quan Lưu vẫn nên thu lại thì tốt hơn.
Võ đại có hơn 10 vị cường giả Tông sư, ai không lập được công lao hiển hách ở địa quật!
Cho dù Lý tổng tư lệnh cũng sẽ không phủ nhận công lao võ đại tôi, bây giờ bị một câu của Sĩ quan Lưu liền phủ nhận rồi?”
Người đàn ông được xưng hô là Sĩ quan Lưu hừ nhẹ nói: “Tôi thừa nhận lời vừa nãy có chút không công bằng.
Nhưng trước mắt các sinh viên mà các ông gọi là tinh nhuệ, là tinh nhuệ như vậy sao?
Binh quý thần tốc!
Hiện tại võ giả tà giáo, đều là thú bị nhốt, bọn họ sẽ ngồi chờ chết sao?
Nếu không phải sợ hãi quân đội và cường giả đang ở bên ngoài bao vây, thì sớm đã liều chết xông ra rồi!
Hơn nữa cũng đã nói các sinh viên, đường phía sau núi không có phong bế.
Những sinh viên này, lẽ nào chưa từng nghĩ tới, ngày mai đi thôn Thạch Bàn, cho bọn họ thôn trống, võ giả tà giáo vào rừng cây cùng các em ấy đánh du kích? Vậy mà lúc này trở về doanh trại nghỉ ngơi, mà không phải thừa dịp chúng ta rời đi, mà nhanh chóng bao vây thôn Bàn Thạch...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận