Toàn Cầu Cao Võ

Chương 70: Đột phá thung công! (2)

Phương Viên lúc trước chỉ dùng một tay, bây giờ đổi thành cả hai tay.
Cũng không còn đẩy đầu Phương Bình nữa, nàng cảm giác trên đầu anh mình toàn mồ hôi, quá trơn.
Đổi chỗ khác, hai tay cô bé đột nhiên đặt trên ngực Phương Bình, bắt đầu đẩy!
"Dám gọi em là tròn mập thây!"
Con bé tức muốn nổ phổi, không thèm để ý, dùng toàn lực.
Phương Bình không tránh, không né, vẫn duy trì tư thế đứng tấn như thế, nửa thân trên lại tiếp tục lay động, mười ngón chân cũng đã bắt đầu bấu lấy đế giày.
Đến khi Phương Viên đặt tay lên ngực đẩy Phương Bình, cảm giác không nhận lực đẩy lại xuất hiện.
Rõ ràng đã đẩy ngay ngực, nhưng hai tay Phương Viên lúc này lại trượt sang hai bên một cách quỷ dị.
Phương Viên dùng lực quá lớn, cả người nghiêng ngả, trực tiếp ngã lên người Phương Bình.
Hai tay Phương Bình khẽ động, nâng con bé dậy, mặc kệ cho nó đi đứng lảo đảo.
Lúc này, trong đầu Phương Bình vẫn còn nhớ đến cảm giác phân tán lực lượng kia.
Hai chân bấu chặt trên mặt đất, lúc này nhẹ nhàng di chuyển, phạm vi thân trên lay động cũng ngày càng lớn hơn.
Rất nhanh, Phương Bình bỗng nhiên ngả người ra sau.
Phương Viên vừa mới đứng vững lại, vừa nhìn thấy liền nói: "Té chổng vó cho coi!"
"Không té được đâu!"
Phương Bình nhanh chóng trả lời lại một câu, sau đó, mắt thấy sắp té thật rồi, trong lúc hai chân vẫn chưa di chuyển, cậu lật người đứng vững lại như một con lật đật.
"Thành công!"
Sắc mặt Phương Bình vui vẻ, vừa mới rồi, sau một hồi giằng co, cuối cùng cậu cũng coi như đã nắm bắt được cảm giác này rồi.
Cơ thể hơi lảo đảo một chút, các ngón chân bấu xuống mặt đất cũng có chút căng mỏi.
Nhưng mà lúc này cậu cũng không thèm để ý những chuyện nhỏ đó, bí quyết đứng vững cậu đã nắm bắt được rồi.
Sau đó, lần đứng tấn tiếp theo, cậu không cần dùng hết sức như trước cũng có thể làm được như vậy,
"Ha ha ha, ta quả nhiên là thiên tài!"
Phương Bình khó tránh khỏi có chút đắc ý, chỉ mới hơn một tuần trôi qua, cậu đã thành công rồi.
Có thể nắm bắt được bí quyết nhanh như vậy, Phương Bình cảm thấy mình rất có thiên phú.
Mà thực tế, tinh thần lực của cậu cao hơn người thường rất nhiều, lực lượng tinh thần tăng lên, vốn có lợi cho việc tự thân lĩnh ngộ…
Thấy Phương Bình dương dương tự đắc, cười cực kỳ đáng ghét. Phương viên ở bên cạnh tức giận cắn chặt răng, cái ông anh này, khinh người quá đáng!
Nếu mà lúc này Phương Bình quay ra động viên an ủi con bé vài câu, con bé cũng không tính toán với cậu nữa.
Nhưng Phương Bình chỉ lo đắc ý cười ha hả, làm gì còn nhớ tới việc mới vừa rồi khiêu khích con bé.
Trong lúc Phương Bình muốn kiểm tra lại xem khí huyết tiêu hao như thế nào rồi, bỗng nhiên cảm giác trước mặt có một làn gió mát thổi đến.
Phương Bình lúc này không đứng tấn.
"Ầm!"
Tiếng té ngã nặng nề vang lên, cái mông của Phương Bình vừa rồi đã chào hỏi thân mật với sàn nhà xi măng một cái.
"Ui da…"
Phương Bình hít sâu một ngụm khí lạnh, vội vàng xoa xoa cái mông đáng thương bị đau, tức giận hỏi: "Phương Viên, em làm gì vậy?"
"Anh còn dám hỏi em làm gì?"
Phương Viên thấy cậu ngã chổng vó, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý: "Mới vừa rồi không phải anh bảo em đẩy anh à?
Còn bảo em chưa ăn cơm?
Còn nói tốn công nuôi em béo mập thây thế này!
Anh không kêu em ngừng lại, em chẳng phải đang giúp anh thỏa mãn nguyện vọng thôi sao?"
"Nha đầu thối!"
Phương Bình nói thầm một tiếng, cậu đúng là đã quên mất mảnh vụn này, vừa rồi chỉ lo vui vẻ cao hứng một mình.
Cũng không tính toán với con bé này, vừa rồi có chút cảm giác nên mới khiêu khích con bé một trân, nếu không cho nó xả giận, kiểu gì cũng dây dưa.
Phương Bình cũng không đứng dậy, chỉ ngưng thần nhìn về số liệu trong tầm mắt:
Tài phú: 3240000
Khí huyết: 124 cal
Tinh thần: 140 hz
Tiêu hao trong mấy phút vừa rồi còn hao hơn đứng tấn nửa tiếng nữa.
Đặc biệt là lực lượng tinh thần, một lần hao tổn 10 hz.
Đột phá thung công rồi, Phương Bình cảm giác giới hạn của mình lại có thể tăng lên rồi.
Trong đầu nghĩ muốn tăng khí huyết và tinh thần lên, rất nhanh, số liệu xuất hiện thay đổi:
Tài phú: 3224000
Khí huyết: 130 cal
Tinh thần: 152 hz
...
"130 cal rồi!"
Đôi mắt Phương bình tỏa sáng, khí huyết đạt 130 cal không phải là mấu chốt.
Mấu chốt là cậu đã đột phá tầng thứ nhất thung công - đứng vững. Tiếo sau đó, cậu có thể tu luyện kết hợp giữa thung công và Rèn Luyện Pháp rồi!
Bất kể là Vương Kim Dương hay là hai anh em nhà họ Đàm đều nói, đột phá được tầng đứng vững của thung công mới xem như chính thức bước lên con đường võ giả.
Chuẩn võ giả (1) một khi bước vào cảnh giới này có thể kết hợp với tu luyện công pháp, chính thức khiêu chiến cực hạn bản thân.
Cậu có lòng muốn thử hiệu quả của việc tu luyện kết hợp này.
Nhưng mà nhìn Phương Viên bên cạnh một chút, Phương Bình cảm thấy vẫn nên bỏ ý định này.
Tu luyện kết hợp công pháp lần thứ nhất vẫn hơi nguy hiểm.
Trong phòng không tập được, tập trong sân dễ ảnh hưởng tới người khác, không bằng để mai đi qua nhà mới tập thử.
Phương Viên bên cạnh thấy cậu ta ngồi dưới đất không đứng lên, liền hỏi: "Anh không sao chứ?"
Phương Bình hoàn hồn, thu lại ý cười, thống khổ ôm mặt: "Té gãy xương cụt rồi, Phương Viên, em thật tàn nhẫn!"
"Thật... thật là bị gãy rồi hả…"
Phương Viên lập tức sốt ruột, đi đến muốn đỡ Phương Bình dậy.
"Thật muốn gãy rồi, đau quá!"
"Phương Bình, anh đừng dọa em..."
"Như vậy đi, những việc nhà ngày mai như giặt quần áo này kia em làm giùm anh đi, anh sẽ không trách em nữa…"
Phương Viên vốn còn đang lo lắng cho anh mình, vừa mới nghe những lời này, lập tức có phản ứng, tức giận nói: "Phương Bình!"
"Ha ha ha..."
Phương Bình cười lớn mấy tiếng, nhảy người đứng lên, cũng không cho con bé có cơ hội trả thù, trực tiếp chạy về phòng.
"Đáng ghét!"
...
Tuy rằng đã đột phá thung công, nhưng Phương Bình vẫn không hề lơ là buông lỏng.
Buổi tối ở trong phòng, Phương Bình tiếp tục đứng tấn, tinh tế lĩnh hội cảm giác tầng thứ nhất - đứng vững.
...
Cùng lúc đó.
Nam Giang Võ Đại.
Vương Kim Dương cho hai tay vào túi quần, hững hờ đi dạo trên con đường nhỏ bên trong trường.
Những học sinh đi ngang qua, ai nấy cũng một mặt kính nể, tránh đường cho cậu.
Có người khí huyết bộc phát, hận không thể chiến đấu một hồi.
Cũng có những nữ sinh mặt tràn đầy ước ao, hy vọng có thể được Vương Kim Dương chú ý tới.
Nhưng Vương Kim Dương không quan tâm, chậm rãi bước đi, thấp giọng tự nhủ: "Có nên thông báo cho thằng nhóc kia một tiếng không?"
"Thằng nhóc đó gan lớn, lòng dạ đen tối, dám tranh, dám liều, vô cùng thích hợp bước lên con đường võ đạo."
"Đáng tiếc, chỉ có thể dựa vào chính bản thân đi tranh đua, trong nhà không có cách nào làm chỗ dựa…"
Nghĩ đến Phương Bình, Vương Kim Dương luôn không tự chủ tự nghĩ về bản thân mình.
Gia cảnh như nhau, Vương Kim Dương càng hiểu rõ, giai cấp phổ thông vực dậy có bao nhiêu khó khăn!
"Có đan dược của Hoàng Bân, lại có công pháp tu luyện, hẳn là tên này sẽ tiến bộ không chậm đâu nhỉ? Có thể có hy vọng."
"Quên đi, ngày mai cứ thông báo cho nó một tiếng, có thể tranh giành được hay không thì đó cũng là chuyện của nó."
Vương Kim Dương tự nhủ vài câu, cũng không để ý đến những người xung quanh.
Ngày mai, cậu sẽ khiêu chiến phó hội trưởng của hội võ đạo, học kỳ này cậu muốn giành được vị trí phó hội trưởng hội võ đạo.
Học kỳ tiếp theo, hội trưởng hội võ đạo tốt nghiệp, mình có thể ứng cử lên chức hội trưởng hội võ đạo.
Đợi đến khi trở thành hội trưởng hội võ đạo rồi, khóe miệng Vương Kim Dương nhếch lên, mình sẽ nhanh chóng bước vào cảnh giới võ giả trung cấp rồi!

Ngày hôm sau, chủ nhật.
Sáng sớm dậy đứng tấn một lúc, rửa mặt đánh răng xong, Phương Bình chuẩn bị đi qua bên nhà mới.
Phương Viên vẫn chưa thức dậy, Phương Bình cũng không định gọi con bé dậy.
Gọi con bé này dậy rồi, cậu không tiện ra khỏi cửa.
Đang chuẩn bị ra khỏi nhà, di động trong túi bỗng nhiên rung lên.
Lấy điện thoại di động ra nhìn lướt qua tên người gọi, Phương Bình hơi bất ngờ, nhận cuộc gọi, nói: "Anh Vương, có gì không ạ?"
Bình thường, trừ phi Phương Bình chủ động gọi điện thoại đến nhờ cố vấn những vấn đề liên quan đến tu luyện.
Nếu không thì Vương Kim Dương cũng sẽ không chủ động gọi điện thoại đến tìm cậu.
---
(1) Chuẩn võ giả: người tu luyện nhập môn, chuẩn bị trở thành võ giả.
---
Bạn cần đăng nhập để bình luận