Toàn Cầu Cao Võ

Chương 594: Cũng không dễ lừa

Tên khốn kiếp Phương Bình này thật có tiền, còn nhiều tiền hơn so với tên Vương Kim Dương nghèo kiết xác kia!
Đại đao hợp kim cấp B, áo giáp yêu thú cấp năm.
Chỉ riêng hai cái này cũng là đại gia rồi.
“Phương Bình, từ trước tới giờ anh chưa từng mặc cái này, có thể cho anh mượn vài hôm không?”
Nhìn gương mặt khẩn cầu của Tần Phượng Thanh, Phương Bình đẩy móng vuốt của anh ta ra, đen mặt nói: “Nằm mơ đi!”
“Đừng tuyệt tình như vậy mà, cho anh mượn mặc đi, nhất định anh sẽ trả lại cho cậu.”
“Anh có tránh ra không?”
Phương Bình cũng hơi hối hận, sao mình lại có thể làm nhiệm vụ cùng tên điên này.
Tên này sẽ không có ý nghĩ muốn cướp của mình chứ?
Tần Phượng Thanh tiếc nuối, khẽ thở dài nói: “Không sao, không cho mượn thì thôi.”
Nhưng trong lòng lại có suy nghĩ, khi nào Phương Bình bị người ta truy sát, mình sẽ đòi cậu ta phải đưa đao và áo giáp để cứu mạng chó của cậu ta, xem cậu ta có bằng lòng không?
Anh ta không biết Phương Bình cũng đang suy nghĩ, thanh đao trên người Tần Phượng Thanh cũng là cấp B.
Cái tên nghèo rớt mồng tơi này, ngoại trừ thanh đao ra thì cũng không còn gì giá trị, nếu như mình muốn lấy đi, liệu anh ta có bằng lòng không?
Thay xong quần áo, Phương Bình và Tần Phượng Thanh hai người nhìn nhau một lúc.
Hai người đều dùng khăn choàng quấn lên đầu, nhìn hơi buồn cười.
“Sao không dùng mũ trùm đầu?” Phương Bình hỏi một câu.
“Ngốc hả, tiếp xúc gần, đối phương có thể cảm nhận được năng lượng khác biệt của chúng ta, vì vậy làm ra vẻ là được rồi. Nếu không tôi cần gì phải nói có vài võ giả bị ngu hả? Cái thằng lần trước truy sát tôi lẽ nào không cảm nhận được lực lượng khí huyết của tôi?”
Tần Phượng Thanh chửi bậy một câu, rồi nhét quần áo của mình vào trong túi vải.
Suy nghĩ một chút nhìn Phương Bình, khẽ cau mày nói: “Cậu mang túi quân sự, thằng ngu cũng biết cậu là giả, đổi cái khác...”
“Không còn cái khác, anh không nói sớm.”
“Quên.”
Tần Phượng Thanh cũng không cảm thấy chuyện mình quên có gì không đúng, suy nghĩ một chút lại nói: “Vứt túi đi.”
Phương Bình không để ý đến anh ta, nhét túi bên trong áo, độn trước bụng.
“Vứt đi, độn trước ngực cho phồng lên, cậu giả làm con gái à?”
“Không vứt.”
Phương Bình lắc đầu, anh nghĩ tôi ngốc sao?
Vứt túi đi rồi, tôi cũng không có nhẫn chứa đồ, đến lúc cướp được dược liệu hoặc đá năng lượng, lẽ nào tôi dùng tay cầm? Có thể cầm bao nhiêu.
Trong túi của cậu còn có một cái bao tải, chỉ là cậu không nói với Tần Phượng Thanh mà thôi.
Vào lúc cần thiết, cầm một bao tải chạy đi còn tiện hơn cầm tay nhiều.
Tần Phượng Thanh cau mày, trầm giọng nói: “Không vứt đi sẽ làm lỡ chuyện đấy.”
“Anh vứt của anh trước đi.”
“Cậu nghĩ tôi là thằng ngốc sao?”
Tần Phượng Thanh trợn trừng mắt nhìn cậu, Phương Bình dường như phát hiện cậu với anh ta khác nhau, đột nhiên cũng lần mò trên người anh ta.
Tần Phượng Thanh vội vàng né tránh, Phương Bình lấy tay nắm lấy lưng quần của anh ta, cười lạnh nói: “Đậu xanh, đặc chế sao? Đây là cái gì?”
Cậu phục Tần Phượng Thanh rồi!
Quần áo của tên này vậy mà có hai lớp, có một cái túi ở lưng quần, nhét đồ vào rất thuận lợi.
Nói cách khác, quần áo của anh ta chính là một cái túi lớn.
Tần Phượng Thanh thấy vậy cũng không tránh nữa, ngượng ngùng nói: “Chỉ là tiện lợi mà thôi, làm sao, cậu không phục à?”
“Vì sao của em không như vậy?”
“Tôi làm sao biết được.”
“Quần áo là anh đưa em đó!”
“Ai biểu cậu không tự chuẩn bị!”
“Vậy anh còn bảo em vứt túi?”
“Mang theo túi quả thật gây cản trở công việc mà.”
“...”
Hai người tôi một câu anh một câu, hồi lâu, Tần Phượng Thanh thở dài nói: “Được rồi, cậu gian xảo như quỷ vậy, như vậy đi, hai chúng ta cũng đừng chia năm năm, dựa vào bản lĩnh, ai lấy được bao nhiêu thì chính là của người ấy.”
Phương Bình cười như không cười nói: “Đây cũng là điều em muốn nói.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cũng không nhiều lời nữa, tiếp tục đi về phía trước.
...
Đi được nửa đường, trời tối rồi.
Đêm ở địa quật lúc nào cũng lập tức ập xuống.
Có điều, hai người đã là cấp bốn, tai thính mắt tinh, đi đêm cũng không vấn đề gì.
“Khoảng 30 dặm về phía trước.”
Tần Phượng Thanh nghiêm mặt, cảnh giác nói: “Nếu như tôi nhớ không nhầm, gần đây có một thôn xóm, ban đêm khả năng sẽ có người xuất hiện.
Rời khỏi khu vực xung quanh thành Hy Vọng, nhớ kỹ, lúc nào cũng có khả năng gặp phải nhân loại địa quật.”
“Em hiểu rồi.”
“Gặp phải võ giả địa quật, nếu là kẻ yếu thì trực tiếp giết, nếu là kẻ mạnh thì không cần nói nhiều, chạy!”
“Được.”
Trong đêm tối hai người tiếp tục đi về phía trước.
Đêm ở địa quật cũng không yên tĩnh.
Có rất nhiều tiếng gào thét xé rách màn đêm yên tĩnh, thường xuyên vang vọng từ nơi xa.
Đêm là thiên hạ của yêu thú.
Hai người đi một mạch về phía trước, không gặp được yêu thú, nhưng không có nghĩa là không có, chỉ có thể chứng tỏ bọn họ vẫn đang ở bên ngoài hoạt động, chưa vào sâu trong địa quật.
Phương Bình đang cẩn thận từng tí một đi theo Tần Phượng Thanh, Tần Phượng Thanh đột nhiên nhảy lên trước. Trước khi Phương Bình kịp phản ứng lại, anh ta đã bổ nhào về phía trước, nhổ một nhánh cây nhìn giống như cỏ dại mọc trên mặt đất, không nói không rằng, nhét vào trong quần áo của mình.
Phương Bình hơi sững sờ.
Thấy Tần Phượng Thanh không có ý giải thích, cậu đè thấp giọng hỏi: “Cái gì vậy?”
“Không biết...”
“Đậu...”
“Thật sự không biết, nhìn không rõ, nhưng năng lượng rất nhiều, có lẽ là đồ tốt.”
Tần Phượng Thanh thản nhiên giải thích, tôi không biết, chỉ là cảm nhận được nồng độ năng lượng không thấp, vì vậy nhân lúc cậu chưa phản ứng kịp, nhổ lên rồi tính.
Phương Bình suýt nữa tức chết!
Nhưng rất nhanh, con ngươi Phương Bình chuyển một vòng, lực lượng tinh thần bắt đầu tràn ra, cảm nhận hạt năng lượng đang chuyển động xung quanh.
Ở địa quật, lực lượng tinh thần của cậu càng sinh động hơn một chút.
Trước đó không xem là gì, hiện tại Tần Phượng Thanh đầu têu thì cũng đừng trách cậu chơi lại, năng lực tìm bảo vật thì cậu cũng không yếu hơn anh ta.
...
Đi một lèo, hai người lúc này đã dần bước vào phạm vi một ngọn núi lớn.
Phương Bình từng nhìn qua bản đồ địa quật, suy nghĩ một chút thấp giọng hỏi: “Đây là… Lang Đầu Lĩnh?”
“Ừm.”
“Sao anh không nói sớm!” Phương Bình khẽ quát: “Lang Đầu Lĩnh có đàn sói Cổ Lang, nhiều khi có đến mấy trăm con, đệt, rất nguy hiểm đó.”
“Nói thừa, không nguy hiểm tôi gọi cậu làm gì? Hơn nữa, nói trước với cậu, để mình cậu mò tới đây thì làm sao?”
Tần Phượng Thanh cũng không cam chịu yếu thế, tôi có ngu như vậy ư? Nói trước với cậu?
Phương Bình thở ra một hơi, lại nói: “Cường giả của chúng ta từng tới đây, nếu thật sự có kiến trúc, sao bọn họ không phát hiện ra?”
“Cậu đừng hỏi những câu dư thừa này được không? Núi lớn như vậy, cường giả của chúng ta bay vút qua một cái, biết gì được, hơn nữa, chỗ này người của chúng ta không thường tới.”
“Gặp phải đàn Cổ Lang thì phải làm sao?”
“Miệng thúi, núi lớn như vậy sao có thể gặp được!”
Phương Bình yếu ớt nói: “Không phải miệng em thúi đâu, nhưng thật sự gặp phải rồi.”
“Cái gì?”
Sau một giây, Tần Phượng Thanh không nhiều lời, quay đầu bỏ chạy với tốc độ kinh người, đâu phải chỉ là 50m/s như anh ta đã nói.
Phương Bình còn chạy nhanh hơn anh ta, nhảy lên không một cái đã biến mất không thấy tăm hơi nữa rồi.
Sau khi hai người rời đi khoảng ba bốn giây, trong đêm tối, mấy con sói to như ngựa mới xuất hiện ngay tại nơi họ vừa dừng chân.
Mấy con sói nhìn xung quanh một hồi, không phát hiện ra điều gì khác thường, nhanh chóng biến mất trong đêm tối.
...
Cách đó mấy cây số.
Tần Phượng Thanh và Phương Bình mắt đối mắt nhìn nhau, lặng lẽ không lên tiếng.
Ai cũng không nói gì nhau, chạy cũng nhanh, tốc độ cũng vô cùng nhanh.
Tần Phượng Thanh dường như đang đắn đo cái gì, khẽ nói: “Chỉ là Cổ Lang mà thôi, số lượng không nhiều, đều là cấp bốn, có thể giết được.”
“Em biết, thấy anh đi, em cũng không còn ý bứt dây động rừng.”
“Có đạo lý, nhưng tôi thấy cậu đi trước nên tôi mới đi.”
Tần Phượng Thanh gật đầu, Phương Bình trợn mắt, cảm thấy mệt mỏi: “Được rồi, hai chúng ta thẳng thắn đi, cứ như vậy em sẽ bị anh hại chết mất.”
Tần Phượng Thanh ai oán nói: “Đậu xanh, cậu còn hố (1) tôi hơn cả Vương Kim Dương nữa. Cái tên Vương Kim Dương kia mặc dù cũng hay hố người, nhưng ít nhiều gì anh ta cũng chịu giết yêu thú, anh ta chịu làm cu li, cậu còn chạy nhanh hơn tôi, vậy tôi cần cậu làm gì!”
Trong lòng Phương Bình muốn đập chết anh ta ngàn lần, do dự một chút mới từ bỏ ý định này, nổi nóng nói: “Anh đừng có nhiều lời, một mình em thì em giết chúng nó chắc rồi, có anh ở đó, em ngược lại không dễ ra tay như vậy.
Như vậy đi, chút nữa lên đường, gặp phải sinh vật cấp bốn trực tiếp giết, còn cấp năm mà chỉ có một con cũng giết, nếu nhiều hơn thì chạy.
Nếu như anh còn chạy thì không có cách nào đi tiếp được.”
---
(1) Hố: mang ý đâm chọt hoặc hãm hại người khác, vì chữ lừa gạt không thể biểu đạt được mức độ hố hàng của các nhân vật, dịch giả xin phép sử dụng chữ "Hố" cho gần nguyên tác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận