Toàn Cầu Cao Võ

Chương 559: Làm hội trưởng mệt mỏi quá

"Thứ nhất, kiếm tiền!"
"Thứ hai, tăng cường phúc lợi."
"Thứ ba, tăng cường thực lực của hội viên."
"Thứ tư, không giới hạn giữa học viên của hội võ đạo và học viên không thuộc hội võ đạo. Chỉ cần là học viên Ma Võ, đều phải trở nên mạnh mẽ hơn."
Chu Nghiên xì cười một tiếng, cũng không nói nhiều.
Nói thì đơn giản, bắt tay vào làm mới thấy khó.
Phương Bình hiện tại nói rất ung dung, đến lúc đó sẽ biết, chuyện này muốn làm cũng không phải dễ như vậy.
Trương Ngữ ngược lại không nói gì, chỉ mở miệng chúc: "Hy vọng cậu có thể thành công. Trong lúc anh đảm nhiệm chức hội trưởng, xác thực là không thể làm tấm gương tốt cho Ma Võ, ngay cả cảnh giới võ đạo cũng thụt lùi so với người khác.
Lần này hoàn thành bàn giao, anh sẽ đến địa quật khác rèn luyện một thời gian, hy vọng lúc anh trở về, lại có thể nhìn thấy một hội võ đạo rực rỡ hơn hẳn."
Khi Trương Ngữ mới vào đại học năm ba, anh ta đã đột phá lên cấp bốn, tương tự với Tạ Lỗi bây giờ.
Nhưng mà một năm đã qua đi, vẫn là cấp bốn trung kỳ, không thể không nói, tốc độ tu luyện đúng là chậm hơn rất nhiều.
Những người như Vương Kim Dương, thực ra đều là người đến sau nhưng lại đi trước.
Lúc Trương Ngữ cấp bốn, những người này đều là đỉnh cấp ba mà thôi, Trần Văn Long cũng vậy.
Một năm sau, ngược lại, Trương Ngữ là người có cảnh giới thấp nhất.
Có thể thấy, vị trí hội trưởng hội võ đạo không dễ làm như vậy.
Không chỉ Trương Ngữ, những hội trưởng hội võ đạo khác cũng vậy. Tốc độ tu luyện cũng chậm hơn rất nhiều. Mọi người bận rộn nhiều chuyện, thời gian tu luyện bị thu hẹp, thời gian xuống địa quật cũng ít đi một chút.
So với một thân một mình, dẫn dắt một đoàn thể trở nên mạnh mẽ, thực tế khó hơn nhiều.
Phương Bình cười nói: "Sẽ như vậy, chúc anh lên đường bình an, khi trở về, đột phá cấp năm nhé."
"Mượn lời chúc lành của cậu."
Trương Ngữ cười cười, không nói thêm, lái chủ đề tới cuộc họp buổi tối.
Đêm nay, hai người sẽ chính thức tiến hành bàn giao.
Võ giả, không lôi thôi kéo dài.
Đến nước này, Phương Bình làm hội trưởng hội võ đạo đã là sự thật, Trương Ngữ cũng muốn ra ngoài rèn luyện, càng sớm bàn giao càng tốt.
Phương Bình cũng không mơ hồ, chuyện mở cuộc họp buổi tối là do cậu đề ra.
Võ giả, lúc nên ra mặt thì phải làm việc cho thỏa đáng.
Ngô Khuê Sơn tiếp nhận chức hiệu trưởng cũng không khiêm tốn.
Rất nhanh, Phương Bình cầm lấy vài tập hồ sơ, rời khỏi hội võ đạo.
Cậu vừa rời đi, Chu Nghiên cắn môi, nhìn sắc mặt Trương Ngữ hơi âm u, nhẹ giọng nói: "Nếu không phải do hội võ đạo liên lụy đến cậu, cậu sẽ không yếu hơn bất cứ người nào!"
Trương Ngữ nhẹ nhàng lắc đầu: "Là tôi liên lụy Ma Võ mới phải, một năm qua, Ma Võ càng yếu rồi."
Ma Võ, khóa trước mạnh, khóa sau mạnh, chỉ có khóa của anh ta không mạnh, không thể không nói, đây là chuyện khiến Trương Ngữ cực kỳ tiếc nuối.
"Đó không phải trách nhiệm của cậu..." Chu Nghiên khuyên bảo.
Trương Ngữ không tiếp tục nói nữa, đứng ở một bên lan can, nhìn Phương Bình cất bước ra khỏi tòa nhà.
Không chỉ nhìn Phương Bình, Trương Ngữ nhìn về nơi xa xăm, thầy hiệu trưởng qua đời, hiệu trưởng Ngô tiếp nhận.
Thời đại mới mở ra rồi.
Hy vọng lần thứ hai mình trở về có thể nhìn thấy một Ma Võ khác xưa.

Buổi tối 7 giờ.
Tại phòng họp lớn của hội võ đạo.
Toàn bộ 215 người, ngoại trừ một số người có việc không thể tới, trong đám người, bao gồm cả Trần Văn Long vẫn chưa rời trường, toàn bộ đến phòng họp hội võ đạo.
Khi thấy Phương Bình trực tiếp ngồi ở giữa, Trương Ngữ ngồi bên cạnh, sắc mặt một số người hơi khó coi.
...
Bên dưới.
Phó Xương Đỉnh nhỏ giọng nói: "Cái thằng Phương Bình này chẳng rụt rè biết điều chút nào, làm vậy không phải tự trêu lấy phiền phức sao?"
Triệu Lỗi lơ đễnh nói: "Võ giả quan tâm những thứ này làm gì?"
"Cậu nghĩ thoáng quá ha..."
Phó Xương Đỉnh không nói gì, Triệu Lỗi IQ cao, đường đường là thủ khoa đại học năm đó, đã chết rồi.
Bị Phương Bình đánh chết!
Một thanh niên ưu tú trí dũng song toàn còn đang sống sờ sờ, đánh đến mức hiện tại chỉ còn biết dựa vào nắm đấm nói chuyện rồi.
Phó Xương Đỉnh tiếc nuối vô cùng, cũng không nhìn cậu ta nữa, cậu sợ chính mình sẽ bị lây bệnh.
...
"Không nói những lời thừa thãi, chúng ta đi thẳng vào vấn đề!"
Phương Bình cũng không khách sáo với mọi người, nói thẳng vào trọng điểm: "Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ tiếp nhận vị trí hội trưởng hội võ đạo, để hội trưởng Trương có thời gian tu luyện, tránh làm lỡ tiến độ võ đạo."
"Ngoài ra, chủ nhiệm Chu trước khi tốt nghiệp cần đi ra ngoài thực tập, nên chị ấy từ chức bộ trưởng bộ ngoại giao và chủ nhiệm văn phòng.
Hội phó Tạ hiện đang kiêm chức trưởng phòng chiêu sinh, tôi thấy cũng lỡ khá nhiều thời gian tu luyện, nên hội phó Tạ cũng không cần kiêm chức vụ trưởng phòng chiêu sinh nữa đâu."
Tạ Lỗi cúi đầu, không nói gì.
Trương Tử Vi hơi phẫn nộ, ngửa đầu nói: "Tân sinh khóa này đều do Tạ Lỗi phụ trách, hiện tại tân sinh sắp nhập học rồi, vẫn còn một số chuyện cần xử lý, lúc này cậu lại để Tạ Lỗi từ chức sao?"
Phương Bình lạnh nhạt nói: "Còn chưa tới lượt chị mở miệng, Trương Tử Vi, nếu lần họp sau chị còn nói chen vào thế này, vậy thì mời chị ra ngoài!
Hội võ đạo vẫn có quy tắc!"
"Cậu!"
Tạ Lỗi bên cạnh nhẹ nhàng lôi kéo cô ấy một lát, lắc đầu một cái, bảo cô đừng nói nữa.
Thua, vậy thì phải nhận.
"Trưởng bộ nội vụ, trước đó là hội trưởng Trương kiêm nhiệm, từ hôm nay trở đi, tôi kiêm chức này.
Phòng tài vụ… Trưởng phòng Hồ, gần đây anh cũng bận nhiều việc, mọi chuyện cứ để cho chị Lưu Mộng Dao làm đi. Lưu Mộng Dao, chị đảm nhiệm chức trưởng phòng tài vụ."
Toàn bộ phòng họp, lặng ngắt như tờ.
Trương Ngữ hơi nhíu mày, Phương Bình vừa đến đã trực tiếp thay máu, không hề thông báo một tiếng nào, làm vậy được sao?
"Trưởng phòng tài vụ do chị Lưu Mộng Dao đảm nhiệm."
"Bộ trưởng bộ kỷ luật do anh Diệp Kình đảm nhiệm."
"Bộ trưởng bộ ngoại giao do Phó Xương Đỉnh đảm nhiệm."
"Chủ nhiệm văn phòng do Trần Văn Hi đảm nhiệm."
"Trưởng phòng chiêu sinh và bộ trưởng bộ nội vụ do tôi kiêm nhiệm."
Phương Bình nói đơn giản vài câu, mở miệng nói: "Mọi người có ý kiến gì không?"
Yên lặng như tờ!
Phương Bình không hề che dấu chút nào, cũng không dài dòng, trực tiếp nói cho mọi người, hội võ đạo từ trên xuống dưới đều do người của cậu quản lý.
Vài người bạn học, sư huynh, sư tỷ, thêm cả Phương Bình, trực tiếp hoàn thành phân chia quyền lực đến các phòng ban.
"Thay đổi nhân sự là chuyện thứ nhất."
Tuy rằng Phương Bình hỏi mọi người có ý kiến gì hay không, nhưng cậu căn bản không cho bọn họ cơ hội phản bác, tiếp tục nói: "Chuyện thứ hai, tăng cường phúc lợi.
Sau này, hội viên bình thường, mỗi tháng được lĩnh 20 điểm thưởng.
Hội viên lâu năm, chính là hội viên cấp ba cấp bốn, mỗi tháng 50 điểm thưởng.
Trưởng phòng ban, 100 điểm thưởng.
Hội phó, 200 điểm thưởng.
Hội trưởng, 300 điểm thưởng."
"Phương Bình!"
Trong đám người, cuối cùng có người bất mãn, Chu Nghiên cả giận nói: "Cậu có biết làm như thế mỗi tháng phải chi tiêu bao nhiêu không?
Hơn 7000 điểm thưởng!
Mỗi tháng nhà trường chỉ cho chúng ta 80 triệu, chưa tới 3000 điểm thưởng, cậu điên rồi sao?"
Phương Bình cười nhạt nói: "Tôi tăng phúc lợi cho mọi người, chị có ý kiến?"
"Cậu!"
Chu Nghiên phẫn nộ, cắn răng nói: "Vậy một mình cậu kiêm ba chức, mỗi tháng muốn lãnh 500 điểm thưởng?"
"Đương nhiên."
"Phương Bình, cậu hết sức quá đáng rồi!" Chu Nghiên tức giận nói: "Tôi biết mà, cậu muốn giành vị trí hội trưởng hội võ đạo, chính là vì tư lợi!"
Phương Bình cười nói: "Tư lợi? Không có nhé, tôi tăng phúc lợi cho tất cả mọi người, cũng không phải chỉ cho mình tôi.
Lẽ nào phải giống như trước kia, mỗi người mỗi tháng chỉ được một viên Khí Huyết Đan phổ thông, 3 điểm thưởng là lừa gạt được mọi người rồi sao?
Vậy hội võ đạo tồn tại có ý nghĩa gì?
Hay tôi phải đại công vô tư như hội trưởng Trương, bản thân không nhận bất cứ phần phúc lợi nào từ hội võ đạo, ngay cả hội phó cũng phải giống như anh ấy, đại công vô tư, phục vụ cho trường học?
Chu Nghiên, như vậy được sao?
Chị thử hỏi mọi người một chút xem mọi người hài lòng không?
Sự vụ trong hội võ đạo không ít, lợi ích không có, thay vì lãng phí thời gian ở hội võ đạo, còn không bằng đi làm nhiệm vụ, còn có thể kiếm được nhiều hơn.
Dưới tình huống như thế, chị hy vọng mọi người tận lực với hội võ đạo ư?"
Trương Ngữ ấn ấn tay, ngăn cản Chu Nghiên, nhưng lại lên tiếng: "Vậy làm sao để bù vào lỗ hổng tài chính?"
Phúc lợi mỗi tháng hơn 200 triệu, quá kinh người rồi!
Mỗi tháng, nhà trường chỉ cho hội võ đạo 80 triệu, chênh lệch quá lớn rồi!
"Thứ nhất, xin trường học, 80 triệu không đủ, xin số chẵn một chút cho đủ 100 triệu. Bây giờ vậy giá leo thang, nhà trường cũng nên cho chúng ta một chút lợi ích rồi, không vấn đề gì.
Thứ hai…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận