Toàn Cầu Cao Võ

Chương 577: Ma Võ sớm muộn cũng họ Phương

Phương Bình suy nghĩ một chút bỗng nhiên nói: "Lát nữa đừng nói chuyện Tần Phượng Thanh sai khiến cậu, nói cậu là bình hoa, cậu cũng đừng tưởng thật, bình hoa nhà anh ấy có thực lực cấp ba sao?
Dù sao cũng là hội phó hội võ đạo Ma Võ, ông nội cậu là hiệu trưởng Kinh Nam Võ Đại, nếu thật sự làm lớn chuyện cũng không phải chuyện tốt."
Trần Vân Hi vội vàng gật đầu: "Tôi sẽ không nói."
"Nếu như hiệu trưởng Trần nghe được, cậu khuyên nhủ ông ấy, bảo ông đừng để ý, Tần Phượng Thanh chỉ được cái miệng thúi vậy thôi, phong độ Tông sư vẫn cần duy trì, nếu thật không được, vậy chờ ra khỏi Ma Võ hãy động thủ, trong Ma Võ không được động thủ."
Trần Vân Hi sốt ruột, gật đầu liên tục nói: "Vậy tôi đi trước, nhất định sẽ không cho ông nội tôi vào hội võ đạo!"
Nói xong, Trần Vân Hi vội vã chạy ra ngoài.
Tần Phượng Thanh muốn nói lại thôi, bỗng nhiên la lên: "Vân Hi, anh chỉ mới đùa một chút thôi, sư huynh cũng chỉ muốn khích lệ em thôi, em là rất tốt..."
Trần Vân Hi cũng không đáp lời, người đã đi ra ngoài mất rồi.
Tần Phượng Thanh thấp thỏm như đứng đống lửa, như ngồi đống than, ho nhẹ một tiếng nói: "Phương Bình, cậu biết anh mà, anh chỉ được cái hay độc mồm độc miệng, nhưng tâm địa anh rất đàng hoàng, anh cũng suy nghĩ cho Trần Vân Hi mà thôi..."
Phương Bình nói chuyện như thật, Trần Vân Hi đi ra ngoài, cậu cũng không cản, điều này khiến Tần Phượng Thanh cũng hơi tin Tông sư Trần đến rồi!
Nghĩ tới, mới vừa rồi mình lại mắng người ta là bình hoa…
Lại nghĩ đến Trần gia ba đời chỉ có một đứa cháu gái!
Sắc mặt Tần Phượng Thanh trắng bệch, bắt nạt cháu trai nhà Trần gia chắc không sao, bắt nạt cháu gái nhà Trần gia mới là chuyện lớn!
Nói không chừng, cậu ta vừa ra khỏi Ma Võ, thật sẽ bị Tông sư đánh!
Bị đánh, cậu ta không sợ.
Sợ là sợ, thường xuyên bị đánh!
"Đều do cái miệng thúi của mình!"
Tần Phượng Thanh âm thầm tự chửi mình một câu, mình rảnh rỗi sinh nông nổi, mắng ai không được, mắc mớ gì chọc tới Trần Vân Hi làm gì.
Phương Bình khẽ cười nói: "Tần sư huynh nói gì vậy, không sao đâu, hiệu trưởng Trần là người tốt, sẽ không để ý những chuyện này.
Được rồi, quay về chủ đề chính, lần này kêu gọi quyên góp, các anh thu được bao nhiêu rồi?"
Tần Phượng Thanh nào có tâm tư nói chuyện này, Tạ Lỗi nãy giờ vẫn làm người gỗ bên cạnh, hừ nhẹ nói: "Ngớ ngẩn!"
Lời đó vừa thốt ra, ánh mắt Tần Phượng Thanh và Phương Bình đều lóe lên sự nguy hiểm, nhìn cậu ta chằm chằm.
Cái tên này, mắng ai đó?
Sắc mặt Tạ Lỗi hơi khó coi, sau đó cũng không còn hé răng nữa, ông đây cũng không nói là mắng ai!
Tần Phượng Thanh lúc này cũng hơi nghi ngờ, không bao lâu, bên ngoài cửa, Trần Vân Hi hô lên: "Phương Bình, ông nội tôi đâu có tới!"
"Ông đây đánh chết cậu!"
Tần Phượng Thanh giận dữ!
Cậu ta đứng dậy muốn lấy đao chém Phương Bình, Phương Bình tức khắc quát lên: "Tần Phượng Thanh, anh có tiền bồi thường không? Đánh nhau hư đồ, mấy chục triệu đấy, anh xác định anh muốn động thủ, anh chủ động gây sự, anh bồi thường hết tất cả!"
Lời vừa nói ra, Tần Phượng Thanh ngồi yên rồi.
"Phương Bình, cậu được lắm!"
Tần Phượng Thanh hừ một tiếng, ánh mắt không lành nói: "Chờ đó, hai ta không xong xong đâu!"
"Nhảm nhí, đương nhiên là không xong rồi, anh còn thiếu em mấy chục triệu, anh tranh thủ trả sớm, nếu không đại học năm tư này anh cứ chờ em xử anh đi!"
"Khinh người quá đáng!"
Tần Phượng Thanh nổi giận, ở Ma Võ, từ trước đến giờ chỉ có ông đây bắt nạt người khác, kết quả bây giờ lại bị người khác bắt nạt, quá đáng trách rồi!
Nhớ Trương Ngữ trước kia cũng bị mình xoa tròn bóp dẹp, còn thằng nhóc Phương Bình này lại quá hung hăng, trắng trợn muốn làm khó mình.
Ánh mắt hai người sắc bén trừng đối phương, Tạ Lỗi lại thầm mắng trong lòng, hai thằng dở hơi!
Cũng chẳng muốn tốn thời gian với bọn họ, Tạ Lỗi nói thẳng: "Lần này tôi đi gặp 27 người, tổng cộng gom được 460 triệu..."
Phương Bình không chờ anh ta nói xong lập tức giáo huấn: "Anh bị ngốc hả?"
"4 công ty lớn do Tông sư mở, 23 công ty lớn nhỏ do võ giả trung cấp mở, anh nói với tôi, anh thu được 460 triệu?"
Tạ Lỗi gần như nghiến răng nghiến lợi, cả giận nói: "Cậu nói Tông sư không dưới 50 triệu, võ giả trung cấp không dưới 10 triệu, tôi làm được, Phương Bình, cậu đừng khinh người quá đáng!"
"Đó là tiêu chuẩn thấp nhất, anh thật dựa theo tiêu chuẩn thấp nhất đấy à?
Danh sách tôi chọn cho các anh đều là những công ty xí nghiệp kiếm ra tiền. Sinh viên Ma Võ tốt nghiệp ra rất nhiều, những người nằm trong danh sách, tiền cho con cái mua xe cũng ít nhất là mấy chục triệu trở lên.
Mấy anh bị ngốc hả?
Trừ phi con cháu bọn họ sau này đừng tới Ma Võ học, nếu không, chút tiền này, nhét kẽ răng hay làm gì?
Đúng rồi, trong đó còn có một ít người có con cháu đang học ở Ma Võ đây này, lát nữa anh đưa tôi danh sách thu thập tài trợ.
Người nào quyên ít tiền, con cháu cấp ba cũng đưa xuống địa quật!"
Sắc mặt Tạ Lỗi co giật, trầm giọng nói: "Cậu làm như thế sẽ đắc tội rất nhiều người!"
"Sợ cái rắm ấy!"
Phương Bình xem thường nói: "Ông đây cũng không hề kiếm tiền bỏ túi riêng. Năm nay Ma Võ có rất nhiều học viên và đạo sư chết trận, con cháu đời sau của bọn họ vẫn còn sống, trong lòng cũng không nghĩ đến sao?
Nhiệm vụ nguy hiểm, chúng ta nể mặt bọn họ, không để những người kia xông pha!
Nếu như thật sự trong lòng nghĩ đến Ma Võ, trong lòng nghĩ đến nhân loại, hoặc chỉ là hơi niệm tình, cũng nên bấm bụng xì tiền ra.
Mấy chục triệu có là gì?
Có bản lĩnh, bảo đám con cháu của bọn họ về nhà hết đi, đừng đến Ma Võ, nếu không, sau này sắp xếp nhiệm vụ, ưu tiên những người này!
Mắc mớ gì bọn họ lại có đặc quyền đó!
Bao gồm cả Trần Vân Hi nữa, về sau tôi sẽ tìm hiệu trưởng Trần nói chuyện, không tài trợ một hai trăm triệu, tôi cũng cho Trần Vân Hi lên chiến trường thịt xay!
Chiến trường thịt xay có thể xay chết người khác, cũng có thể xay luôn con cái bọn họ!"
Phương Bình mắng to một trận, tất cả mọi người đều yên lặng.
Trần Vân Hi đứng ngoài cửa cắn cắn môi, không nói chen vào.
Phương Bình cũng không thèm để ý chuyện này, hừ một tiếng, nhìn về phía Tần Phượng Thanh nói: "Anh thu về được bao nhiêu?"
"500 triệu."
"Rác rưởi!"
Tần Phượng Thanh tức giận nói: "Cậu nói thì hay lắm, người ta không cho, chẳng lẽ lại mạnh mẽ cướp giật hay sao?"
"Không chịu động não, mấy người đi chung với các anh cũng là một lũ ngu ngốc, lại còn mang tiếng sinh viên kinh doanh ưu tú nhất Học viện Văn Học, một đám ngu ngốc!"
Phương Bình chửi mát, hai người gộp lại cũng không tới một tỷ!
Mà đây là nguồn tài chính đi quyên góp từ nhiều vị Tông sư và gần trăm vị võ giả trung cấp.
Lần này cậu cũng không cần thể diện nữa rồi, gần như phải mạnh mẽ chia tiền xuống, kết quả chỉ có bấy nhiêu, thật sự cho rằng Ma Võ thiếu 800 triệu một tỷ này sao?
Thở ra một hơi, Phương Bình mở miệng nói: "Đưa danh sách cho tôi!"
Tần Phượng Thanh và Tạ Lỗi lần lượt lấy danh sách ra, Phương Bình nhìn lướt qua, cầm điện thoại di động lên bấm một số điện thoại.
"Trương sư huynh, chào anh, chào anh!"
"..."
"Em là Phương Bình của Ma Võ, xin lỗi, làm phiền anh rồi, ngày hôm nay hội phó Tạ mới vừa trở về trường, nói anh mạnh mẽ hỗ trợ nhà trường, tài trợ nhà trường 12 triệu, rất cảm ơn anh!
Thật sự rất biết ơn anh, em thay mặt cho đạo sư và sinh viên Ma Võ ngỏ lời cảm ơn đến anh."
"..."
"Vâng, đúng rồi, để tỏ lòng biết ơn với anh, nhà trường quyết định, nguyên liệu gia công cho xưởng chế tạo binh khí của nhà trường hằng năm sẽ không lấy hàng của anh nữa. Dù sao anh vẫn luôn kinh doanh lỗ vốn, nhà trường dạo này cũng băn khoăn áy náy..."
"..."
Dưới con mắt chữ A cái miệng chữ O của mọi người, Phương Bình cười, từ chối nói: "50 triệu quá nhiều, không cần đâu ạ, Trương sư huynh cần gì phải như vậy chứ."
"..."
"Vậy được, em thay mặt tất cả mọi người tại Ma Võ, cảm ơn Trương sư huynh tài trợ."
"..."
Cúp điện thoại, Phương Bình liếc Tạ Lỗi một mắt, Tạ Lỗi rầu rĩ nói: "50 triệu?"
"Đúng, thu thêm 50 triệu!"
"Trương sư huynh, anh ấy... anh ấy không có con cái học ở trường mình."
"Phần lớn nguyên liệu của xưởng chế tạo binh khí đều nhập từ anh ta."
"Nhưng tôi từng tra xét, anh ấy xác thực không kiếm được bao nhiêu tiền, hằng năm đều cung cấp cho nhà trường nguyên liệu với giá vốn, nếu không, nhà trường cũng sẽ không nhập nguyên liệu của anh ấy."
Phương Bình tức giận nói: "Ai nói với anh là anh ấy kiếm tiền từ trường chúng ta?
Quan trọng là, anh ấy dựa vào tên tuổi của Ma Võ, và thân phận sinh viên tốt nghiệp từ Ma Võ, thêm vào uy tín cung cấp nguyên liệu cho Ma Võ, cho nên cũng có một chân bên công ty chế tạo binh khí, số tiền kiếm được hằng năm, nói ít cũng có mấy trăm triệu.
Qua nhiều năm như thế, anh ta kiếm lời bao nhiêu?
Đều là Ma Võ cho anh ta cả!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận