Toàn Cầu Cao Võ

Chương 709: Đến Nam Giang

Ngay khi Phương Bình lĩnh phúc lợi, bắt đầu thu dọn đồ đạc đi Nam Giang, thì chuyện Phương Bình trợ cấp riêng 300 triệu, rồi còn tranh thủ 300 triệu từ Nam Giang cho mọi người cũng bắt đầu lan truyền.
La Nhất Xuyên và Đường Phong đều không phải loại người tham công, ai tranh được lợi ích cho mọi người thì là người đó, không cần phải ẩn giấu.
Tin tức vừa lan truyền, người biết chuyện không ai không chấn động.
Phương Bình... phụ cấp cho mọi người?
Người ngơ ngác nhất là Tần Phượng Thanh!
Đây vẫn là Phương Bình sao?
Đây thật sự là Phương Bình sao?
Từ khi nào mà Phương Bình hào phóng đến mức này, sao anh ta chưa bao giờ cảm nhận được?
Không chỉ vậy, Phương Bình hùng hồn, hào phóng, một lòng vì công... So sánh với Tần Phượng Thanh thì, Tần Phượng Thanh chớp mắt cảm nhận được vô số ác ý!
Ánh mắt của đám người hội võ đạo nhìn hắn rất kì cục!
Nhìn, hội trưởng chính là hội trưởng, chẳng trách Tần Phượng Thanh làm phó hội trưởng mấy năm, vẫn chỉ là phó, chỉ xét góc nhìn đại cục thôi thì kém Phương Bình đến mấy bậc!
"Không hợp lý chút nào!"
Tần Phượng Thanh âu sầu, sao Phương Bình lại biến thành như vậy rồi?
Trước đây, nếu gặp rắc rối, còn có Phương Bình có thể làm nhân vật phản diện thế chỗ cho anh ta, để mọi người không tìm anh ta tính sổ. Giờ thì hay rồi, Phương Bình thành Chúa cứu thế của Ma Võ, Tần Phượng Thanh liền biến thành kẻ ác không chuyện xấu nào không làm.
Vừa so sánh là đã thấy anh ta khốn kiếp hơn biết bao.
"Phương Bình... bị chiếm xác rồi hả?"
Tần Phượng Thanh nghĩ đến mấy tình tiết trong tiểu thuyết, lẩm bẩm nói: "Chắc chắn là như vậy, nhất định là ta xuất hiện ảo giác, nếu không là do cậu ta bị chiếm xác, Phương Bình không phải loại người này!"
Trần Vân Hi đi ngang qua muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài không nói gì.
Tần sư huynh thật sự không thể sánh bằng Phương Bình, cô đã sớm biết Phương Bình không phải là loại người chỉ vì tư lợi bản thân, bây giờ, thời gian đã chứng minh tất cả.

Ngày 20 tháng 12.
Dưới lầu tòa nhà hội võ đạo Ma Võ.
Các học sinh chuẩn bị xuất phát lục tục tiến đến.
Tần Phượng Thanh cầm trường đao mới đổi, hơi phờ phạc, gần đây anh ta vô cùng thê thảm, khiến Tần Phượng Thanh có cảm giác như gặp đả kích lớn nhất đời.
Khi nhìn thấy Phương Bình, Tần Phượng Thanh cũng có vẻ hơi chán nản, này không phải Phương Bình.
Anh ta không thèm quan tâm Phương Bình, Phương Bình lại đi về phía anh ta, vỗ bờ vai Tần Phượng Thanh, cười nói: "Tần sư huynh, không sao chứ, còn nhớ mối hận hôm qua sao?”
Tần Phượng Thanh cảm nhận được ác ý nồng đậm!
"Không có, sao có thể, 1000 điểm mà thôi, không tính là gì!"
Tần Phượng Thanh nhanh chóng trả lời, tôi không thù dai, hiện tại cậu cũng là Thánh nhân rồi, tôi mà thù dai vậy chẳng phải ta là tiểu nhân sao?
Phương Bình nở nụ cười, khẽ gật đầu, sau đó lại nhẹ giọng nói: "Trên đường đi nhớ phối hợp với em, nếu không, nửa năm còn lại em sẽ tiếp tục chèn ép anh!"
"Cái gì?"
Tần Phượng Thanh không hiểu rõ, phối hợp với cậu cái gì?
"Đừng có giả ngu nữa, những người khác không phù hợp, anh thì không sao, đến Nam Giang, nhớ nói cho Tổng đốc Nam Giang và võ giả Nam Giang rằng lần này em vì Nam Giang, phụ cấp riêng mấy trăm triệu!
Đừng tỏ vẻ cố tình, ra vẻ tự nhiên một chút. Còn có, nếu gặp người của Kinh Võ, nhớ cũng phải tuyên dương em."
Tần Phượng Thanh trợn mắt ngoác mồm, cậu nghĩ hay quá ha!
Cậu thu mua Ma Võ còn chưa đủ, còn muốn lấy lòng võ giả Nam Giang?
Ngay cả Kinh Võ mà cậu cũng có ý đồ. Tên khốn Phương Bình này, rốt cuộc muốn làm gì?
Thống nhất giới võ đạo?
Then chốt là, con mẹ nó, cậu bảo tôi phải phối hợp, còn ra vẻ những người khác không được, là ý gì?
Tần Phượng Thanh tôi thích hợp chỗ nào, khi nào chứ?
"Không được!"
Tần Phượng Thanh từ chối, ông đây cũng sắp tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp, không sợ cậu nữa!
"Không làm? Không làm thì trả Hồi Mệnh Đan và Khí Huyết Đan nhận ngày hôm qua cho em!"
Tần Phượng Thanh xấu hổ nói: "Tự cậu phát mà, có quan hệ gì với anh chứ, ai cũng nhận, sao anh lại không được nhận!"
"Nói khẽ một chút!"
Phương Bình thấy xung quanh có người nhìn, khẽ quát một tiếng, sau đó hơi lớn tiếng nói: "Tần sư huynh, không cần phải như vậy, mọi người đều nhận mà, đây cũng không phải đồ riêng của em, Nam Giang cũng có phụ cấp, anh nhất định phải đưa lại cho em, làm thế em sẽ khó xử lắm?"
"..."
Tần Phượng Thanh chấn động, một mình cậu diễn kịch, thật sự được hả?
Trương Ngữ đưa bọn họ vừa ra cửa có hơi bất ngờ, lập tức nói: "Phượng Thanh, cầm đi, cái này cũng là Phương Bình có ý tốt, ngày hôm qua trừ 1000 điểm của cậu, cũng là vì duy trì công bằng công chính của hội võ đạo, cậu đừng hận Phương Bình..."
Tần Phượng Thanh không phải là loại người thứ tốt đến tay mà không nhận, nhưng bây giờ ngay cả thứ tốt như vậy cũng không muốn lấy, thật sự rất hận Phương Bình.
Lần này, không ít người đều tiến lên khuyên bảo.
Tần Phượng Thanh thấy Phương Bình tỏ vẻ vô tội, một lát sau mới nghiến răng nghiến lợi, gật đầu nói: "Được!"
Tiếng được này, không phải ý “được” mà mọi người hiểu, mà là nói cho Phương Bình biết, ông đây xem như cậu lợi hại, ông đồng ý!
Phương Bình tức khắc cười nói: "Mọi người đều là học sinh Ma Võ, đều là vì Ma Võ, Tần sư huynh hiểu là được rồi."
Vừa nói xong, Trần Vân Hi vội vã chạy vào, hô: "Hội trưởng, đồ đổi xong rồi!"
Phương Bình lập tức đi tới, nhận lấy một thanh đao bình thường, đưa cho Lương Phong Hoa nói: "Đao của Lương sư huynh bị em làm gãy, thanh Yển Nguyệt Đao trước đó của em không thích hợp với Lương sư huynh, em nhờ Vân Hi đến phòng hậu cần đổi một thanh đao khác.
Lần này sư huynh tọa trấn Ma Võ, tuy trường học có hiệu trưởng và các giáo viên, nhưng hội võ đạo cũng phải chứng minh mình có tác dụng, thanh đao này sư huynh cầm đi, hi vọng khi chúng ta khải hoàn trở về, Ma Võ sẽ càng trở nên tốt hơn."
"Phương Bình, này..."
Lương Phong Hoa có hơi xấu hổ, Tần Phượng Thanh bĩu môi, bỗng nhiên, anh ta thấy đầu đau xót, cảm giác này... Quá quen thuộc!
Lực lượng tinh thần!
Tần Phượng Thanh tức giận đến mức mặt mũi tái xanh, một lát sau mới lầu bầu nói: "Cầm đi, đao cấp C biến thành cấp B , tôi muốn cũng không được, không cần thì cũng phí, dù sao Phương Bình cũng dùng cấp A."
Phương Bình nghiêng đầu lườm hắn một cái, không nói nữa, kín đáo đưa đao cho Lương Phong Hoa, quát: "Lên xe, xuất phát!"
"Phương Bình..."
Lương Phong Hoa còn muốn nói, Phương Bình đã cất bước lên xe.
Những người khác đều hơi hâm mộ nhìn Lương Phong Hoa, sau đó lại không nhịn được nhìn về phía Phương Bình, thật hào phóng!
Trong đám người, chỉ có Tần Phượng Thanh than thở trong lòng.
Xong! Ma Võ xong!
Bây giờ Ma Võ thật sự sắp rơi vào tay tên đê tiện Phương Bình rồi.
Một tên võ giả cấp 4... mẹ nó muốn khống chế Ma Võ, bực cái là cậu ta sắp làm được rồi.
Phương Bình thật khốn kiếp, nếu cậu ta thật sự trở thành Tông sư, Ma Võ sẽ thật sự họ Phương.
Còn chưa đủ, cậu ta còn muốn thu mua Nam Giang!
Chẳng lẽ còn muốn làm hiệu trưởng hay Tổng đốc sao?
Phương Bình mang theo hơn mười vị võ giả cấp 3 cao kỳ trở lên đi trợ giúp Nam Giang, chính mình còn phụ cấp mấy trăm triệu tài chính, này mẹ nó Thánh nhân sống rồi!
Không nói cái khác, lần này nè, đám sếp lớn bên Nam Giang cũng phải cảm kích Phương Bình.
"Ai!" Một tiếng thở dài thăm thẳm vang lên.
Người đời đều say chỉ có ta tỉnh, người thông minh sống giữa một bầy ngu si, mình đúng là hoàn toàn không hợp bầy chút nào.
"Ma Võ này, không ở lại được nữa!”
Anh ta thầm thì trong lòng lần nữa, Ma Võ cũng sắp biến thành lãnh địa tư nhân của Phương Bình, còn ở lại làm gì chứ, tốt nghiệp xong mình phải phắn ngay đi, tự tìm đường thoát thôi!

Nam Giang.
Thụy An.
Cường giả Tông sư đều đang nghỉ ngơi lấy sức, bất cứ lúc nào đều chờ được vào địa quật.
Nhưng Tổng đốc Nam Giang lại không rảnh rỗi nổi.
Giờ khắc này, ở biên giới Thụy An, Trương Định Nam tự mình dẫn người đến tiếp xe, ý coi trọng lộ rõ trên mặt!
Thiên kiêu của Nam Giang - Phương Bình - thật sự dẫn người tới cứu viện rồi.
Ông và Lưu Phá Lỗ đều thương lượng không ít lần, Lưu Phá Lỗ từ chối vì ông ấy không quan tâm những chuyện đó, không thể tham gia quyết sách của Ma Võ.
Trương Định Nam vốn không còn chút hy vọng nào, thế nhưng kết quả lại khiến ông bất ngờ mừng rỡ.
Ma Võ đến cứu viện rồi!
Không chỉ có Ma Võ, mà Phương Bình còn thuyết phục được Kinh Võ, hai bên lần này cử đến 7 người cấp 6, 20 người cấp 5, 35 người cấp 4, 40 người cấp 3 cao kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận