Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2675: Thánh Nhân Lệnh

Bây giờ, ngoại trừ kẻ đen đủi là Địa Bình thì hắn và Địa Phi là người yếu nhất.
Những cường giả này đều muốn trước tiên lôi kéo kẻ yếu, tiêu diệt cường giả, đây chính là cơ hội, rất tốt, ta rất thích các ngươi như vậy.
"Phong Vân chưa chắc sẽ tin mình... Không sao, hắn còn muốn bắt mình tróc ra đại đạo cho hắn, hợp tác với Phong Vân, chưa đến thời khắc cuối cùng, tính mạng sẽ được bảo đảm...
Phương Bình âm thầm tính toán một hồi, đám người này, từng người đều có tính toán riêng, ai cũng đều là kẻ ác.
Khôn Vương vừa đi, bản chất của bọn họ đều bộc lộ.
Nhưng nhờ vậy có thể thấy được, năng lực của Khôn Vương không kém, thực lực cũng mạnh đến đáng sợ, bằng không mấy năm gần đây e là cũng không cách nào áp chế những người này.
Chân Thần, Đế Tôn, Thánh Nhân... Ai mà không có kiêu ngạo? Làm thuộc hạ cho người ta thoải mái như vậy sao?
Khôn Vương có thể gom những người này lại, thật là không đơn giản.
"Đáng tiếc, ngươi vừa đi, lòng người tan rã, không ai có thể đứng ra giúp ngươi... hy vọng khi trở về, ngươi sẽ không khóc"
Phương Bình không hề cảm thông an ủi một câu.
Hắn nhanh chóng hỏi dò làm sao rời khỏi nơi này.
Cũng may Địa Hình biết đường ra, muốn rời đi cũng đơn giản, cứ bay thẳng lên trời là được, bay đến điểm cuối, tự động đi ra.
Phương Bình cũng không nói thêm gì, lập tức muốn cùng đi với hắn.
Trong lòng lại tính toán, tiêu diệt đám này xong, quay lại thu lấy đại đạo. Mình phải thu hết chỗ đại đạo này. "Không đúng. thu lấy từng cái rất phiền phức! Hay là... đóng gói mang đi, mang Bản Nguyên đi... không.." Phương Bình bỗng nảy sinh một ý niệm, tổng thể đại điện này... mình có thể đóng gói mang đi hay không? Nhìn có vẻ đại điện và Thần Thành là một thể, nhưng mà chưa chắc không mang đi được nhỉ?
Hay là... đóng gói cả Thần Thành mang đi?
Phương Bình lắc lắc đầu, cần diện tích quá lớn, không gian chứa đồ của mình quá nhỏ, mặc dù bây giờ rộng 2 triệu mét vuông, nhưng chẳng là gì so với một thành phố.
"Cũng không biết khi nào không gian chứa đồ của mình có thể lớn đến mức chứa được một thành phố!"
Phương Bình thầm tiếc hận, hắn đã sớm quên trước đó hắn chỉ muốn chứa được một gốc đại thụ cấp 9.
"Giết đi, càng loạn càng tốt! Sau lần này, tà giáo cũng không còn là uy hiếp nữa... điều kiện tiên quyết là mình vẫn có thể sống sót.
Phương Bình thầm nỉ non, hắn vẫn còn trong tình trạng rất nguy hiểm. Phong Vân đạo nhân đã đoán được hắn là Phương Bình, đây chính là nguy hiểm lớn nhất.
"Cầu phú quý trong nguy hiểm! Tà giáo suy yếu rồi thì nhân loại sẽ thực sự có thể đặt chân ở tam giới, trở thành thế lực mạnh nhất tam giới.
Ánh mắt Phương Bình ánh lên vẻ ác độc, làm luôn, đến mức này rồi, còn sợ gì? Nếu thực sự không được, mình cũng không phải không hề có chuẩn bị!
Ví dụ như con mèo nào đó. tốc độ của mèo rất nhanh, bảo nó tới tiếp ứng cho mình một chút... không, đến tiếp ứng đồ uống và trái cây cấp Thánh Nhân một chút, không khó như vậy chứ?
"Hắt xì!"
Ở Ma Đô, Thương Miêu bỗng hắt hơi một cái, có chút bi quan nhìn lên bầu trời,... ý đồ muốn hại mèo rõ ràng quá trời quá đất!
Rõ đến mức bản miêu cũng phải hắt hơi.
Bản miêu là mèo tuyệt đỉnh vô cùng mạnh mẽ.
"Người này là ai nhỉ... lại có thể quấy nhiễu bản miêu.."
Thương Miêu buồn bực, không cần đoán, kẻ có thể quấy nhiễu mình như vậy, không phải tên lừa đảo thì là Nhân Hoàng giả!
Không có tên nào tốt!
Khi muốn nói xấu nó, chỉ cần thôi miên bản thân một chút, không nhắc đến Thương Miêu, nó cũng không thể cảm ứng rõ ràng.
"Một đám người xấu!"
Thương Miêu mắng một câu, không được, mình phải tìm chỗ dựa, đội trưởng bảo vệ mèo sao còn chưa tỉnh chứ Mình còn thiếu một chỗ dựa có thực lực đánh tứ phương.
Ngoài Bản Nguyên, Phương Bình và Địa Hình đồng thời bước ra khỏi phòng nhỏ.
Quay đầu lại nhìn phòng nhỏ, ánh mắt Địa Hình và Phương Bình đều sáng lên, đây là nơi tốt, Phương Bình cảm thấy mình còn chưa vơ vét sạch sẽ, cần phải có được nơi này.
Mà Địa Hình cũng suy tính làm sao mới có thể thu lấy phòng nhỏ.
Hai người đều im lặng, đợi một lúc, Địa Hình nhìn về phía Phương Bình nói: "Chi bằng lão phu ở đây trông coi, ngươi đi tìm Địa Phi và Địa Bình." Phương Bình trầm ngâm một lát, gật đầu, không nói thêm gì.
E là Địa Hình muốn thu lấy Bản Nguyên, vậy cũng phải xem hắn có bản lĩnh này hay không. Bản Nguyên đặt ở đây nhiều năm như vậy, không dễ bị người mang đi.
Phương Bình rời khỏi Bản Nguyên.
Lúc này, nếu quan sát toàn bộ đại điện từ trên cao xuống thì sẽ phát hiện, đến bây giờ, bọn họ chẳng qua là lượn lờ ở vòng ngoài mà thôi.
Đại điện có tác dụng như một cái túi không gian lớn.
Toàn bộ điện Khôn Vương vô cùng lớn, nhìn như thành lũy bao vây, nhưng Bản Nguyên và mấy bảo địa khác đều là vòng ngoài.
Muốn tiến vào sâu bên trong thì sẽ bị các vách tường đồng ngăn lại.
Bên trong chỉ có một đại điện, diện tích cực lớn, cũng có vẻ cực kì trống trải.
Tại một cung điện sâu trong đại điện, cung điện khép kín, cung điện cực kì đơn sơ, chỉ có một pho tượng giống như chế tạo bằng vàng.
Đó là một con chó!
Không, ở ánh nhìn đầu tiên, không ai cảm thấy đây là một con chó, mà là một đế vương, bá chủ, bễ nghễ nhìn xuống thiên hạ!
Pho tượng khổng lồ hình như được đúc bằng vàng, đứng sừng sững trong đại điện.
Đứng!
Đầu ngửa mặt lên trời, mắt to như đèn lồng, mở to!
Miệng khổng lồ hơi hé ra, lộ ra hàm răng trắng bóng, sáng lóa, khiến người ta nhìn mà khiếp sợ.
Phương Bình không nhìn thấy, nếu nhìn thấy, sẽ có cảm giác quen thuộc.
Hắn đã từng nhìn thấy dáng vẻ Thiên Cẩu, nhưng hắn chưa từng thấy hình dáng chân thực của Thiên Cẩu. Khá giống Giảo, nhưng lại không có những đốm báo gấm như trên người Giảo. Cũng không có một sừng như Giảo.
Đây là yêu thú có lông, nhưng lông tóc cũng giống như được đúc bằng vàng, từng sợi lông màu vàng óng, ánh sáng phát ra lạnh lẽo khiến người ta e ngại.
Thiên Cẩu!
Không, ngoại trừ một số cường giả chí tôn, không ai dám gọi nó là Thiên Cẩu, mà gọi Thiên Đế.
Thương Miêu Thiên Cẩu, con cưng của trời đất.
Đối với Thương Miêu, hầu hết mọi người kiêng kị, mà không phải e ngại.
Còn Thiên Cẩu, đây chắc chắn là e ngại hơn bất cứ thứ gì.
E ngại thực lực của nó, e ngại sự hung dữ của nó.Thiên Cẩu cực kỳ bá đạo, vũ lực cũng một trong những tiêu chí trở thành cường giả chí tôn của tam giới. Đến trình độ như Thiên Cẩu, ngoại trừ Cửu Hoàng Tứ Đế, bằng không, dù cùng là cường giả chí tôn, cũng không ai có thể áp chế.
Pho tượng này đã đứng sừng sững ở nơi này gần ba nghìn năm rồi.
Ba nghìn năm nay vẫn luôn duy trì tư thế như vậy.
Từ nhục thân tàn phá, đến bây giờ, nhục thân đã khôi phục nguyên dạng, ba nghìn năm nay, ngoại trừ thay đổi như thế, gần như không có thay đổi nào khác.
Ba nghìn năm trước, Thiên Cẩu chiến trời, chết ở Thiên Phần.
Ba nghìn năm trước, ba đại hộ giáo liều chết cướp được di hài Thiên Cẩu, đưa về Thần đình, ba nghìn năm nay, kim thân này vẫn chưa từng động đậy.
Mà từ khi Thiên Cẩu chết đi, tam giới đại chiến không ngừng.
Thần triều Địa Hoàng sụp đổ, thời đại tông phái suy tàn, Ma Đế hiện thế, nhân tộc đại chiến địa quật...
Ngoại giới, thế sự xoay vân.
Mà Thiên Cẩu, vẫn như ba nghìn năm trước, ngửa đầu nhìn trời, kiêu ngạo càn rỡ, chưa từng cúi đầu.
Bên ngoài cung điện, hai vị Đế Tôn, mấy vị Chân Thần, cũng có người đang đánh vào vách tường đồng thau, loáng thoáng có âm thanh truyền đến.
Đại điện vẫn hết sức yên tĩnh.
Tận đến khi... một khoảnh khắc nào đó, một khí tức yếu ớt ngay cả Thiên Vương cũng khó phát giác mơ hồ từ dưới đất truyền đến, pho tượng khổng lồ dường như đã nhận ra cái gì.
Răng rắc...
Pho tượng không động đậy, nhưng hư không bên dưới đầu bị xé rách, pho tượng hình như muốn cúi đầu nhìn xem.
Mà lúc này, dưới mặt đất, bên trong hổ phách, trên hài cốt màu vàng sinh ra chút máu thịt.
Lúc này, trong hổ phách, ánh mắt trống rỗng của hài cốt chợt phát ra ánh sáng, răng rắc xoạt xoạt, cổ hơi giật giật, hình như muốn ngẩng đầu.
"Haiz..."
Cách nhau 10.000 mét mà thôi, nhưng một người bị hổ phách phong bế khí cơ, một con chó bị bảo điện che giấu khí cơ. Giờ đây, cả hai thoáng có xúc động, nhưng lại không thể phát hiện nhau.
1754 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận