Toàn Cầu Cao Võ

Chương 292: Tuyệt chiêu của Ma Võ!

Ngụy Thụ Kiệt cũng dùng trường côn.
Võ giả cấp một thường chú trọng học sự đơn giản. Đao, côn là vũ khí thường dùng nhất, tiếp theo là kiếm, thương, búa, kích, những binh khí này ít dùng hơn.
“Ma Đô Võ Đại, Triệu Tuyết Mai!”
“Kinh Đô Võ đại, Ngụy Thụ Kiệt!”
Hai người vừa mời giới thiệu xong, dưới võ đài đột nhiên truyền tới một trận gầm thét: “Ma Võ nhất định thắng đánh bại Kinh Võ!”
“Ma Võ nhất định thắng!”
“Kinh Võ nhất định thắng, đánh bại 5 vòng!”
“...”
Lần này, có rất nhiều người từ hai trường lớn tới xem trận đấu, ân oán giữa Kinh Võ và Ma Đô quả thật là không đếm sao cho hết.
Trường đứng đầu và thứ hai, rất hiếm khi có quan hệ hòa thuận.
Lúc cuộc thi đấu giao lưu toàn quốc còn chưa chính thức công bố với bên ngoài, hai trường hằng năm hầu như đều có cuộc tranh tài bí mật, Ma Võ thua nhiều thắng ít.
“Yên lặng!”
Có cường giả khẽ quát một tiếng, cắt ngang đám người đang hò hét.
Trọng tài cũng không có vội tuyên bố bắt đầu, đợi yên tĩnh trở lại mới quát lớn: “Bắt đầu!”
Một tiếng bắt đầu, Triệu Tuyết Mai và Ngụy Thụ Kiệt cùng lúc xuất thủ!”
Trong tay Ngụy Thụ Kiệt chính là côn chẻ dọc!
Một côn này, bộc phát toàn bộ khí huyết khiến không ít người kinh ngạc.
...
“Khốn kiếp!”
Hậu đài, Dương Tiểu Mạn phẫn nỗ quát một tiếng!
Ngụy Thụ Kiệt ở vòng trước che giấu thực lực!
Trận trước Ngụy Thụ Kiệt chiến đội với Trần Gia Thanh khí huyết bộc phá nhiều nhất cũng là 30 cal, có lẽ Kinh Võ đã sớm tính kế với Ma Võ, không cho Ngụy Thụ Kiệt thể hiện thực lực thật sự của mình, dù sao lúc đó cậu ta bộc phát toàn lực chưa chắc đã là đối thủ của Trần Gia Thanh, dù sao phía sau còn có Phương Văn Tường xuất chiến cuối cùng.
Lần trước thua dễ dàng như vậy khiến không ít người xem thường cậu ta, bao gồm Ma Võ bên này.
Nhưng lần này Ngụy Thụ Kiệt xuất chiến đầu mà gậy đầu tiên đã bộc phát khí huyết đến 50 cal!
Triệu Tuyết Mai cũng không phải võ giả rèn luyện xương chi trên, vừa bắt đầu cũng mang suy nghĩ dồn sức đánh đi, trên võ đài gậy đầu tiên chính là cứng rắn đánh xuống đối phương.
Dương Tiểu Mạn tức giận mắng một tiếng, Đường Phong lại là cau mày nói: “Có lẽ là muốn tính kế Phương Bình.”
Ngụy Thụ Kiệt xuất chiến đầu, với tình hình trước đó của Ma Võ, Phương Bình một khi xuất chiến đầu có khả năng sẽ gặp phải Phương Bình đầu tiên.
Một khi Phương Bình xem thường đối phương có thể sẽ bị lật thuyền trong mương.
Phương Bình không để ý lời này, chỉ luôn nhìn về võ đài.
...
Ngụy Thụ Kiệt bộc phát ra chiêu thức 50 cal khí huyết, rõ ràng cũng vượt ngoài dự liệu của Triệu Tuyết Mai.
Triệu tuyết Mai lúc này đã không có cách nào lui, tránh cũng không tránh được.
Mà cô cũng không có ý nghĩ rút lui.
Ngay lúc đó, hai gậy chạm vào nhau!
“Coong!”
Một tiếng va chạm thật lớn vang lên, Triệu Tuyết Mai lui mấy bước liên tiếp, sắc mặt đỏ lên nhưng không có thổ huyết.
Một đòn tấn công của Ngụy Thụ Kiệt cũng không yếu kém, lập tức đuổi theo bắt đầu đòn thứ hai!
Triệu Tuyết Mai lần này vung gậy đỡ đòn của đối phương, rầm một tiếng, trường côn trong tay cô không ngừng run rẩy, trên tay cũng có máu tươi nhỏ xuống.
Triệu Tuyết Mai mín môi, không một tiếng rên, tiếp tục lui về sau mấy bước.
Hai đòn công kích liên tiếp của Ngụy Thụ Kiệt đều được Triệu Tuyết Mai vững vàng đỡ lấy, trong lòng cũng có chút khác thường, hai đòn này của cậu ta không phải dễ đỡ, tình hình của Triệu Tuyết Mai cậu ta biết, cô chỉ là võ giả tôi cốt một lần mà thôi.
Ngụy Thụ Kiệt khí huyết gần 300 cal, ngoại trừ giữ lại khí huyết cần thiết để duy trì sinh tồn, cậu ta có thể chém xuống ít nhất là bốn đến năm gậy.
Triệu Tuyết Mai lại đỡ một chiêu nữa của cậu ta, chỉ sợ lục phủ nội tạng đã bị thương nặng.
Ngụy Thụ Kiệt cũng không quan tâm cô gái này nghĩ thế nào, nếu đã gắng đỡ đòn, cậu cũng không khách khí!
Mọi người ở dưới võ đài không ngừng nhìn lên, Ngụy Thụ Kiệt quét ngang một gậy mang ra từng trận gào thét.
“Coong!”
Gậy thứ ba, lần nữa truyền tới một trận vang.
Mà đôi tay Triệu Tuyết Mai run rẩy không ngừng, trường côn rung động không ngừng, giây tiếp theo trường côn trong tay Triệu Tuyết Mai trượt xuống, “Coong” một tiếng rơi xuống đất.
Ngụy Thụ Kiệt vẻ mặt vui mừng, toàn bộ ba gậy bị đỡ lấy vững vàng, lúc này triệu Tuyết Mai đã bị thương!
“Cô gái này cậy mạnh đây mà!”
Trong lòng nổi lên ý nghĩ như vậy, Ngụy Thụ Kiệt lại là không chút lưu tình.
Trong chớp mắt, cậu ta đánh xuống gậy thứ tư!
Mục đích của trận đấu ngày hôm nay là đả thương thành viên đội chủ lực Ma Võ, còn trận tiếp theo, cậu cũng không dự định đánh tiếp, mục tiêu của bọn họ là bảo toàn lực lui về.
Ngay khắc cậu ta đánh gậy thứ tư xuống, Triệu Tuyết Mai từ đầu đến giờ luôn lui bước đột nhiên lao thẳng về phía trước, nhanh như mãnh hổ!
Né tránh một đầu của trường côn, Triệu Tuyết Mai đột nhiên nắm giữ phần sau của trường côn!
Ngụy Thụ Kiệt cũng không sợ, xương chi trên của Triệu Tuyết Mai chưa được rèn luyện mà muốn bắt được binh khí của cậu ta, nào có chuyện đơn giản như vậy!
Chính lúc này, trước đó Triệu Tuyết Mai không lên tiếng, đột nhiên mở miệng, trong miệng phun ra một ngụm máu bắn thẳng vào mặt cậu ta!
Ngụy Thụ Kiệt không ngờ được Triệu Tuyết Mai kìm nén ngụm máu không phun ra ngoài, là dùng vào lúc này.
Máu trong miệng phun ra quá nhanh, hai người cách nhau lại gần.
Sau một giây, ngụm máu bắn thẳng vào mắt Ngụy Thụ Kiệt khiến cậu ta không thể không nhắm mắt lại, nhưng trường côn trong tay không chậm chút nào, tay trái đánh trường côn xuống, mãnh liệt đánh vào Triệu Tuyết Mai!
Triệu Tuyết Mai không có chút suy nghĩ muốn né tránh nào, cùng lúc với một quyền đánh tới của Ngụy Thụ Kiệt, Triệu Tuyết Mai nhân cơ hội cậu ta nhắm mắt, nhìn không rõ động tác của cô, hung hăng đá ra một cước, mục tiêu chính là hạ âm của đối Phương!
Cô lựa chọn phương thức lưỡng bại câu thương!
Gắng đỡ đòn của đối Phương, cũng phải đánh phế Ngụy Thụ Kiệt!
Từ lúc Ngụy Thụ Kiệt đánh ra gậy đầu tiên, Triệu Tuyết Mai đã biết, mình không phải là đối thủ của cậu ta, nếu bị đánh bại thì thà hai bên cùng bị thương!
“Ầm!”
Vai trái của Triệu Tuyết Mai bị trúng một đòn chí mạng, xương cốt đều phát ra một loạt tiếng vang.
Nhưng ngay lúc đó, Triệu Tuyết Mai cũng hung hăng đá trúng một cước vào hạ âm của đối Phương!
“A!”
Phát ra tiếng kêu thảm lại không phải là Triệu Tuyết Mai mà là Ngụy Thụ Kiệt!
Ngụy Thụ Kiệt rõ ràng không ngờ được, đối Phương không những không tránh né, mà còn lựa chọn đỡ một quyền của cậu.
Cộng thêm mắt không nhìn thấy rõ, nhất thời không đỡ đòn được, bị Triệu Tuyết Mai đá trúng!
Tiếng kêu thảm thiết lập tức phát ra, ngay sau đó Ngụy Thụ Kiệt ngã quỵ xuống đất, rên rỉ đau đớn.
Mà Triệu Tuyết Mai trước đó đỡ ba gậy lúc này còn chịu một đòn chính điện, lục phủ nội tạng đã sớm bị thương không nhẹ, Ngụy Thụ Kiệt vừa ngã xuống đất, Triệu Tuyết Mai liền ngã xuống đất “Ầm” một tiếng, máu trong miệng không ngừng chảy ra.
Trọng tài khẽ cau mày, nhanh chóng nói: “Triệu Tuyết Mai thắng, khiêng xuống!”
Ngụy Thụy Kiệt ngã xuống đất trước, vì vậy phần thắng thuộc về Triệu Tuyết Mai, nhưng lúc này thắng lợi hay không cũng không quan trọng.
Hai người đều bị thương nặng, thương thế Triệu Tuyết Mai còn nặng hơn Ngụy Thụ Kiệt.
Nhưng Ngụy Thụ Kiệt bị thương hạ âm, cũng không biết kết quả thể nào, đối với con trai mà nói còn thảm hơn là so với thương nặng.
...
“Mẹ nó, đáng sợ thiệt!”
Phó Xương Đỉnh che lấy hạ âm, rùng mình một cái, ngay sau đó nói: “Không sao chứ?”
“Cậu lên thi đấu trước, để bọn tôi đưa cậu ấy vào phòng điều trị khám!”
Phương Bình dặn dò một câu, lập tức đưa người vào phòng điều trị, lần thi đấu này, phía sau hậu trường của nhà thi đấu có phòng điều trị khẩn cấp.
...
Rất nhanh Phương Bình mọi người đã đến phòng điều trị.
Dương Tiểu Mạn và Trần Vân Hi mắt đều đỏ lên, nhìn Triệu Tuyết Mai không ngừng chảy máu: “Tuyết Mai...”
“Bác sĩ, Tuyết Mai cô ấy...”
“Nội tạng bị thương, có điều người không chết là tốt, dưỡng thương mấy tháng, điều dưỡng tốt nội tạng, trong ba tháng không được vận động quá sức, chết không nổi...”
Bác sĩ cũng gặp qua nhiều tình huống như vậy rồi, đội điều trị lần này đặc biệt từ địa quật điều tới.
Người chỉ cần không chết thì không tiếc dùng bao nhiêu thuốc, bao nhiêu tài nguyên, thì dưới tình huống này đều có thể hồi phục được.
Đương nhiên, giống như Tôn Minh Vũ bị gãy tay, cho dù có thể hồi phục được, nhưng về sau sẽ có ảnh hưởng.
Có điều ít nhất phải bỏ lỡ hai tháng tu luyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận