Toàn Cầu Cao Võ

Chương 861: Đệ Nhất Cấp Năm

Khi những người này vội vàng đuổi theo hắn, vội vàng rèn luyện lên cấp, Phương Bình cũng đang bận.
Khi bảng xếp hạng được công bố, Phương Bình đang bận một chuyện...
"Cho ta một danh hiệu đi, gọi là Thiên Đế hoặc Chiến Thần, không thì Đao Vương, các ngươi thấy sao hả?"
Nhân viên nhận được điện thoại gọi đến Hiệp Hội Võ Đạo sắp chịu hết nổi rồi.
Mới sáng sớm đã nhận được điện thoại của Phương Bình. Vị này vừa mới tiêu diệt được một cường giả đỉnh cấp sáu hôm qua, bây giờ gọi điện đến Hiệp Hội Võ Đạo, cũng được xem là chuyện quan trọng.
Người phụ trách Hiệp Hội trong dịp Tết này đích thân nghe cú điện thoại này.
Đến khi biết được mục đích của Phương Bình, đối phương thật sự kích động muốn tự tử.
Đây là vị cường giả đứng đầu bảng xếp hạng đầu tiên chủ động gọi điện, mở miệng yêu cầu đặt danh hiệu sau khi nhìn thấy bảng xếp hạng được công bố.
Quan trọng là, chuyện này không nằm trong khả năng giải quyết của bọn họ.
Bảng xếp hạng thực ra là tác phẩm của chính phủ.
Hiệp Hội Võ Đạo chỉ phụ trách cập nhật, công bố và hiệu đính một vài lỗi sai mà thôi.
Danh hiệu cũng không thể tùy tiện đặt sao thì đặt.
Danh hiệu, nói nó có ích, thực ra nó vô dụng mà thôi.
Cường giả có danh hiệu tuyệt đối đều là cường giả mạnh nhất so với cường giả cùng cấp.
Phương Bình hiện là đệ nhất cấp năm, theo lý thuyết, có thể đặt cho hắn một danh hiệu.
Nhưng nào có chuyện hắn tự đặt rồi tự đòi gắn lên như thế!
Nếu được nhiều người công nhận, nhiều người gọi, danh hiệu đó mới là danh hiệu chính thức phù hợp, có thể công bố trên bảng xếp hạng.
Đối phương ấp úng nửa ngày, nói mãi cũng không cho Phương Bình một câu trả lời chính xác, cuối cùng, Phương Bình bất đắc dĩ cúp điện thoại. Mà hắn cúp điện thoại, người phụ trách Hiệp Hội Võ Đạo mừng muốn khóc.
Nếu Phương Bình còn tiếp tục hỏi nữa, hắn sẽ tan vỡ mất.
Đối với chuyện Phương Bình gọi điện đòi danh hiệu, những người khác đều tỏ thái độ 'chuyện thường ngày ở huyện'.
Lúc này, mọi người vẫn còn ở dưới lầu trước nhà Phương gia.
Ngô Khuê Sơn chờ hắn cúp điện thoại, cũng không nói chuyện này, mà thẳn thắn nói: "Bọn ta đi về trước, chuyện của ngươi, ta sẽ mau chóng mời võ giả cấp tám đến xử lý.
Nhưng cũng vì vậy nên toàn bộ thu hoạch lần này của ngươi đại khái cũng đi tong rồi."
Phương Bình thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tài nguyên trị giá 5 tỷ giá vốn, tệ gì cũng bán được 12 - 15 tỷ chứ? Nếu là giá thị trường, nói không chừng có hơn 20 tỷ, cứ như vậy bay rồi sao?"
Đừng nói là cấp năm, cấp tám cũng không ăn xài như vậy.
Nếu cấp tám có tiền như vậy, người ta cũng không chấp nhận bị thuê rồi.
Cấp chín cũng phải chắt góp mới có. Ít nhất, Phương Bình cảm thấy, cấp chín nghèo như Ngô Xuyên kia không có nhiều tiền như vậy.
Ngô Khuê Sơn lạnh nhạt nói: "Cần chuẩn bị ít nhất 200g tinh hoa năng lượng, mà cũng không hẳn đủ, cần gần 300g. Muốn đến chính phủ mua cái này, ít nhất cũng phải chi ra gần 2,5 tỷ!
Số tiền còn lại dùng để thuê một số cấp tám, hẳn là gần hết rồi."
Phương Bình vô lực gật đầu: "Vậy cũng được, khi nào hai công ty lớn mới chuyển hàng đến cho chúng ta?"
"Chắc tầm ba ngày, cần thêm thời gian để tập hợp các vị cường giả cấp tám nữa, ít nhất cũng cần khoảng năm ngày. Sau năm ngày, ngươi về Ma Võ rèn lại nhục thân."
"Năm ngày..."
Phương Bình tính toán sơ bộ, trong lúc chờ đợi hắn chỉ có thể dùng điểm tài phú để khôi phục khí huyết duy trì nhục thân.
Ít nhất tiêu hao một đến hai tỷ điểm tài phú!
Nghĩ đến, Phương Bình ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa.
Lần này, thật thiệt thòi lớn rồi.
Nếu không do tà giáo đột kích, kế hoạch của hắn vốn là ăn Tết với gia đình, qua Tết xuống Ma Đô địa quật đào mỏ, tích lũy tài phú, đợi khi lên đỉnh cấp năm lại rèn thêm ba đốt xương cuối cùng lên kim cốt.
Như vậy, cơ thể của hắn hẳn là có thể chịu được sức mạnh sau khi kích hoạt kim cốt toàn thân.
Kết quả, người tính không bằng trời tính.
Kế hoạch đảo loạn, dù mình có thể sớm trở thành đỉnh cấp năm, nhưng tiêu tốn quá lớn rồi.
"Thôi cũng được, không bỏ con tép sao bắt được con tôm!"
Phương Bình thở dài, có tiền, dùng tiền rút ngắn thời gian tăng thực lực cũng đáng giá.
Nhưng tốn quá nhiều rồi.
Nhiều tiền như vậy, cấp bảy, cấp tám cũng không dùng hết, nếu không, cấp tám cũng không chấp nhận để người khác thuê mình.
Cấp chín hẳn là cũng không dùng nhiều tiền như vậy.
Ngay cả lão quỷ nghèo Ngô Xuyên kia, hắn có gia tài 10 tỷ sao?
Trừ phi hắn bán đi thần binh của mình, xem có thể gom được nhiều tiền như vậy hay không.
Ngô Khuê Sơn cũng không nói nhiều, ngay sau đó, trực tiếp ngự không bay lên, nhanh chóng biến mất.
Những người khác cũng lần lượt ngự không đuổi theo cho kịp.
Đến cảnh giới của bọn họ, lái xe hay đi máy bay gì cũng phiền lắm, thẳng thắn bay đi bay về cho nhanh.
"Hẹn gặp lại các vị lão sư, ta sẽ nhớ mọi người lắm!"
Mấy người đồng lòng bỏ ngoài tai lời nói khách sáo của Phương Bình, nhớ nhung con khỉ, mỗi lần thằng nhóc này nhớ đến bọn họ thì y như rằng, không có chuyện gì tốt cả.
...
Tiễn các vị lão sư Ma Võ rời đi, Trần Diệu Đình cũng đồng thời rời đi!
Ông lão không nói nhiều, chỉ là ánh mắt của ông không lành, cứ như kiểu đang răn đe Phương Bình, nếu hắn dám phụ lòng cháu gái ông, ông ta sẽ đánh Phương Bình tơi bời, khiến Phương Bình lo lắng không thôi.
Lần này, Trần Diệu Đình cũng có thu hoạch không nhỏ.
Kinh Nam cũng xây dựng dây chuyền sản xuất tự cung tự cấp.
Đương nhiên, thu hoạch ở Kinh Nam có hạn, thêm vào một số phương pháp bí mật kết hợp với khoa học kỹ thuật, thành phẩm chế tạo ra cao cấp hơn nhiều, đây cũng là một khởi đầu tốt.
Có tuyến sản xuất tự cung tự cấp chính là cơ sở hình thành danh giáo.
Trước đây, chỉ có Kinh Võ, Ma Võ và trường quân đội Đệ Nhất mới có, hiện tại, Kinh Nam cũng có.
Về việc cấp trên có đồng ý hay không, Trần Diệu Đình cảm thấy không thành vấn đề.
Hắn sắp lên cấp tám, một khi trở thành cường giả kim thân cấp tám, địa vị của Kinh Nam cũng sẽ được nâng cao.
Bây giờ, võ đại có cường giả kim thân không nhiều.
Bốn trường: Kinh Võ, Ma Võ, Hoa Quốc Võ Đại, trường Quân đội Đệ Nhất đều có võ giả kim thân cấp tám. Trường Quân đội Cửu Châu thật ra cũng có, nhưng phần lớn là trên danh nghĩa, vị cường giả cấp tám của đối phương chỉ là hiệu trưởng danh dự mà thôi, chủ yếu vẫn thường tọa trấn ở địa quật.
Nếu như Trần Diệu Đình đột phá đến cấp tám, vậy địa vị danh giáo của Kinh Nam xem như vững chắc rồi.
Về phần Nam Võ... tuy Vương Kim Dương cũng chen vào húp ké chén canh, nhưng tỉ lệ thành công không cao.
Nhưng dùng danh nghĩa của Nam Giang thực hiện, vẫn có hy vọng.
Trong tâm tình hỗn loạn, Phương Bình tiễn những người này rời đi.
Vương Kim Dương cũng đã về nhà từ sớm rồi.
...
Về đến nhà, ba mẹ hắn đang yên lặng thu dọn đồ đạc.
Trận đánh ngày hôm qua khiến bọn họ nhìn nhận được khá nhiều thứ.
Khó mà rời cố hương!
Nhưng dù luyến tiếc đến đâu, lúc này cũng nên rời đi rồi, con trai có biệt thự ở Ma Đô, cũng đã trang trí xong rồi.
Trước đây, vợ chồng Phương Danh Vinh cảm thấy chuyển nhà hay không chuyển nhà cũng chẳng sao cả.
Nhưng bây giờ kẻ thù đã tìm đến cửa nhà, nếu còn không đi, lẽ nào bắt con trai ở nhà canh nhà mỗi ngày ư?
Bọn họ thu dọn đồ đạc, Phương Viên thì đang gọi điện thoại.
Cô bé thực ra cũng không muốn dọn đi, cô bé vừa mở được mấy cửa hàng, hội chị em bạn bè cũng ở Dương Thành.
Nhưng cô bé cũng nhìn ra được, trận chiến ngày hôm qua suýt nữa khiến cô mất đi anh hai mình.
Vương Kim Dương còn bị người ta đánh thủng cả bụng, anh hai mình thì sao?
Bây giờ vẫn còn mặc áo khoác, mang bao tay da, che kín người.
Phương Viên muốn vạch ra nhìn, kết quả bị Phương Bình đánh cho mấy cái, Phương Viên khóc lóc thảm thương, Phương Bình còn tưởng do mình nặng tay với cô bé. Hắn không biết, em gái mình cũng không ngốc, cô bé đã đoán được hắn bị thương rất nặng, không dám cho cô nhìn nên mới vậy.
"Tiểu Linh, mấy ngày nữa tớ phải dọn đi Ma Đô rồi, nếu nhớ tớ thì cứ gọi điện thoại cho tớ."
"Tiểu Ngọc, chuyện của hội và công ty giao cho các cậu nhé, sau này chúng ta liên lạc qua điện thoại..."
"..."
"Ừm, anh hai tớ là đệ nhất cấp năm, anh tớ nói tớ cũng có thể trở thành võ giả, nhanh thôi, đến lúc đó, tớ cũng lên bảng xếp hạng, cũng giành đệ nhất, các cậu nhớ xem bảng xếp hạng đấy nhé."
"..."
Phương Viên gọi điện thoại rất lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận