Toàn Cầu Cao Võ

Chương 500: Chung mục tiêu, khác con đường

Người làm ebook: zalo 076 9417982
Tin nhắn đến từ rất nhiều người, trong đó, tin nhắn từ em gái Phương Viên nhiều nhất.
Phương Bình mở ra đọc tin nhắn của Phương Viên, đọc từ trên xuống, cậu không tự chủ nở nụ cười.
"Phương Bình, nhìn thấy tin nhắn thì gọi điện thoại!"
"Phương Bình, anh đi đâu làm gì rồi, anh đâu?"
“Anh mà còn không gọi điện thoại về, em sẽ đi Ma Đô tìm anh!”
"Phương Bình, anh đi đâu rồi? Ba mẹ đều rất sốt ruột, em cũng lo lắng cho anh lắm..."
"..."
"Anh, anh không gọi điện thoại về, em đi Ma Đô thật đấy, em sẽ nhịn ăn bụng đói mặt gầy, cho anh khỏi nhéo má em nữa!"
"..."
"Em thi xong sẽ đi Ma Đô ngay, ba nói anh khẳng định đang bận việc, nhưng mà cả 10 ngày anh chẳng có chút tin tức gì rồi..."
"Anh, em mua vé xe rồi..."
Chờ nhìn thấy tin nhắn cuối cùng, là tối hôm qua, Phương Bình lập tức bấm gọi điện thoại cho Phương Viên. Cô nhóc kia còn thật sự muốn đến Ma Đô rồi.
...
"Anh?"
Trong điện thoại truyền đến tiếng nghi vấn không quá chắc chắn của Phương Viên.
Phương Bình cười nói: "Là anh, em..."
“Cái đồ bại hoại, khốn kiếp, chết tiệt, Phương Bình, anh chết đâu rồi!” Tiếng khóc nức nở và phẫn nộ của Phương Viên truyền đến, cô bé thở phì phò nói: “Anh làm gì mà không nghe điện thoại, lại còn không thể liên lạc được, tức chết em!”
Phương Bình mang theo ý cười, nhẹ giọng nói: “Trước đó không phải nói có việc phải đi ra ngoài một chuyến sao? Bây giờ mới mấy ngày, em sốt ruột cái gì…”
“Ai thèm sốt ruột!” Phương Viên khụt khịt mũi, hừ nói: “Là ba mẹ sốt ruột, nếu không, em chả thèm quan tâm anh!”
"Ba mẹ ở bên cạnh sao?"
"Không ở, em ở bên ngoài."
"Bên ngoài? Em lên xe rồi?"
“Lên xe gì? Có đồ ngốc mới lên xe, anh thật sự cho rằng em sẽ thật sự đi tìm anh à, mơ mộng hão huyền thật, em đang ở nhà bạn học.”
Cô nhóc cứng miệng nói thế, nhưng Phương Bình cũng đã nghe được tiếng thông báo và tiếng ồn ào trong nhà ga rồi.
Không vạch trần lời nói dối của cô bé, Phương Bình cười nói: “Vậy em ở chơi vui vẻ, anh còn phải ở lại Ma Đô mấy ngày, qua mấy ngày anh sẽ về. Ngoài ra, không cho phép em ốm lại, còn cố ý nhịn đói để gầy xuống thì còn gì nữa…”
"Nhất định phải gầy!"
"Gầy xuống anh sẽ đánh em!"
"Anh dám!"
"..."
Hai anh em ấu trĩ cãi nhau một trận, Phương Bình cũng không giải thích thêm gì, cúp điện thoại, gọi điện thoại cho cha mình. Phương Danh Vinh bình tĩnh hơn nhiều, chỉ đơn giản hỏi dò vài câu về tình trạng cơ thể và sức khỏe, cũng không hỏi thêm gì nhiều.
Trong mấy ngày không liên lạc được Phương Bình, Phương Viên làm ầm ĩ lợi hại, Phương Danh Vinh cũng lo lắng. Sau đó, Bạch Cẩm Sơn đến một chuyến, nói Phương Bình đang thi hành nhiệm vụ, không liên lạc được là chuyện bình thường, lúc này Phương Danh Vinh mới an tâm hơn.
Ở Dương Thành, lời Đề đốc Bạch nói, không ai không tin.
...
Liên hệ với người nhà xong, Phương Bình tiếp tục xem tin nhắn, có tin nhắn của Ngô Chí Hào, Dương Kiến cũng có tin nhắn của Lý Thừa Trạch.
Đều là những câu hỏi dò đơn giản, 10 ngày không lộ diện, đối với võ giả mà nói, cũng không quá dài.
Nhưng Phương Bình đúng là nhìn thấy một tin nhắn đến từ Vương Kim Dương.
"Về Nam Giang, điện thoại cho anh."
Chuyện Phương Bình xuống địa quật, Vương Kim Dương biết. Ma Võ xuống địa quật quy mô lớn, các tầng lớp cấp cao của các trường võ đại khác đều biết.
Suy nghĩ một chút, Phương Bình cũng không gọi điện thoại qua, nói sau.
Phương Bình còn đang xem tin nhắn, cửa phòng bị gõ.
Phương Bình cất bước đến mở cửa, chỉ thấy đám người Phó Xương Đỉnh đều ở ngoài cửa.
"Phương Bình, thương thế tốt hơn chưa?"
Ngày 29 Phương Bình trở về, nhưng cậu ngủ một giấc thẳng tới ngày 30, mọi người cũng không đến quấy rầy cậu, mãi hôm nay mới đến tìm cậu.
"Không có chuyện gì, vết thương nhỏ mà thôi."
Phương Bình cười cười nói: "Các cậu không về nhà à?"
Phó Xương Đỉnh lo lắng nói: "Các thầy cô đều chưa trở về, không biết tình huống làm sao, bây giờ có đi về nhà cũng ngồi không yên, Phương Bình, cậu cuối cùng trở về, hiệu trưởng thật..."
Sắc mặt Phương Bình bình tĩnh, khẽ gật đầu nói: “Ngày đó, hơn 10 vị Tông sư và cao cấp tác chiến, hai thành vây quét thành Hy Vọng, thầy hiệu trưởng dẫn dụ cao cấp của đối phương đi, sau đó cũng không trở về.”
"Haiz!"
Mấy người đều thở dài một tiếng, bọn họ đều quá yếu, yếu đến mức đại chiến như vậy nổ ra, ngay cả phòng ngự cũng không làm được, không thể không sớm rút lui khỏi địa quật.
Lần này, lớp huấn luyện đặc biệt chỉ có một số người bị thương, không ai mất mạng.
Ngược lại, các đạo sư và võ giả cấp ba cao đoạn, đỉnh cấp ba lại có không ít thương vong, ngay cả cường giả Kim thân như hiệu trưởng cũng hy sinh rồi.
"Vậy còn các vị viện trưởng..."
Phương Bình lắc đầu nói: "Không biết, tôi chỉ là học viên cấp ba, hành tung của các vị cường giả Tông sư này chúng tôi cũng không rõ, nhưng sẽ không có chuyện gì, nếu không..."
Nếu không, nhất định sẽ được biết, Ma Võ chỉ có mấy vị Tông sư như thế thôi, một trận chiến mất hai người, vậy tình thế hiện tại nghiêm nghị hơn nhiều.
"Hi vọng mọi người đều bình an vô sự." Phó Xương Đỉnh cầu khẩn một tiếng.
Phương Bình không nói gì, chuyện như vậy không có cách nào bảo đảm.
Mời mấy người bọn họ vào nhà ngồi, Trần Vân Hi ngồi xuống lại cảm thấy hơi không dễ chịu, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Tôi… Tôi quét dọn vệ sinh cho cậu có được không?”
Phương Bình sững sờ, sau đó hơi lúng túng, ngượng ngùng nói: “Cậu có bệnh thích sạch sẽ hả, không thể nào?"
Trong phòng xác thực rất bẩn, 10 ngày không trở về, hơn nữa trước đó cả người hôi chua tanh ngòm mùi máu, cậu cứ thế leo lên giường ngủ, lúc này, trong phòng có mùi lạ lạ.
Phương Bình cũng mệt mỏi, không tâm tư quét dọn nên vẫn không làm.
Cậu quen mùi này rồi, nhưng mấy người kia vừa vào đến cửa đã nghe được một mùi vừa chua vừa thối.
"Không có, không có... Chỉ là... Chỉ là..."
Trần Vân Hi hơi lúng túng, Phương Bình buồn cười nói: “Cậu biết dọn vệ sinh sao? Thôi bỏ đi, lát nữa tôi tự làm.”
Nói xong, cậu nói sang chuyện khác: "Các cậu tìm tôi có việc?"
Thấy cậu từ chối,Trần Vân Hi cũng không lên tiếng nữa, Phó Xương Đỉnh cũng mặc kệ chuyện của bọn họ, mở miệng nói: “Là thế này, hội võ đạo muốn mở cuộc họp, gọi võ giả đỉnh cấp hai và võ giả cấp ba cùng đi tham gia.
Cậu không phải là người của hội võ đạo, cho nên hội trưởng Trương bảo bọn tôi nói với cậu một tiếng.”
"Trương Ngữ?"
Phương Bình nhíu mày nói: "Có chuyện gì vậy?"
"Không biết."
Phó Xương Đỉnh lắc đầu nói: “Có lẽ có liên quan đến chuyện địa quật lần này. Lần này, ở địa quật, vài anh chị khóa trên chết trận, thực ra không chỉ mấy người kia, còn có mấy anh chị cấp bốn… cũng chết trận rồi.”
Sắc mặt Phương Bình hơi thay đổi. Từ khi sinh viên năm tư ra trường, sinh viên cấp ba cấp bốn tại Ma Võ rất ít.
Cậu còn tưởng rằng chỉ có mấy vị học viên cấp ba chết trận, không ngờ cấp bốn cũng chết mất mấy người.
Cứ như vậy, thực lực học viên Ma Võ sẽ thật sự bị giảm xuống rất nhiều.
"Tôi không phải người của hội võ đạo..."
"Hội trưởng Trương nói, lúc này không phân hội võ đạo hay hội Bình Viên."
Thực lực của hội Bình Viên bình thường, nhưng sau khi sinh viên đại học năm tư tốt nghiệp, hiện tại, hội viên hội Bình Viên cũng sắp lên năm hai rồi.
Bây giờ, trong số 108 người, Phương Bình cấp ba cao kỳ, ba người Phó Xương Đỉnh, Triệu Lỗi, Trần Vân Hi là đỉnh cấp hai, Dương Tiểu Mạn, Triệu Tuyết Mai cũng sắp trở thành võ giả đỉnh cấp hai rồi.
Vào lúc này, hội Bình Viên cũng không phải là đoàn hội có cũng được mà không có cũng được.
"Vậy được, lúc nào họp?"
"Ngay bây giờ."
"Ngay bây giờ? Gấp như vậy..." Phương Bình không nói thêm nữa, đứng lên nói: "Đi thôi, Trương Ngữ không xuống địa quật?"
"Anh ấy mới từ địa quật trở về không được mấy ngày, sau đó đại chiến nổ ra, thân là hội trưởng hội võ đạo, sau đó anh ấy cũng không vào nữa.”
...
Mấy người vừa đi vừa tâm sự, rất nhanh đã đến hội võ đạo.
Hội võ đạo có diện tích rất lớn, lúc này đã lục tục có người đuổi tới, nhìn thấy nhóm người Phương Bình, một số người cũng nhiệt tình bắt chuyện với Phương Bình, những người này đều là võ giả cao kỳ trở lên trước đó từng chấp hành nhiệm vụ chung với cậu.
Dưới tình huống cấp năm tốt nghiệp, cấp bốn ít ỏi lại còn chết trận mấy người, Ma Võ bây giờ, võ giả cấp ba cao kỳ trở lên chính là nhóm người cao cấp nhất. Phương Bình còn nhìn thấy một người quen, Lưu Vĩnh Văn.
Lúc nhìn thấy Lưu Vĩnh Văn, Lưu Vĩnh Văn né tránh ánh mắt của cậu, Phương Bình xì cười một tiếng, cũng không nhìn nữa.
Người này, năm ngoái khai giảng đã giật dây một số học sinh cũ đến tìm cậu gây sự.
Kết quả bị mình đánh chết hai người, lão Vương lại đến hù doạ anh ta vài câu, anh ta triệt để suy sụp rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận