Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1517

Có đôi khi, Phương Bình cũng hy vọng nhân loại tốt hơn, cường giả mạnh hơn, giết địch nhiều hơn. Nhưng bỏ ra quá nhiều đồ tốt, không dễ bàn giao.
Trước đó đã tiêu hao nhiều vật chất bất diệt như vậy, bây giờ lại lấy ra nữa thì phải giải thích thế nào?
"Đúng rồi! Cứ nói đã tiến vào hồ bất diệt, lấy được từ hồ bất diệt."
Nghĩ vậy, Phương Bình lập tức truyền âm nói: "Lần này đi Giới Vực, các ngươi cứ nói chúng ta đã tiến vào hồ bất diệt."
"Được!"
Ba người nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, Phương Bình, lại sắp xuất ra lượng lớn vật chất bất diệt hả? Tên này giấu thật sâu!
Lý Hàn Tùng cũng không ngốc, nhưng lúc này thật sự có chút cảm khái nói: "Phương Bình, ta cảm thấy cảnh giới hoàng giả cũng không xứng với ngươi."
Mấy người không có gì để nói!
Mịa nó, cái gì mà cảnh giới hoàng giả cũng không xứng với ngươi!
Sao ngươi không nói hắn là Thiên Đế, Thiên Đế không gì không làm được luôn đi.
Phương Bình chỉ mỉm cười gật đầu, nghe người thành thật như Đầu Sắt nịnh bợ cảm thấy càng thoải mái hơn hẳn.
Nhưng dù có thoải mái nữa thì ta cũng không cho ngươi thêm chút tiền nào đâu.
Tốc độ bốn người cực nhanh, địa phận Kinh Đô nhanh chóng hiện ra ngay trước mắt.
Phương Bình hít sâu một hơi, tốc độ người nhà họ Trần nhanh hơn hắn một chút, đều đã đến bên thành Tử Cấm, Phương Bình cũng không chậm trễ, nhanh chóng đi về phía thành Tử Cấm.
...
Lối vào Tử Cấm địa quật.
Phương Bình còn chưa xuống đến nơi đã có vài vị Tông sư bạo phát khí tức. Tuy bọn họ đã cảm ứng được là khí tức của đám Phương Bình, nhưng vẫn có một vị cường giả cấp bảy lớn tiếng quát: "Phương hiệu trưởng, dừng lại!"
Phương Bình dừng lại ngoài lối vào, mở miệng nói: "Lưu hội trưởng, đang gấp, ta muốn đi vào."
Trong số mấy vị Tông sư bảo vệ lối vào địa quật có Lưu hội trưởng của Hiệp Hội Võ Đạo. Lưu hội trưởng không còn khúm núm như tước, nghiêm túc nói: "Đại chiến bắt đầu, phải phòng trước phòng sau, không phải nhân viên tham chiến không thể đi vào! Các vị tiền bối nhà họ Trần cũng không được vào! Hiện tại chúng ta đã bẩm báo 3 bộ, chờ 3 bộ ra lệnh!"
Phương Bình có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng biết đây là quy trình tất yếu. Nếu không, một vị cấp chín đột nhiên chạy vào, tiền hậu giáp kích, có thể sẽ gây ra thương vong rất lớn.
Nhưng phải chờ bao lâu đây?
Lưu hội trưởng cũng biết Phương Bình đang gấp, nghiêm mặt nói: "Mấy vị chờ một lát, chúng ta đã báo về cho các bộ, cũng đã phái người vào thành Võ An thông báo, sẽ có kết quả nhanh thôi!"
Nhóm người Phương Bình không phải gian tế, Lưu hội trưởng dám dùng đầu mình để bảo đảm. Nếu một vị từng hại chết vô số cường giả địa quật là gian tế, thì địa quật cũng quá cam lòng dốc hết vốn liếng.
Phương Bình khẽ gật đầu, còn chưa mở miệng, Lưu hội trưởng đã hưng phấn nói: "Phương hiệu trưởng, nghe nói các ngươi…”
Hắn còn chưa hỏi xong, mấy vị Tông sư khác cũng đã hưng phấn nói: "Nghe Trần tiền bối nói, các ngươi tiêu diệt mấy vị võ giả cấp chín?"
Tuy Phương Bình đang vội vã đi vào, nhưng bây giờ tạm thời chưa vào được, ngay cả Trần Diệu Tổ còn không được vào kia kìa.
Thấy bọn họ hỏi, Phương Bình cười nói: "Trùng hợp thôi, chủ yếu vẫn là công lao của các vị tiền bối Trần gia, ta chỉ đi ngang qua thôi. Giới Vực vốn nguy hiểm, thuận tay tiêu diệt hai cấp chín, cũng không biết bọn họ đã lĩnh ngộ bản nguyên hay chưa."
"Thật sao?" Mấy vị Tông sư kia đều cực kỳ hưng phấn, tuy Phương Bình nói nghe có chút chói tai, cái gì mà "Đi ngang qua","thuận tay", bọn họ cũng xem như không nghe thấy.
Cấp chín địa quật giết không dễ, lần này chết mất mấy vị, sao bọn họ lại không hưng phấn cho được.
Phương Bình nhìn về phía Lưu hội trưởng, cười cười nói: "Đừng sửa lại hạng nhất cấp bảy làm gì, hai vị lão tiền bối cũng lớn tuổi rồi, phải để lại chút mặt mũi. Phương mỗ còn trẻ, cũng không quan tâm những hư danh này."
"..." Lưu hội trưởng nhức đầu bưng bưng!
Bây giờ mà ngươi còn láo toét với ông cơ đấy?
Một bên, Lý Hàn Tùng rầu rĩ nói: "Ta đâm chết một cấp chín!"
Lưu hội trưởng: "..."
Hắn đã hiểu ý của hai tên này rồi!
Lưu hội trưởng thấy mệt quá, mắng liên tục trong lòng, ta hiểu ý mấy người rồi, không thay đổi nghĩa là nhất định phải đổi!
Dám không thay đổi á hả? Một tên thì thuận tay tiêu diệt hai cấp chín, một tên đâm chết cấp chín, hỏi ngươi có sợ hay không?
Sợ không?
Sợ chứ!
Lưu hội trưởng cảm thấy bi ai vô cùng, cường giả ai cũng ngáo đá như này hả?
Khó trách mình đã hơn 60 vẫn là cấp bảy, bây giờ thì hắn hiểu rồi. Nhìn Vương Kim Dương và Diêu Thành Quân đi, hai người này không lẽ cũng giống như vậy?
Đúng là bọn họ không để ý đến chuyện này, nhưng đương nhiên không nhắc đến chuyện xếp hạng không có nghĩa là không cuồng, lão Vương thì hờ hững quen rồi, nhẹ giọng nói: "Kẹt ở cấp bảy cũng mấy tháng rồi, quan tâm đến bảng xếp hạng để làm gì chứ?"
Lời này, là nói với Phương Bình.
Sắc mặt Lưu hội trưởng cứng ngắc, thì ra là như vậy, ta đã hiểu!
Mấy vị Tông sư đều dở khóc dở cười, một bên, đám người Trần Diệu Tổ cũng nhìn nhau, chúng ta cũng đã hiểu!
Bên ngoài vẫn như vậy, giới võ đạo về cơ bản vẫn giống y như trước, chỉ có mấy đứa này là không giống thôi.
Bên này vừa nói xong, sau một khắc, một bóng người đột nhiên lóe lên.
"Tư lệnh!"
Mọi người dồn dập hỏi thăm, Trần Diệu Tổ cũng vội vàng khom người nói: "Minh Vương!"
Lý Chấn khẽ cười nói: "Trần tiền bối đừng khách khí."
Hắn cũng là người của Thành Trấn Tinh, hơn nữa bối phận nhỏ hơn Trần Diệu Tổ nhiều. Tính đúng thì hắn và cái vị cấp bảy gọi là Nguyên Hổ ấy mới là cùng một bối phận. Trần Diệu Tổ xem như là đời ông cố hắn.
Trần Diệu Tổ cũng không nhiều lời, võ đạo có lúc nói thực lực, có lúc nói bối phận, còn phải xem là trường hợp nào. Loại trường hợp trước mặt công chúng này, cũng không phải là trong thành Trấn Tinh.
Nếu gặp Lý Chấn trong thành Trấn Tinh thì cũng không cần phải khách khí như thế.
Lý Chấn có chút thổn thức nói: "15 năm, dù biết còn có người sống sót, nhưng những năm gần đây, tình hình Hoa Quốc căng thẳng, vẫn chưa thể phái người đi viện trợ, khổ cực chư vị rồi."
"Việc trong chức trách!" Trần Diệu Tổ thoải mái trả lời, ông không chỉ là con của tuyệt đỉnh, mà còn là thành viên của Trấn thủ phủ, ban đầu, Huyền Đức động thiên cũng là động thiên do nhà họ Trần trấn thủ, nên canh giữ Huyền Đức động thiên cũng là việc nên làm.
Lý Chấn khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Phương Bình đang khá gấp, cười nói: "Đừng quá sốt ruột, bây giờ các ngươi đi vào cũng vô dụng. Chờ một chút, chờ Bộ trưởng Nam đột phá, sau khi đột phá xong, sẽ nhanh chóng chém giết một ít cường địch. Đến lúc đó các ngươi lại vào, sẽ an toàn hơn một chút, còn có thể cho kẻ địch một đòn trí mạng!
Nhưng nếu Trần tiền bối đi ra, e là đám người kia cũng biết, phải xem liệu Phong Vương có báo cho Hòe Vương hay không..."
Trần Diệu Tổ nói: "Chưa chắc sẽ báo, khi chúng ta đi ra, Phong Vương một lòng một dạ nhìn chằm chằm Giới Vực, e là quên luôn sự tồn tại của chúng ta rồi."
Đúng là Phong Vương chưa chắc đã có ý muốn báo cho Hòe Vương là đám Trần Diệu Tổ đã đi ra rồi. Bây giờ hắn một lòng một dạ nhìn chằm chằm Giới Vực, chờ Phương Bình đi ra.
Con trai của mình chết trận, ba đại thần tướng chết trận... Có lẽ Phong Vương còn đang ước gì Hòe Vương chết mất một ít thần tướng đây.
Chân Vương địa quật cũng có cạnh tranh. Chân Vương sẽ không dễ dàng ra tay, số lượng và chất lượng thần tướng chính là lực lượng của họ.
Phong Vương vốn có 8 đại thần tướng, hai vị thần tướng đời sau, có thể xem là thế lực hùng hậu nhất so với các Chân Vương khác. Đó cũng là lợi thế cho đời thứ ba nhà họ Phong, đám Phong Diệt Sinh, tranh cướp vương vị.
Nhưng bây giờ, thế lực Phong gia bị tổn thất lớn, hai con trai đều chết trận, thần tướng cũng chết trận 5 người, thần tướng dưới trướng cũng chỉ còn lại 3 người. Với thực lực đó, ngay cả Hòe Vương cũng không sánh nổi, dù thế lực của Hòe Vương cũng không tính là quá mạnh.
Hiện tại 5 đại thần tướng dưới trướng Hòe Vương đã tiến vào vực Nam Thập Bát tham chiến, dù Phong Vương có nhớ đến chuyện nhà họ Trần thì cũng chưa chắc sẽ chuyển lời nhắc nhở. Theo Phong Vương nghĩ, hơn 30 thần tướng đối chiến với hơn mười thần tướng Phục Sinh Chi Địa, chắc chắn sẽ thắng, nhưng chắc chắn cũng sẽ có thương vong.
Phía vực Nam Thập Bát, hơn một nửa đều là người của Hòe Vương, chết một ít cũng tốt, miễn cho Hòe Vương thấy hắn tổn thất lớn, có ý đồ xấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận