Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1466

Phương Bình đi rất nhanh, Trần Vân Hi đứng ở trên đỉnh tháp nhìn bóng hắn rời đi, trong lúc nhất thời có chút ngây dại.
Đỉnh tháp... trước đây, cô cũng cảm thấy Phương Bình đứng trên đỉnh tháp nhìn xuống là vì khoe khoang. Nhưng thời khắc này, cô bỗng nhiên có cảm giác khác.
Cô độc!
Đứng ở trên đỉnh tháp, có thể nhìn thấy toàn bộ khuôn viên trường, có thể nhìn thấy sự phồn hoa bên ngoài, cũng có thể nhìn thấy từng vị đạo sư, từng vị học viên vác theo binh khí đi khắp nơi.
"Cố gắng tiến lên..."
Thời khắc này, cô chỉ cảm thấy trên người bỗng nhiên có áp lực vô hạn, nhìn những thầy trò kia lao đi, nhìn đô thị phồn hoa bên ngoài...
Phương Bình đang cố gắng tiến lên!
Đứng ở trên tháp cao này, có phải hắn cũng cảm nhận được áp lực vô hạn?
"Thì ra... Ta vẫn không hiểu hắn..." Trần Vân Hi nhẹ giọng nói, ngày hôm đó, Trần Vân Hi ngồi xếp bằng trên đỉnh tháp, thay thế Phương Bình, nhìn khắp bốn phương tám hướng.
Từng luồng từng luồng áp lực vô hình khiến cô vô cùng mong muốn mình có thể trở nên mạnh mẽ, có thể thay Phương Bình gánh vác một chút áp lực.
Ngày hôm đó, vô số thầy trò đều bất ngờ, Trần Vân Hi gần đèn thì sáng gần mực thì đen sao?
Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của bọn họ, Trần Vân Hi liên tục lặp đi lặp lại trong lòng.
"Các ngươi không hiểu hắn!"
Nơi cao lạnh lẽo vô cùng, chỉ có đứng ở đây mới có thể hiểu, thiên chi kiêu tử như Phương Bình phải chịu áp lực nặng nề đến mức nào!
Luồng áp lực kia, khiến người ta không thở nổi.
"Đây mới là Phương Bình... Cái thời đại này, không ai vĩ đại hơn hắn!"

Ngoài trường, trên xe.
Lý Hàn Tùng nhẹ giọng nói: "Thật sự không dẫn theo lão Tần sao?"
Phương Bình lắc đầu, "Hắn mới cấp sáu, dẫn hắn đi chịu chết sao?"
"Tên kia hung hăng hỏi chúng ta ngày nào xuất phát, ngày hôm qua còn gọi điện thoại hỏi, kêu chúng ta xuất phát nhất định phải báo hắn một tiếng..."
Tần Phượng Thanh không ở trường học, tên kia vì kiếm bộn, mấy ngày nay đi tìm chợ đen tà giáo rồi, nếu không, Phương Bình cũng không dễ dàng bỏ rơi hắn lại như vậy.
Phương Bình dựa vào ghế, nhẹ nhàng bật hơi nói: "Đừng để ý tới hắn, hắn cũng sắp tinh huyết hợp nhất rồi, lúc này nên nỗ lực tu luyện thì tốt hơn."
"Dưới cái nhìn của hắn, khổ tu cũng không phải là chuyện tốt."
Lý Hàn Tùng nở nụ cười, lại nói: "Sao lần nào ra ngoài ngươi đều thích đi xe vậy?”
"Phí lời, bay không mệt à? Đi máy bay không phiền à? Ngươi lái xe, ta nghỉ ngơi một hồi, cũng không phải ta mệt, mắc gì không lái xe."
Lý Hàn Tùng không còn gì để nói, nói thật có đạo lý, ta thật sự không thể phản biện nổi.

Cũng trong lúc đó – Tỉnh Đông Ngô.
Tần Phượng Thanh nhận điện thoại, vừa chém võ già tà giáo, vừa lớn tiếng nói: "Nói nhanh, có chuyện gì?”
"Ngươi đang làm gì?" Trương Ngữ hỏi một câu.
"Há, đánh cướp chứ gì... Không phải, là thanh lý cứ điểm tà giáo!"
Tần Phượng Thanh nói xong, lại đánh chết một vị võ giả cấp bốn, hỏi: "Nói mau, ta đang có chuyện gấp."
Trương Ngữ không nói gì, một lát sau mới nói: "Đám Phương Bình rời khỏi trường học rồi."
"Đi rồi?"
"Ừm."
"Khốn kiếp!" Tần Phượng Thanh mắng một câu, một đao quét ngang, nhà xưởng to lớn trống trải bỗng nhiên sụp xuống. Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
"Lại không chịu mang ông đi! Bắt nạt người yếu đúng không?"
Tần Phượng Thanh chửi mát, cắn răng nghiến lợi nói: "Ông đây cũng không tin không có hắn ta không sống nổi! Lão Trương, cho ta mượn ba quả Uẩn Thần, một cỏ Nguyệt Minh, đưa tới cho ta, ta cần dùng gấp!"
"..."
"Lo lắng làm gì! Có 6,5 tỷ, có bao nhiêu đâu! Ngươi không phải phó chủ nhiệm sao? Có thể nợ bao nhiêu thì giúp ta nợ đi, lấy danh nghĩa của ngươi.”
"Chính ngươi..."
"Phí lời, nếu ta có thể mượn thì tìm ngươi làm gì? Lão Trương, ngươi cũng biết đó, đám Phương Bình kia bây giờ tự thành nhóm nhỏ, sớm đã vứt ta và ngươi sang một bên rồi. Ngươi muốn sống tốt, muốn đến cấp bảy, dựa vào bọn họ không được đâu, phải dựa vào Tần Phượng Thanh ta đây.
Bây giờ ngươi đầu tư ta, sau này ngươi sẽ phát tài ngay. 6,5 tỷ mà thôi, còn chưa bằng một thanh thần binh, sau này ta kiếm tiền, trả ngươi gấp đôi!"
"Ngươi còn thiếu ta mấy triệu..."
"Chút tiền này mà ngươi còn đòi ta á? Được rồi được rồi, có tí tiền, vậy đi, Đông Ngô bên này, ta vừa thanh lý được một cái chợ đen của tà giáo, lấy được ba, năm trăm triệu. Ta không có tiền à? Ta quan tâm chút tiền lẻ này sao?
Ngươi sai người tới, ta trả nợ cho xem, ta Tần Phượng Thanh ta là loại người thiếu tiền không trả sao? Nợ mấy triệu trả mấy trăm triệu, đủ chưa? Đừng nói nhảm, cho ta mượn trước, mau chóng chạy tới, ta dùng mấy thứ đó xong, sẽ tinh huyết hợp nhất ngay, ba ngày Tông sư, mười ngày cấp tám..."
Trương Ngữ sửng sốt một chút, hào phóng như vậy? Ta chỉ hỏi chơi thôi, ngươi thật sự trả ta mấy trăm triệu sao?
Tần Phượng Thanh không có ngu đấy chứ?
"Ngươi chắc chắn chứ?"
"Đương nhiên!"
"Ok, ta lập tức đến!"
"Nhớ mang đồ lại đây."
Cúp điện thoại, Tần Phượng Thanh bĩu môi, thầm nói: "Trương Ngữ vẫn ngu như vậy, mấy trăm triệu đổi vài tỷ, tính toán kiểu gì chả hiểu."
Trương Ngữ mới là khờ thật sự, cười như mới nhặt được món hời lớn lắm. Ngươi mượn được nhiều thứ như vậy, ta không mượn được, sau khi ta đến tinh huyết hợp nhất, đến Tông sư, mấy triệu tính là gì?
Trước đây, mấy triệu quý như vàng, bây giờ nhìn lại, tùy tiện càn quét một cái chợ đen cũng đã lấy được mấy trăm triệu.
"Chờ ta đến Tông sư, tùy tiện đi một vòng là đã lấy được mấy trăm tỷ, lo gì chút tiền này?”
Tần Phượng Thanh tính toán rõ ràng trong lòng, suy nghĩ một chút, lại gọi điện thoại.
Điện thoại reng rất lâu mới có người nhận, nói chuyện xong, Tần Phượng Thanh liền nói: "Mập mạp, cho ta mượn trang sức cấm chế lực lượng tinh thần, với ba cây cỏ Nguyệt Minh, đúng rồi, lại cho ta mượn một chút tinh hoa sinh mệnh."
"..."
"Mập mạp, ngươi bây giờ cũng không vội xuống địa quật, cũng không đi Vương Chiến Chi Địa, cho ta mượn trước đi! Chờ ta phát đạt, ta sẽ bảo kê ngươi ngay, yên tâm!
Phương Bình là tên nhà giàu, ngươi đầu tư nhiều cỡ nào, hắn cũng không có cảm giác. Ngươi đầu tư ta, thì khác! Ngươi cho hắn, thì chính là thêu hoa trên gấm, cho ta, đó là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Ta đến cấp bảy, không còn bị tư chất ngăn cản, ba ngày cấp tám, năm ngày cấp chín..."
"Đầu trọc, ngươi muốn làm chuyện lớn gì à?"
Tưởng Siêu hỏi một câu, có chút kích động nói: "Hai chúng ta cùng đi đi?"
Hắn đã sớm nghĩ đến chuyện xuống địa quật cùng Tần Phượng Thanh. Đi cùng đám Phương Bình quá gây chuyện. Vương Chiến Chi Địa thì, hắn hiện tại không dám đi. Ngoại vực, hắn cũng không biết đi đâu.
Hắn cũng đã đến đỉnh cấp sáu, vẫn còn có chút chờ mong đột phá cấp bảy.
Tần Phượng Thanh kinh ngạc nói: "Ngươi muốn đi cùng ta?"
"Đúng vậy!"
"Ngươi chắc chắn chứ?"
"Đương nhiên!"
Tần Phượng Thanh vuốt cằm, trầm ngâm nói: "Thứ nhất, chết rồi ta không chịu trách nhiệm. Thứ hai, phải giao phí bảo hộ. Thứ ba, chiến lợi phẩm của ta là của ta, chiến lợi phẩm của ngươi phải giao cho ta 3 phần, vậy ta sẽ dẫn ngươi đi. Nếu không thì thôi, ngươi quá ngu, mang ngươi theo, ta lo lắng ta sẽ bị ngươi hại chết."
"Đầu trọc, ngươi cũng quá xem thường ta! Ta tốt xấu gì cũng có thần binh, ở Vương Chiến Chi Địa cũng chưa chết, đi ngoại vực còn có thể làm sao?"
Tần Phượng Thanh liếm môi một cái, híp mắt nói: "Mập mạp, ta nói thật, nếu ngươi thật sự muốn theo ta, vậy ngươi phải mang theo hết! Tất cả những thứ dùng để bảo mệnh, phải mang theo hết. Tốt nhất là tìm biến thái nhà ngươi mượn hết thần binh, áo giáp. Còn có, nhà ngươi lão tổ có thứ gì tốt, lấy ra hết luôn…”
Tưởng Siêu nôn nóng, nuốt một ngụm nước bọt nói: "Ngươi chuẩn bị đi đâu?"
"Đi Tử Cấm địa quật! Thừa dịp cao cấp đại chiến, ta dẫn ngươi đi cướp nhà! Lúc bọn họ đang đánh nhau, chúng ta cũng không phải cao cấp, người ở lại giữ thành chắc cũng chỉ có cấp năm cấp sáu, cao cấp hầu như sẽ không ở lại trong thành.
Chúng ta hoàn toàn không nổi bật gì. Chỉ cần có thể tiêu diệt võ giả trung cấp, tính luôn một vài tinh huyết hợp nhất, tuyệt đối phát tài!
Cỏ Nguyệt Minh chính là đặc sản của Tử Cấm địa quật, ta từng hỏi thăm rồi, Tử Cấm địa quật có không ít cỏ Nguyệt Minh, các thành lớn đều có. Làm một vố, hai ta đều có thể lên đến cấp bảy!
Mập mạp, không tới cấp bảy, cũng đừng mong lăn lộn giang hồ. Sau này chỉ có chỗ cho cao cấp, ngươi có nhiều thứ bảo mệnh, có dám làm hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận