Toàn Cầu Cao Võ

Chương 651: Cuộc chiến bảo vệ danh hiệu (2)

Ma Võ.
Lúc Diêu Thành Quân và Lý Hàn Tùng trở về trường, Phương Bình đang tổ chức buổi lễ trao giải thi đấu võ đạo cấp một.
“Chúc mừng, tiếp tục cố gắng, hy vọng cuộc thi đấu võ đạo cấp hai năm sau có thể thấy chú!”
Phương Bình tặng thuốc, binh khí và chiến pháp, chúc mừng một tiếng, võ giả dành được hạng nhất không phải Đường Văn, mà là võ giả xã hội, là giáo viên của trung tâm huấn luyện võ đạo, tuổi tác cũng không trẻ, 40 tuổi.
Mặc dù tuổi tác không nhỏ, nhưng hiện tại đối mặt nhìn Phương Bình, vị võ giả trung niên hơi kích động và thấp thỏm.
“Hội trưởng Phương yên tâm, năm sau tôi nhất định tới!”
Phương Bình cười một cái, khẽ gật đầu nhìn Đường Văn đứng bên cạnh, lần này, Đường Văn thua, chỉ giành hạng hai.
Thật ra thành tích này đã là rất không tệ rồi, nhưng Đường Văn vẫn chán nản.
Những ngày qua bên ngoài đang bàn tán xôn xao về Ma Võ, cuộc chiến bảo vệ danh tiếng là điều vô cùng gian nan, khó khăn trùng trùng.
Trần Văn Long chẳng những không xoay chuyển được thế cuộc, ngược lại khiến nhiều người cảm thấy họ đã nhìn rõ được thực hư của Ma Võ, lúc này, ngay cả nội bộ Ma Võ cũng hơi chán nản.
Khí thế của Diêu Thành Quân và Lý Hàn Tùng quá mạnh, mà Ma Võ Phương Bình gần đây cực kỳ ít xuất hiện.
Mà Phương Bình dù sao cũng đột phá chưa được bao lâu, Trần Văn Long trước mắt chính là cường giả mạnh nhất Ma Võ, kết quả cũng xếp hạng 6x, điều này khiến tâm tình sinh viên Ma Võ xuống dốc rất nhiều.
Đường Văn còn muốn giành được giải nhất, mang lại tự tin cho mọi người.
Ai ngờ, quyết đấu thất bại, chỉ là hạng hai, điều này khiến Đường Văn rất khó chịu, hạng nhất và hạng hai là hai hạng hoàn toàn khác biệt.
“Hội trưởng...”
Đường Văn cúi thấp đầu, không dám nhìn Phương Bình.
Phương Bình thản nhiên nói: “Thua rồi, vậy thì phải giành chiến thẳng trở lại, cấp một không bằng người ta, vậy thì cấp hai, Ma Võ thua được, em cũng thua được, tài nghệ không bằng người khác vậy thì phải tiếp tục cố gắng!”
“Em biết rồi.” Đường Văn cúi thấp đầu nhỏ tiếng trả lời.
Phương Bình không quan tâm đến cô nữa, cậu phát phần thưởng cho hạng ba.
Phát thưởng xong, Phương Bình trở lại võ đài trung tâm, cất cao giọng nói: “Thi đấu giao lưu võ đạo cấp một toàn quốc chính thức kết thúc, bảng xếp hạng top 100 cấp một cũng chính thức quyết định!
Hy vọng các anh chị em tiếp tục nỗ lực, tiếp tục leo lên đỉnh cao võ đạo!
Ma Đô Võ Đại lần này chưa thể giành được hạng nhất, tuy có chút tiếc nuối, nhưng thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, chỉ cần không từ bỏ, không gì không thể!
Thi đấu giao lưu võ đại toàn quốc đã chính thức bắt đầu, Ma Võ cũng sẽ bắt đầu cuộc chiến bảo vệ danh hiệu!
Quán quân sẽ chỉ thuộc về Ma Võ!
Tôi tin rằng các bạn sẽ thấy được vinh quang này!
Ma Võ, tất thắng!”
“Ma Võ tất thắng!”
Học viên Ma Võ trên dưới khán đài gào thét.
Phương Bình nhiều ngày vẫn chưa lên tiếng, cuối cùng cũng lên tiếng rồi.
Những ngày qua mọi người đều uất ức, chán nản, lo lắng...
Nhưng giờ phút này, mọi người mượn cơ hội phát tiết ra.
Vẫn chưa giao thủ, ai nói Ma Võ nhất định sẽ thua!
Phương Bình cũng không nói nhiều, nhanh chóng đi xuống khán đài, bước ra khỏi nhà thi đấu.
Cười đến cuối cùng mới là kẻ thắng!
Mấy người Lý Hàn Tùng tạo thế đến đỉnh cao, súc thế đến đỉnh phong cũng chỉ hỗ trợ Phương Bình!
...
Ngày 22 tháng 11.
Trải qua bốn vòng giao chiến, Bắc Cương Võ Đại dẫn đầu về thành tích, thắng bốn trận, giành được tiêu chuẩn vào top bảy.
Đây là trường đầu tiên của võ Đại thi đấu bốn vòng đều thắng hết bốn vòng, thắng dễ dàng, chủ lực chưa xuất chiến.
Ngày 23 tháng 11, lại có hai trường võ đại bước vào top bảy.
Theo thứ tự là Đông Lâm Võ đại và Nam Giang Võ Đại.
Ngày 24 tháng 11, đội chủ lực Thiên Nam Võ Đại, đánh bại đối thủ với chênh lệch rất nhỏ, thắng liên tiếp bốn trận, bước vào top bảy.
Ngày 25 tháng 11, Học viện nữ sinh Ma Đô thăng cấp.
Ngày 26 tháng 11, Tây sơn Võ Đại thăng cấp.
Ngày 27 tháng 11, người cuối cùng được lọt vào trong là Trung Châu Võ Đại, Trung Châu Võ Đại đánh vô cùng gian nan.
Thắng liên tiếp bốn trận, trực tiếp lọt vào top bảy.
Nhưng Trung Châu Võ Đại lại đánh sáu trận, năm thắng một thua, mới vượt qua nguy hiểm cố gắng vào top bảy, toàn bộ chủ lực xuất chiến, hơn nữa còn bị thương rất nhiều người, là trường vào top bảy khó khăn nhất.
Trung Châu tông phái có không ít cường giả, võ đại thì bình thường, có điều Trung Châu Võ Đại lại có quan hệ chặt chẽ với tông phái, một vài cường giả tông phái cũng đang đảm nhiệm chức trách lớn, có thể từ hạng gần cuối trong 89 trường lọt vào top bảy, có quan hệ rất lớn đến tông phái.
Một vài sinh viên Trung Châu Võ đại cũng là đệ tử tông phái.
Đến lúc này, võ đại phổ thông kết thúc thi đấu giao lưu.
82 trường đại khác vẫn đang tiếp tục thi đấu, nhưng chỉ có mười trường được vào xếp hạng, muốn xếp vào vị trí thách đấu với trường danh tiếng, thì năm sau phải bồi dưỡng ra ít nhất 5 sinh viên trung cấp, đối với võ đại phổ thông mà nói thì đây là nhiệm vụ cực kỳ khó.
...
Ma Võ.
Ngô Khuê Sơn đã trở về.
Việc đầu tiên trở về chính là hỏi về chuyện thi đấu giao lưu.
“Chuẩn bị thế nào rồi?”
“Nhất định thắng.”
Phương Bình trả lời đơn giản, Ngô Khuê Sơn nghe vậy liền nhìn cậu giây lát, hồi lâu mới nói: “Đã bước vào đỉnh cấp bốn?”
“Vâng.”
Phương Bình gật đầu, cậu bước vào đỉnh cấp bốn nhanh hơn dự tính một chút, cũng là nhờ vào việc rèn luyện xương tai nhỏ khiến thể chất mạnh mẽ hơn.
Có điều cũng chưa được bao lâu, ngày 25, cậu mới vào đỉnh cấp bốn.
Mặc dù mới bước vào cảnh giới này chưa được mấy ngày, nhưng Phương Bình đã vô cùng tự tin, lúc này sự chênh lệch về cảnh giới coi như ngang hàng.
Dù là mấy người Diêu Thành Quân lúc này đột phá lên cấp năm thì cũng chỉ là cấp năm sơ kỳ, có lẽ còn chưa bắt đầu rèn luyện lục phủ, Phương Bình cũng không yếu hơn bọn họ.
“Rất nhanh.”
Ngô Khuê Sơn cảm khái một tiếng, thật sự rất nhanh, giữa tháng 8 Phương Bình đột phá cấp bốn, cuối tháng 11 Phương Bình đã là đỉnh cấp bốn.
Chỉ hơn ba tháng mà thôi, Phương Bình đã hoàn thành xong con đường cấp bốn.
Nói về tốc độ tu luyện, Phương Bình chính là đệ nhất của thế hệ này.
Mấy đại thiên kiêu đời này, dù là Diêu Thành Quân hay là Lý Hàn Tùng, cũng không bằng Phương Bình.
Lúc Phương Bình vào trường, cậu đã xem qua bảng xếp hạng cấp ba. Lúc đó Diêu Thành Quân mấy người chính là đỉnh cường giả trên bảng xếp hạng cấp ba này.
Bây giờ cũng chỉ mới hơn một năm, những người này đều từ đỉnh cấp ba, không những bước vào đỉnh cấp bốn, mà còn trở thành cường giả tuyệt đỉnh cấp bốn, tốc độ đã cực kỳ nhanh.
Nhưng Phương Bình... lúc đó cậu chỉ mới trở thành võ giả, khoảng cách song phương vô cùng lớn.
Chỉ một năm ngắn ngủi, Phương Bình đã đuổi theo, san bằng khoảng cách đó.
Cảm khái một câu, Ngô Khuê Sơn không nói thêm gì nữa, rất nhanh liền nói: “Ngày 30, cũng là ngày kia, hôm đó sẽ tổ chức nghi thức khai mạc tranh đấu top 10 và rút thăm chọn đối thủ.
Ngày 1 tháng 12, chính thức thi đấu.
Ngày mai em dẫn đội đi Kinh Đô...”
Phương Bình gật đầu không nói nhiều.
Khóa thi đấu giao lưu lần này được tổ chức ở Kinh Đô.
Theo lý mà nói, năm ngoái Ma Võ là quán quân, năm nay đáng lẽ phải tổ chức ở Ma Võ.
Nhưng cấp trên nói năm nay Ma Võ đã tổ chức rất nhiều hạng mục thi đấu, thi đấu võ đạo cấp một cũng vừa mới kết thúc, nếu tiếp tục để Ma Võ tổ chức sẽ chậm trễ việc tu luyện của các sinh viên và đạo sư Ma Võ, vì vậy nên mới đổi đến Kinh Đô.
Trên thực tế Phương Bình cũng biết ý tứ của bên Kinh Đô.
Ma Võ liên tiếp nhiều lần chuẩn bị tổ chức những cuộc thi đấu toàn quốc lớn, mà Ma Võ cũng không phải là thủ đô của Hoa quốc, tất cả đều tập trung ở Ma Đô vậy thì Kinh Đô phải làm sao?
Tổ chức thi đấu không thể hiện điều gì.
Nhưng tổ chức các cuộc thi đấu lớn thật ra cũng sẽ thu hút một vài võ giả đầu quân vào Ma Đô, nếu cứ như vậy mãi thì địa vị của Kinh Đô sẽ xuống dốc.
Ở thời đại võ giả nắm quyền, mặc kệ vì lý do gì, Kinh Đô cũng không thể cho Ma Võ tiếp tục tổ chức thi đấu giao lưu lần hai.
Đặc biệt là lần này, cuộc thi đấu cực kỳ quan trọng, quyết định địa vị của mười trường danh tiếng.
“Hiệu trưởng, lần này thầy không đi sao?”
“Lần này tôi không đi, cần phải ở lại Ma Đô, hiệu phó Hoàng sẽ đi cùng các em, ngoài ra còn có viện trưởng Đường, viện trưởng La.”
Một vị Tông sư, hai vị đỉnh cấp sáu phụ trách dẫn đội cộng thêm mấy vị đạo sư cấp sáu.
Đó là thực lực đạo sư dẫn đội của Ma Võ lần này.
Kinh Đô không phải là địa bàn của Ma Võ, Ngô Khuê Sơn cũng rất thận trọng.
Mặc kệ là vì công bằng hay là vì thể hiện thực lực, việc Tông sư trấn thủ là điều rất cần thiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận