Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1639

Hồng Khởi Mộc chẳng muốn nhiều lời, trực tiếp nhảy xuống võ đài.
Hắn mới vừa nhảy xuống đài, Phương Bình đột nhiên rút đao!
"Tạp cổ!"
Phương Bình quát to một tiếng, thân người cũng không xuống đài, chém ra một đao!
Dưới đài, Hồng Khởi Mộc biến sắc.
Trên đài, sắc mặt vị cường giả cấp tám cũng biến đổi, vừa định ra tay, hai vị cường giả cấp tám bên người Lê Án đã khóa chặt hắn, sát cơ nghiêm nghị!
Ở trước mặt điện hạ, ngươi dám nhúng tay? Vị cường giả cấp tám hơi dừng lại, mà chỉ trong chốc lát này, ánh đao của Phương Bình đã hạ xuống!
"Không!"
Hồng Khởi Mộc gầm dữ dội, thậm chí cũng không kịp chạy trốn, cửa tam tiêu chớp mắt hiện lên... Nhưng đã chậm!
Một tiếng vang ầm ầm!
Tiếng nổ đùng đoàng vang lên, đầu đối phương nổ tung!
Phương Bình cắm đao vào vỏ, một mặt hờ hững, nhanh chóng chắp tay cúi người với thành chủ thành Yêu Quỳ và hai người Phong Diệt Sinh, Lê Án, nói: "Vương, hai vị điện hạ, mạt tướng thắng!"
Ầm!
Hắn nói xong, thi thể không đầu của Hồng Khởi Mộc ngã xuống đất.
"Quỳ Minh!"
Vị cường giả cấp tám đứng bên cạnh thành chủ thành Yêu Quỳ tái mặt! Quỳ Minh một đao lấy mạng Hồng Khởi Mộc!
Hắn lửa giận ngập trời, Lê Án và Phong Diệt Sinh thì không thèm để ý, Phong Diệt Sinh giờ khắc này cũng không tự chủ nhìn Phương Bình thêm vài lần, cười cười nói: "Không tệ, rất tốt! Dường như mạnh hơn hôm qua. Xem ra đột phá cảnh giới cũng không ảnh hưởng đến khống chế sức mạnh của ngươi...
Thành Yêu Quỳ lần này đúng là đã xuất hiện thiên tài chân chính."
Lê Án cũng cười nhạt nói: "Rác rưởi chết rồi thì thôi, Hồng tôn giả, chết một tên hậu duệ vô dụng mà thôi, sinh thêm mấy đứa nữa là được. Bản cung làm chủ, cho Hồng gia ngươi thêm một người vào vương đình, Quỳ Minh, làm không tệ."
Sắc mặt Hồng tôn giả tái xanh, lúc này cố nén lửa giận, miễn cưỡng tươi cười nói: "Đa tạ điện hạ tác thành!"
Đến lúc này, thành chủ thành Yêu Quỳ mới nhìn về phía Phương Bình, một lát mới khẽ gật đầu nói: "Đi đến vương đình đừng làm mất mặt thành Yêu Quỳ, bản vương thật không ngờ, mới mấy ngày không gặp, ngươi đã có tiến bộ không nhỏ..."
Phương Bình vội vàng nói tạ, cũng không tiếp tục nói nữa.
Về phần Hồng Khởi Mộc, đối phương chỉ là một võ giả cấp sáu trung kỳ, giết rồi thì thôi. Có thành chủ thành Yêu Quỳ và nhóm người Phong Diệt Sinh ở đây, Phương Bình nghĩ, dù Hồng tôn giả có to gan hơn nữa cũng không dám ra tay với hắn.
Hơn nữa… Mẹ kiếp, cầm tiền thì phải làm việc cho ta!
Sáng sớm hắn đi bái phỏng Phong Diệt Sinh và Lê Án, đưa mỗi người tầm 500 cân dịch năng lượng, hai người nhìn như không cần, nhưng chắc hẳn trong lòng đang mừng thầm.
Giết một tên võ giả trung cấp, hai người không đứng ra nói vài câu, có xứng với dịch năng lượng mà ông đây đã cho không?
Vừa khéo, mượn cơ hội thể hiện thực lực của mình, để hai người này càng xem trọng mình. Thuận tay giải quyết luôn tên Hồng Khởi Mộc phiền toái, tránh gặp sự cố không nên có.
Một đao xử lý Hồng Khởi Mộc, Phương Bình liếc mắt nhìn Hoa Bách Dung, Hoa Bách Dung lúc này thật sự là hoa dung thất sắc, cảm nhận được Phương Bình nhìn mình, cô hơi kinh sợ, lập tức tươi cười lấy lòng.
Cô không ngờ Quỳ Minh tiến bộ lớn như vậy, Hồng Khởi Mộc lại bị một đao chém lấy mạng!
Bên này, Phương Bình giải quyết Hồng Khởi Mộc.
Dưới đài, 10 võ đài cũng nhuốm đầy máu tanh. Hơn 1000 người, trong thời ngắn, nhân số tử vong đã hơn trăm người! Có một số người bị thương, phải xuống võ đài, kêu rên không ngớt.
...
Sau nửa giờ, 10 võ đài hầu như đều đã có người chiến thắng. Dù là người thắng, nhưng lúc này cũng vết thương chất chồng, có người chỉ còn lại một hơi tàn.
Nhìn gương mặt đầy mong chờ của bọn họ, Phong Diệt Sinh bỗng lạnh nhạt nói: "Người thắng của võ đài số 1, 5, 9 thương thế quá nặng, hủy tư cách! 7 người còn lại, thêm vào Quỳ Minh, Hoa Bách Dung và một người của Hồng gia, vừa đủ 10 người."
Thành chủ thành Yêu Quỳ hơi nhíu mày, rất nhanh cười nói: "Sắp xếp thêm hai người đi."
"Tùy ý."
Phong Diệt Sinh cũng không bận tâm, lúc trước đã đồng ý cho 12 suất, sắp xếp thêm hai người cũng không có gì.
Chỉ là hiện tại hắn không muốn ở lại đây lâu, cũng không muốn tốn thời gian thêm nữa, nên nhanh chóng nói: "Cho bọn họ chuẩn bị một lát, lập tức lên đường về vương đình!"
Thành chủ thành Yêu Quỳ cũng không câu giờ, liếc mắt nhìn một vị thống lĩnh bên người, đối phương mau chóng đi xuống sắp xếp.
Về phần ba người thắng võ đài nhưng bị thương nặng kia có cam lòng hay không, hoàn toàn không nằm trong sự cân nhắc của bọn họ.
Thương thế quá nặng, còn phải tiêu tốn rất nhiều tài nguyên giúp bọn họ chữa thương, cường giả địa quật không tốt bụng như vậy.
Phương Bình thấy cảnh này, nghe đến mấy câu này, dù sắc mặt bất biến, nhưng trong lòng cảm khái vạn ngàn.
Đây chính là địa quật! Hiện thực khiến ngươi đau lòng!
Hiện hắn đã hiểu vì sao các thành địa quật lại ít khi liên thủ. Địa quật sống thực tế như vậy, không có mệnh lệnh của cường giả, không đến khoảnh khắc sống còn, sao có thể liên thủ?
Các Chân Vương trong Điện Chân Vương chậm chạp không muốn đánh vỡ phong tỏa của Ngự Hải Sơn, e là cũng vì lý do này. Nếu không có mê hoặc lớn như Phục Sinh Chi Chủng, các Chân Vương này chưa hẳn đã muốn giao thủ với cường giả nhân loại.
Nhưng dù Phục Sinh Chi Chủng có sức hút lớn, một số Chân Vương vẫn còn đang do dự. Chỉ riêng việc thuyết phục những Chân Vương này cũng mất kha khá thời gian.
"Trong địa quật, chắc chắn có nhân vật lớn tổ chức tất cả những thứ này! Nếu không, địa quật theo lý thuyết hẳn là năm bè bảy mảng, làm theo ý mình! Là điện chủ? Hay là vương chủ?"
Phương Bình thầm phán đoán, muốn để các cường giả hợp tác với nhau, tuyệt đối phải có cường giả ở giữa tổ chức trù tính.
"Có lẽ… tiêu diệt được vị cường giả đứng sau sắp xếp chuyện này, địa quật có lẽ cũng không thể đoàn kết nổi!"
Phương Bình lại nảy ra suy nghĩ mới.
Đối với một đám cường giả có tâm tư nặng như vậy, một khi người đứng đầu tổ chức bị tiêu diệt, những người khác e là cũng sẽ lùi bước.
"Điện chủ Điện Chân Vương sao?"
Phương Bình cảm thấy hẳn là người này, vương chủ của của Yêu Thực vương đình còn không phải là Chân Vương, e là khó mà làm được điều này.
Hơn nữa, vị vương chủ này cũng mới lên không bao lâu, trước đó địa quật đã có lòng muốn ra tay với nhân loại, hẳn là không phải kế hoạch của vương chủ.
Nhưng trăm năm qua, đại chiến tăng nhanh, đều có liên quan đến vị vương chủ này! Trăm năm trước, song phương rất ít khi phát sinh chiến tranh. Khi đó, lối vào địa quật không nhiều, chiến tranh cũng ít.
Các cường giả Chân Vương e là đều đang đợi, đợi tất cả đường nối mở ra, có lẽ không phải không muốn chiến tranh, mà đang chờ thời khắc cuối cùng.
Nhưng khi vương chủ Yêu Thực vương đình kế nhiệm, chiến tranh bắt đầu nổ ra nhiều hơn.
Lão Trương nói không sai, người kia có dã tâm rất lớn.
Nhưng cũng vì chiến tranh nhiều, nhân loại mới có giới võ đạo như bây giờ, bằng không, không có áp lực, thời tân võ cũng sẽ không xuất hiện.
"Cũng không biết nên cảm kích hay nên căm hận."
Phương Bình nhủ thầm một câu, vương chủ Yêu Thực vương đình khơi mào chiến tranh, thế là hai vị tuyệt đỉnh thành Trấn Tinh mới mở ra thời đại tân võ, Hoa Quốc ngày xưa từ hơn 10 ngàn võ giả phát triển đến hiện tại, võ giả đã hơn 2 triệu người!
Những năm nay đã sinh ra thêm 3 vị tuyệt đỉnh.
Sau đó mới có võ đại, bình dân bách tính mới có cơ hội tiếp xúc với võ đạo.
...
Khoảng nửa giờ sau, 12 người tụ hội tại đại sảnh phủ thành chủ.
Võ giả cấp sáu, tính cả Phương Bình và Hoa Bách Dung, tổng cộng 9 người. 3 người còn lại là võ giả đỉnh cấp năm.
Trong đó, thực lực của Phương Bình mạnh nhất, cấp sáu cao kỳ, 8 vị cấp sáu còn lại thì có đủ sơ kỳ, trung kỳ.
Tại ngoại vực, có thể đột phá đến cấp sáu chứng tỏ thực lực không tệ, huống hồ, mọi người còn khá trẻ. Dù ở vùng cấm, nhóm người này cũng được xem như thiên tài rồi.
Cường giả tuyệt đỉnh của thành Trấn Tinh nhiều như vậy, nhưng cấp sáu dưới 30 tuổi cũng không có bao nhiêu người.
Lúc mọi người tụ hội ở đây, một trong hai vị võ giả cấp tám đi theo bên người Phong Diệt Sinh tiện tay ném ra một vật, bên ngoài đại sảnh bỗng xuất hiện một cung điện nhỏ!
Đồng tử Phương Bình thu nhỏ lại! Sau đó, hai mắt phát sáng!
Xa xỉ!
Thần binh! Cung điện thu nhỏ này là thần binh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận