Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2006: Lai Lịch (3)

Sau khi lấy ra một đống đồ ăn, trước mặt Phương Bình chợt xuất hiện một vỉ nướng, phía trên bày đầy đá năng lượng, trong tay Phương Bình xuất hiện rất nhiều xâu nướng, cười nói: "Mặt khác, nhằm cảm tạ sự trợ giúp trước đó của Miêu huynh, chúng ta còn đặc biệt chuẩn bị đồ ăn tươi ngon nóng hổi nướng tại chỗ cho Miêu huynh!
Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, đúng rồi, ta còn mang theo một ít rượu tới, hương vị cũng không tệ..."
Bia, rượu đế, rượu vang đỏ, rượu vang trắng, rượu gạo,... Chai chai lọ lọ lớn lớn bé bé xuất hiện trước mặt Phương Bình, đếm không xuể.
Thương Miêu nhìn mà choáng váng, rượu? Bản miêu không uống rượu!
Nhưng mà... rượu này hình như không giống rượu trước kia lắm nha.
Còn đang nói chuyện, Phương Bình đã khởi động lò nướng, hô: "Đừng ngẩn ra đó, mấy người các ngươi đến phụ một tay, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện! Tần Phượng Thanh, ngươi phụ trách phác họa, lát nữa ngươi hãy ghi nhớ tất cả nhu cầu của Miêu huynh, ghi chú lại, sau đó vẽ ra bản thiết kế cung mèo chi tiết."
Tần Phượng Thanh lập tức tươi cười, vội vàng nói: "Không thành vấn đề!"
Đây chính là một con mèo tuyệt đỉnh, hơn nữa còn là mèo có tiền, phải hầu hạ tốt.
Tần Phượng Thanh lập tức làm ngay, lấy từ chỗ Phương Bình một cái bàn nhỏ, bắt đầu trải bản vẽ, chuẩn bị sẵn sàng để trổ tài với Thương Miêu.
Công nhận, nhìn cũng ra dáng lắm.
Thương Miêu nhìn một lúc, có chút hiếu kỳ. Xây cung mèo còn phải phiền phức như vậy sao?
Lúc này, trong tay Phương Bình xuất hiện rất nhiều ảnh chụp, nào là Cố Cung, sân vận động tổ chim, bảo tàng công nghệ, nhà chọc trời... cần gì cũng có, không thiếu thứ gì.
Phương Bình ném đống ảnh cho Thương Miêu, cười nói: "Miêu huynh, đây là một số kiến trúc hiện đại, ngươi có thể xem một chút, có gì khác với của các ngươi năm đó không? Chúng ta có thể chọn cái tốt nhất."
Phương Bình cười xán lạn. Ta chỉ biết một điểm, khi có nhiều lựa chọn, con người sẽ do dự, sẽ suy nghĩ nhiều.
Thương Miêu vội vã muốn đi, như vậy sao được. Ta cho ngươi xem mấy ngàn loại kiến trúc, ngươi lựa chọn cái nào? Khi ngươi bắt đầu xem, chúng ta có thể vừa xem vừa ăn, vừa trò chuyện.
Thương Miêu đúng là bị hoa mắt! Mắt mèo cũng mở to!
Đây là cái gì? Đây là cái gì?
Vuốt mèo lật tập ảnh, Thương Miêu nhìn đến trợn mắt há mồm, thật nhiều! Nó xem rất kỹ!
Hồi tưởng lại chỗ ngủ mấy ngàn năm nay của mình... Thương Miêu bỗng cảm thấy tự ti.
Không thể nói cho bọn hắn, mấy ngàn năm nay bản miêu vẫn ngủ trên đất, có đôi khi còn ngủ trong hồ.
Thương Miêu vừa xem, vừa cầm đồ ăn vặt, định nhét vào trong miệng, Phương Bình vội vàng nói: "Ấy, cái này phải mở ra mới ăn được."
Nói xong, Phương Bình mỉm cười giúp đỡ.
Thương Miêu tò mò nhìn hắn thao tác, có lẽ là học được, nó bắt chước mở ra một bịch khoai tây chiên, nhìn hồi lâu, ném miếng khoai tây bay vào trong miệng, nhai mấy miếng, mặt mèo có vẻ bối rối, không phải quá ngon.
Nhưng học xong thao tác, Thương Miêu lại bắt đầu tự mình làm, mở một hộp cá hộp, bắt đầu ăn.
Vừa đưa vào miệng ăn... Thật ngon! Ngon quá trời quá đất!
Hai mắt mèo cũng nheo lại, không tệ, mùi vị không tệ, thân là một con mèo đã ăn qua vô số đồ ăn ngon, hiện nó ăn thịt yêu thú đến mức sắp chán ngán rồi.
Cũng chỉ khi mới ra ngoài nó mới không kén ăn, gặp gì cũng ăn. Nhưng ăn hơi nhiều, bây giờ thấy ngán rồi.
Bây giờ ổn rồi, dù mấy thứ này không có năng lượng, nhưng nó ăn uống không phải vì muốn tiêu hóa năng lượng, như Phương Bình nói, nó nếm hương vị, ăn cái mới cái lạ mà thôi.
"Không tệ nha!" Thương Miêu khá hài lòng, khấp khởi nói: "170 túi... tất cả ở đây sao?"
Phương Bình cười nói: "Toàn bộ đều là của Miêu huynh, nếu Miêu huynh thích, chúng ta có thể tiếp tục đi thu thập. Những vật này giá trị không cao, nhưng rất khó thu thập, Miêu huynh cũng biết, võ giả không để ý những thứ này lắm, cho nên càng là đồ phổ thông càng khó..."
"Ừm ừm!" Thương Miêu gật đầu, điều này rất có lý.
Đá năng lượng, thịt yêu thú có ở khắp nơi, nhưng đúng là những thứ càng phổ thông thì càng khó có được.
Phương Bình thấy nó tán đồng, thì nhe răng cười toe toét.
Là rất phổ thông, hắn không nói quý giá. Nếu nói cái này là quý giá thì khác gì nói Thương Miêu là đồ đần. Nhưng mấy cường giả chúng ta không thu thập được đồ vật phổ thông, chúng ta không chế tạo ra được, ngươi có biết không?
Mấy người Vương Kim Dương sắp nín cười muốn xỉu tới nơi, tên khốn Phương Bình này lại bắt đầu lừa gạt mèo rồi.
Ngươi cầm luôn mấy thùng thực phẩm chất phụ gia cho Thương Miêu ăn là được rồi, dù sao có độc cũng không độc chết được nó.
Vừa nãy khi Thương Miêu vừa mở cá hộp ra, bọn họ đã ngửi thấy mùi thơm cực nồng, tên này lòng dạ hiểm độc, rốt cuộc đã thêm bao nhiêu thứ vào thế?
Phương Bình vừa nướng đồ nướng, vừa dò hỏi: "Miêu huynh, Giảo đâu? Ăn chưa?"
"Giảo? Ngươi nói chó con sao?"
Thương Miêu ăn đồ hộp say sưa ngon lành, vừa lật xem tập ảnh kiến trúc, vừa trả lời: "Chó con đang học bơi lội, bị ta ném vào trong biển, chờ nó bơi về thì có thể cùng ta đi câu cá rồi..."
"Bơi lội?" Phương Bình nhìn thoáng qua Cấm Kỵ Hải, chợt cảm thấy không rét mà run, Giảo thật đáng thương, Thương Miêu ném nó vào Cấm Kỵ Hải rồi sao? Trong biển rất nhiều yêu thú, sẽ không bị yêu ăn rồi chứ?
Phương Bình không quan tâm đến Giảo nữa, Thương Miêu chắc sẽ không giết nó, nếu thật muốn giết nó thì đã sớm đập chết rồi.
"Chó con..." Phương Bình thầm lẩm bẩm, nhưng không hỏi nữa, Giảo và Thương Miêu có liên quan đến chó lớn?
"Miêu huynh, còn nhớ mấy người này không?" Lúc này, Phương Bình chỉ chỉ mấy người lão Diêu, ánh mắt ra hiệu mấy người để thần binh hiện ra.
Thần thương của lão Diêu hiện ra, trường cung màu máu của Vương Kim Dương, thần khải của Lý Hàn Tùng, tất cả đều xuất hiện ở trên người.
Thương Miêu nhìn mấy người một chút, mắt to ngước lên như một lão giả cao tuổi, còn đang xem tập ảnh, chỉ kém cái kính lão, liếc mắt nhìn mấy người.
Hình như đang hồi tưởng gì đó, một lát sau mới nói: "Khá... quen! Nhưng cũng không nhớ rõ... hình như là Đế Khải, Chiến Thần Cung, Diệt Thần Thương... có lẽ vậy."
Thương Miêu thầm nói: "Có những thần khí này... chắc là rất mạnh? Quá lâu rồi, không nhớ lắm. Đã gặp lúc nào?"
"Có thần khí... chắc là khi Hoàng Giả vẫn còn?"
"Thời của Công Quyên Tử... chưa từng gặp các ngươi, không quen lắm, nếu không, ta mới tỉnh ngủ, lẽ ra phải có chút ấn tượng..."
"Tên mập chải lông cho ta thì ta còn nhớ rõ một chút... Các ngươi, thấy quen quen, nhưng không nhớ rõ."
Thương Miêu trả lời, nó vẫn có chút ấn tượng với người mập mập chải lông cho nó. Bao gồm người đi cùng với Tiểu Kiếm, cũng có chút ấn tượng. Nhưng mấy người này, nó chỉ nhớ rõ hình như đã từng gặp các thần khí này, chứ không quen những người cho lắm.
Nó thuận miệng vài câu, lại khiến lòng mọi người có chút dao động.
Không phải nhân vật cùng thời với Công Quyên Tử? Khi vẫn còn Hoàng Giả?
Hoàng Giả gần như chưa từng xuất hiện trong truyền thuyết, không giống Yêu Hoàng, cường giả hai giới đều biết.
Rốt cuộc mấy người lão Diêu là ai?
Trong lòng Phương Bình hết sức nghi hoặc, có chút tiếc nuối, nói như vậy, e là mấy người lão Diêu không có thi thể ở Vương Chiến Chi Địa, vậy chẳng phải là không thể sớm có chiến lực tuyệt đỉnh sao?

"Ngon ghê!" Thương Miêu tương đối hài lòng, còn mở bia ra uống ực một hớp, nhưng dường như không quen, rất nhanh lại phun ra.
Nó không thích cái này lắm! Không thích bia thì uống cái khác, nó không thích bia rượu, đến khi nó uống đồ uống có vị, nó mới cảm thấy hài lòng.
Vị nước ngon ghê!
Thương Miêu vui đến híp hai mắt mắt to lại.
Lần này ra ngoài là quyết định đúng rồi. Được ăn ngon, uống ngon, còn có thể ở trong một cung mèo xinh đẹp, đây mới là cuộc sống của mèo. Đây mới là điều Thương Miêu nên làm!
Đánh nhau, thành hoàng có liên quan gì tới nó?
Ta chỉ là một con mèo mà thôi, Miêu Vương và Miêu Hoàng có gì khác nhau sao?
Thương Miêu nhìn rất thoáng, cũng rất dễ thỏa mãn, Phương Bình cũng rất vui vẻ, con mèo này dễ đối phó, một chút đồ ăn vặt là có thể dụ dỗ được rồi.
Đáng tiếc, trí nhớ Thương Miêu thật không tốt lắm, nó chẳng quá quan tâm đến cái gì.
Ăn uống một hồi, thật ra Phương Bình có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng thỉnh thoảng con mèo này không kiên nhẫn, hỏi nhiều dễ giận, Phương Bình đành phải chọn nội dung quan trọng để hỏi.
"Miêu huynh, mấy người này trước kia chắc là rất mạnh, bây giờ có cách gì khôi phục thực lực trước kia cho họ không?"
Thương Miêu chỉ trỏ móng vuốt của mình, chỉ vào tập ảnh nói: "Ta muốn kiểu dáng này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận