Toàn Cầu Cao Võ

Chương 908: Giả Nghèo Nhưng Nghèo Thật

Rốt cuộc Hoàng Cảnh và Phương Bình đã làm gì?
Giết một con yêu thú cấp bảy, có thần binh của mình, chọn đúng thời cơ, mọi chuyện không thành vấn đề.
Tại sao bọn họ mới vào ngày đầu tiên mà địa quật đã xảy ra bạo loạn?
Thần binh đâu mất rồi?
Giờ phút này, Ngô Khuê Sơn ai oán vô cùng, là bị mất... hay là bị hai thằng nhóc kia lấy đi rồi?
Nếu lấy đi, thì lấy đi làm gì?
Lần bạo loạn này có liên quan gì đến bọn họ hay không?
Thấy Hoàng Cảnh giả ngu, Ngô Khuê Sơn thực sự rất muốn đánh ngất lão già này, sau đó ép hỏi tung tích thần binh của mình.
Trong lúc Ngô Khuê Sơn tức giận vô cùng, phía trước, Nam Vân Nguyệt bỗng nhiên mở miệng nhìn chăm chú phía trước, khẽ cau mày nói: "Phía gần thành Thiên Môn còn có võ giả chưa rút đi sao?"
Nam Vân Nguyệt mới vừa nói xong, Trương Vệ Vũ cũng khẽ cau mày nói: "Lá gan thật lớn!"
Đã đến mức này, thành Thiên Môn có cấp chín đánh nhau, lại có người không trở về.
Hai người này có thực lực rất mạnh, cảm ứng cũng cực xa.
Mãi đến tận bọn họ nói xong đã lâu, Phạm lão mới cảm ứng được, bỗng nhiên bật cười nói: "Là hắn... vậy thì cũng bình thường."
"Hả?"
Hai vị cường giả cấp chín đỉnh cấp đều nhìn về phía hắn, sao, ngươi biết hả?
Cường giả cấp chín rất ít khi sẽ quan tâm đến những cường giả cấp thấp.
"Ma Võ, Tần Phượng Thanh."
"Tần Phượng Thanh?"
Trương Vệ Vũ không hiểu lắm, hắn là Trấn thủ sứ phía Tây, không quá quan tâm đến mấy thứ này.
Nam Vân Nguyệt nhíu mày nói: "Con trai của Tần Nam Sinh?"
"Là hắn."
"Nghe nói qua, thường thường gây ra chuyện yêu thú bạo loạn..."
Nam Vân Nguyệt thuận miệng nói một câu, là bá chủ mạnh nhất Cục điều tra và truy bắt, bà biết rõ tư liệu của những võ giả thiên tài này. Còn chuyện yêu thú bạo loạn thì, bà cũng không quá để ý.
Lần này tuy rằng cũng là yêu thú bạo động, nhưng đều là cao cấp, ngay cả một ít cấp chín đều đang bạo loạn, Tần Phượng Thanh không đủ năng lực để làm thế.
Bọn họ còn đang trò chuyện, Ngô Khuê Sơn thở nhẹ một hơi, Tần Phượng Thanh trở về, nếu trở về, nghĩa là rắc rối không phải do bọn họ gây ra… nhỉ?
Một lát sau, Ngô Khuê Sơn cũng cảm ứng được khí tức gợn sóng, xác thực là Tần Phượng Thanh trở về rồi.
Phương Bình đâu?
Ngô Khuê Sơn không suy nghĩ nhiều, tiếp tục chờ đợi.
Một lát sau, trên tường thành, những người khác cũng đều nhìn thấy Tần Phượng Thanh.
Xa xa, Tần Phượng Thanh cõng theo một cái bọc còn to hơn người mình, đang lao nhanh về phía thành.
"Tần Phượng Thanh trở về rồi!"
"Thằng nhóc này đúng là to gan, đến bây giờ mới trở về."
"Lại vác theo cái bọc to như vậy, lần này lại làm gì rồi? Chẳng lẽ lại đi cướp nhà người ta?"
"Không thể nào?"
"..."
Mọi người nghị luận sôi nổi, trên tường thành, Trần Vân Hi nhìn chung quanh, không thấy Phương Bình, bỗng nhiên có chút bất an, trực tiếp nhảy xuống.
Mấy vị cường giả Tông sư nghiêng đầu liếc mắt nhìn, hơi nhíu mày, cũng không ai mở miệng.
Trần Vân Hi nhảy xuống tường thành, nhanh chóng chạy về phía Tần Phượng Thanh.
Một lát sau, Trần Vân Hi chặn lại Tần Phượng Thanh, vội vàng nói: "Tần sư huynh, Phương Bình đâu?"
Phương Bình và Tần Phượng Thanh cùng đi ra ngoài, hiện tại Tần Phượng Thanh trở về, Phương Bình đi đâu rồi?
"Hắn không trở về sao?"
Tần Phượng Thanh nói xong, thấy Trần Vân Hi giống như muốn nổi giận, vội vàng cười khan nói: "Không có chuyện gì, hắn ở phía sau, có gì đâu, lại không phải toàn diện khai chiến, có thể có chuyện gì chứ?"
Trần Vân Hi lo lắng nói: "Phương Bình đi ra ngoài cùng sư huynh mà?"
"Ờ thì... lúc trở lại tách ra rồi..."
"Phương Bình có bị thương không?"
"Chắc là không nhỉ?"
Tần Phượng Thanh bị hỏi có chút đau đầu, cũng có chút khó chịu nói: "Ta nói này, Vân Hi sư muội, ngươi không quan tâm Tần sư huynh sống chết ra sao hả?"
"Ngươi không phải trở về rồi sao?"
Tần Phượng Thanh thấy mệt mệt, nói như đúng rồi.
Quên đi, hắn cũng không nói thêm gì, tiếp tục vác bao đi về.
Thấy Trần Vân Hi còn đang đứng tại chỗ bất động, Tần Phượng Thanh vừa đi vừa nói: "Trở về đi, lẽ nào ngươi còn muốn đi tìm hắn? Tên kia không biết đang chơi bời ở nơi nào, không chừng bây giờ còn đang đếm khoáng đến quên cả thời gian, làm gì còn nhớ đường về."
"Đếm khoáng?"
"Hí hí, dù sao tên kia chắc chắn mò được không ít thứ hay ho."
Tần Phượng Thanh thuận miệng suy đoán một câu, thấy Trần Vân Hi còn không động đậy, lầu bầu nói: "Nữ nhân thật phiền phức, ngươi muốn chờ thì chờ, ta đi về trước."
Dù sao cũng là ở ngoài thành, hắn cũng không lo lắng Trần Vân Hi gặp nguy hiểm.
Nhưng ngẫm lại thì, mình trở về cũng không ai đến đón mình, Tần Phượng Thanh cảm thấy hơi mất mát, cọp cái cũng chẳng thèm đến đón mình, là lạt mềm buộc chặt hay là không tim không phổi?
Một chút cảm giác có tình cảm cũng không có!
Không quan tâm đến Trần Vân Hi nữa, Tần Phượng Thanh vội vàng vào thành, trước tiên trở về rồi tính, vào thành, kiểm kê thu hoạch của mình lần nữa, hắn cũng sắp không chờ nổi nữa!
Nhưng mới vừa đi tới dưới thành tường, còn chưa kịp vào cửa, Tần Phượng Thanh đã trồi lên, sau một khắc, Ngô Khuê Sơn nắm cổ hắn, hơi nhíu mày nói: "Chỉ một mình ngươi trở về?"
Tần Phượng Thanh bất đắc dĩ, khô cằn nói: "Ta và Phương Bình đã sớm tách ra, Phương Bình đi cùng hiệu trưởng Hoàng, hiệu trưởng, ngài hỏi ta làm gì, phải hỏi hiệu trưởng Hoàng mới đúng."
Hoàng Cảnh tiếp tục giữ yên lặng, Ngô Khuê Sơn mạnh mẽ lườm hắn một cái.
Hoàng lão quỷ rốt cuộc đã mang thần binh đi đâu?
Hiện tại trên người Tần Phượng Thanh không có, khả năng rất lớn là bị Phương Bình cầm đi rồi.
Nghĩ lại, Phương Bình có thể che giấu hơi thở... thành Thiên Môn đại chiến...
Ngô Khuê Sơn không kìm được suy nghĩ có chút sâu xa, tên kia... chẳng lẽ lại đến thành Thiên Môn?
Ngô Khuê Sơn còn đang trầm tư, Điền Mục bỗng nhiên cười nói: "Tần gia tiểu tử, trong túi ngươi có cái gì vậy, hình như là đồ ngon?"
Tần Phượng Thanh cảnh giác ngay lập tức, vội vàng nói: "Không có gì, chỉ là chút phế khoáng thôi, ta mang về xem có thể làm được mấy thanh binh khí không."
"Phế khoáng?"
Điền Mục bật cười, cũng không hỏi nhiều.
Hắn là cường giả cấp tám, cách một tầng năng lượng, vẫn có thể nhận ra được rất nhiều thứ, đó đâu chỉ là phế khoáng, thằng nhóc này còn tránh như tránh tà, chẳng lẽ mình còn có thể cướp của nó hay sao?
Điền Mục cảm ứng được, mấy vị cường giả cấp chín đương nhiên cũng cảm nhận được.
Bọn họ cũng hơi khác thường nhìn lướt qua Tần Phượng Thanh, thằng nhóc cấp bốn này thu hoạch không nhỏ nha!
Nhưng Tần Phượng Thanh không muốn nói, bọn họ cũng không nói nhiều.
Chiến lợi phẩm không ít, nhưng vẫn chưa lọt nổi vào mắt mấy vị cấp chín, đối với cấp bảy cấp tám thì cũng xem như là thu hoạch không nhỏ.
Tần Phượng Thanh thấy mọi người không hỏi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Thu hoạch quá lớn, tài không lộ ra ngoài, nếu có thể thì cứ giả làm người nghèo, chờ Phương Bình trở về, lại đi kiếm bộn.
Tần Phượng Thanh chắc chắn Phương Bình có thể trở về, cũng sẽ có thu hoạch.
Có gì đâu mà cần phải lo chứ, cấp chín cũng không trực tiếp truy sát Phương Bình, tên kia đâu có mong manh dễ vỡ như vậy.
Hoàng Cảnh lo lắng, hắn lại không xem đó là chuyện to tát.
Thấy mọi người đều không nói lời nào, hắn cũng không rời đi, đứng ở sau lưng Hoàng Cảnh chờ.
Mới vừa đứng xong là đã có người thấp giọng cười nhạo nói: "Không phải nói đi Bách Thú Lâm sao? Ta còn tưởng ngươi lợi hại lắm, chỉ đào được chút phế khoáng mang về?"
Tần Phượng Thanh hơi cứng ngắc, tức giận nói: "Ngươi biết cái đếch gì!"
Nữ nhân, tóc dài não ngắn!
Tài không lộ ra ngoài, có hiểu hay không?
"Đúng, ta không biết, nhưng mỗi lần ngươi trở về, không phải lần nào cũng lộ liễu ương ngạnh, hung hăng vô cùng sao? Xem ra lần này cấp chín đại chiến, khiến ngươi sợ mất mật rồi nhỉ?"
Chu Kỳ Nguyệt thật vất vả mới tìm được cơ hội báo thù, nên chế nhạo Tần Phượng Thanh nặng vô cùng.
Tần Phượng Thanh rất hung hăng! Cái tên này không phải là người biết điều!
Mỗi lần có thu hoạch trở về, dù không nhiều lắm, hắn đều có thể chém gió mình lấy được cái gì, nhiều ra sao, nói chung là ra vẻ lợi hại.
Theo lời nói của hắn, mỗi lần xuống địa quật, đều sẽ chém giết vô số yêu thú, đối chọi với cao cấp, dắt cao cấp như dẫn chó.
Ngày hôm qua còn thề thốt nói muốn đi Bách Thú Lâm, ngày hôm nay đã về rồi?
Tần Phượng Thanh hừ một tiếng, ngươi biết cái gì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận