Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1596

Khổng Lệnh Viên vô cùng bất ngờ, vội vàng nói: "Bộ trưởng, ngài kể cho mọi người nghe một chút, địa quật đã xảy ra chuyện gì? Chiến Vương tiền bối hiện tại làm sao rồi?"
Nếu là trước đây, Trương Đào chưa chắc đã nói cho mọi người biết chuyện của tuyệt đỉnh, nhưng thế cuộc hiện tại không cần giấu giếm.
Khổng Lệnh Viên vừa hỏi, Trương Đào đã nhân tiện nói: "Lần này, vì tạo cơ hội cho tà giáo, địa quật quy tụ 20 vị cường giả Chân Vương ở vực Nam. Đương nhiên, không hẳn là sáng tạo cơ hội cho tà giáo, bọn họ còn chưa đáng để Điện Chân Vương điều động nhiều người như vậy.
Mục tiêu lớn nhất có lẽ là thăm dò trước đại chiến, phán đoán thực lực nhân loại mạnh yếu thế nào.
Dù sao cũng đã gần trăm năm kể từ lần đại chiến trước, mà trăm năm qua, tuyệt đỉnh ra tay cực ít, không phải là chiến đấu quy mô lớn.
15 vị Chân Vương phái Yêu Thực, 5 vị Chân Vương phái Yêu Mệnh ra tay. Mục tiêu chủ yếu là các khu vực phòng ngự do Hoa Quốc chiếm đóng, những tiểu vực khác ở vực Nam có hai vị cường giả phái Yêu Thực trấn thủ, vẫn chưa phát sinh chiến đấu. Nhưng phía chúng ta lại bùng nổ không ít trận chiến.
Ở Nam Giang địa quật, hai vị Chân Vương phái Yêu Mệnh, một vị Chân Vương phái Yêu Thực vây giết Chiến Vương, Lý Chấn ở ngay Bắc Hồ địa quật ở cạnh bên, phía Lý Chấn chỉ có một vị Chân Vương, Lý Chấn cùng Chiến Vương hợp tác, lấy hai địch bốn...
Nói chung, chuyện này hơi phức tạp, cuối cùng Chiến Vương tiêu diệt một vị Chân Vương, lấy thương đổi thương với một vị cường giả phái Yêu Thực, hai người đều trọng thương.
Lý Chấn đánh lùi hai người còn lại, Trấn Thiên Vương và Mệnh Vương cách không giao thủ một chiêu, bức lui phái Yêu Mệnh.
Nhưng lần này, phái Yêu Mệnh tổn thất một vị cường giả Chân Vương, sắp tới, các địa quật đại khái sẽ có phần rung chuyển…"
Trương Đào nói đơn giản vài câu, cụ thể ra sao thì không nói rõ.
Nhưng đối với việc Chiến Vương tiêu diệt Chân Vương phái Yêu Mệnh, dù có chút sầu lo, nhưng vui sướng át lo lắng, Trương Đào cười nói: "Chiến Vương tiền bối có thể tiêu diệt một vị đại địch vào lúc này là chuyện tốt.
Yêu Mệnh vương đình vẫn rục rà rục rịch, trước đây chưa từng giao chiến với chúng ta, e là cũng muốn thừa cơ thăm dò thực lực của chúng ta. Chiến Vương lấy một địch hai, tiêu diệt cường giả cấp Chân Vương, cũng có thể làm cho bọn họ yên tĩnh một chút.
Lần này cũng khiến cường giả vùng cấm rõ ràng, cường giả nhân loại rất nhiều, cũng không phải chỉ có một mình Trấn Thiên Vương. Nếu muốn nổ ra đại chiến, số lượng Chân Vương thiệt mạng hẳn sẽ không ít.
Chuyện lần này có lẽ sẽ kéo dài thời gian được một chút, để đại chiến nổ ra trễ hơn…"
Bên cạnh, Phương Bình chờ Trương Đào nói xong, hiếu kỳ nói: "Vậy Chiến Vương tiền bối có đoạt được di hài của đối phương không?"
Trương Đào lắc đầu nói: "Nào có đơn giản như vậy, một đối một thì còn có hi vọng. Lúc đó còn có Chân Vương địa quật, người bị giết lúc sắp chết liền hóa thành hư vô, hầu như chẳng lưu lại gì.
Đến cảnh giới này, đều là người quả quyết, chết đến nơi, sao có thể tùy ý để di hài của mình bị người khác giày xéo, để kẻ thù trục lợi.
Nhưng... Có một số việc cũng rất thú vị."
Trương Đào nở nụ cười, cân nhắc nói: "Lúc sắp chết, vị Chân Vương phái Yêu Mệnh đúng là đã giúp Chiến Vương một lần. Người này có quan hệ với vị Chân Vương phái Yêu Thực bị trọng thương, thế mà lúc sắp chết, một đòn toàn lực của hắn lại không nhắm vào Chiến Vương... Đương nhiên, việc này khó nói. Chiến Vương có thể tiêu diệt người cũng nằm ngoài dự liệu của chúng ta.
Những chuyện này, mọi người nghe một chút là được, không cần quá để ý."
Mọi người đã hiểu, chuyện này biết là được, dù sao cũng không có gì, có thể là hai vương đình tính kế lẫn nhau.
Nghe thấy Chiến Vương không lấy được di hài Chân Vương, Phương Bình hơi thất vọng, lại hỏi: "Vậy hiệu trưởng và Lý lão sư sao lại có thể ra ngoài nhanh như vậy, Bộ trưởng, ngài nói có chút vấn đề… lẽ nào là do sự bất hòa giữa phái Yêu Mệnh và phái Yêu Thực mà ra?"
Trương Đào cười nói: "Hẳn là vậy, chỉ là không dễ nói, hai đại vương đình có mưu tính của mỗi bên, chuyện này rất bình thường.
Chỉ là phía Ma Đô có liên quan đến một người quen cũ của ngươi đấy.
Cháu trai của Phong Vương, Phong Diệt Sinh vào Ma Đô địa quật, Phương Bình, lần sau gặp phải tên này, cố gắng đừng giết hắn, đây chính là phúc tinh đó.
Hắn dẫn con trai của chủ Yêu Thực vương đình lên chiến trường, còn đòi ra tiền tuyến, kết quả, hai tên ngốc này rơi vào chiến trường cấp chín, kém chút nữa bị Lý Trường Sinh và Ngô Khuê Sơn đánh chết…
Hai người bọn hắn sợ gần chết, giống như Cơ Dao, thân phận của bọn họ vô cùng quý trọng, những người khác làm sao có thể nhìn bọn họ chết. Cuối cùng, không thể không hộ tống hai người này ra khỏi Ma Đô địa quật, Lý Trường Sinh và Ngô Khuê Sơn lúc này mới có thể đi ra."
Nói xong, Trương Đào trầm ngâm: "Phong Diệt Sinh có lẽ là ngu thật, nhưng tên còn lại thì không hẳn! Phương Bình, lần sau gặp phải hắn, cẩn thận một chút."
"Ai?"
"Con trai vương chủ Yêu Thực vương đình! Vị vương chủ kia cũng không phải hạng vừa, tuy năm đó đã bị Lý Chấn hủy bản nguyên, nhưng hắn vẫn ngồi vững trên vị trí vương chủ hơn mười năm!
Đây không phải vô dụng, là bản lĩnh!
Ở địa quật, kẻ mạnh có quyền, một kẻ tàn phế như hắn lại có thể ngồi vững vị trí vương chủ này lâu như vậy, quả thật không đơn giản!
Chuyện xảy ra ở Ma Đô địa quật có lẽ có liên quan đến hắn, đương nhiên, không chắc lắm, nói chung, ngươi cẩn thận một chút là được, đừng nghĩ ai cũng ngốc như cháu Phong Vương."
Phương Bình gật gù, cũng không nhiều lời. Chưa từng tiếp xúc, tạm thời cũng không biết tình huống thế nào, gặp phải cẩn thận một chút là được rồi.
Nói xong những chuyện này, Trương Đào dường như phải đi, phái Yêu Mệnh tổn thất một vị Chân Vương, Trấn Thiên Vương và Mệnh Vương cách không giao thủ một chiêu, thế cuộc bên Ngự Hải Sơn đã bình tĩnh lại.
Chỉ là mấy vị trưởng lão bị tiêu diệt, Trương Đào cũng đủ bận.
Thấy đối phương sắp phải đi, Phương Bình lập tức nói: "Bộ trưởng, đừng quên thu sản nghiệp giúp ta à nha, còn nữa, lần này có người của thánh địa, ta không cách nào đi đòi nợ, ngài giúp ta đòi nhiều một chút…"
Thấy Trương Đào muốn nói chuyện, Phương Bình lập tức nói: "Chia năm năm! Mỗi thánh địa phải đòi 1000, 2000 tỉ là được. Nếu lấy được 10 ngàn tỉ, ngài kiếm được 5000 tỉ đó nha…"
Trương Đào hơi khựng lại, ngươi đùa ta?
Liếc nhìn Phương Bình, Trương Đào hừ một tiếng, trực tiếp không phản ứng hắn, cất bước muốn rời khỏi.
Phương Bình thấy thế than thở: "Ba bảy, ta cần 3000 tỉ tài nguyên là được, còn lại đều cho ngài!"
Trương Đào tức giận nói: "Ngươi nằm mơ đi! Ngươi cho rằng tài nguyên tu luyện là rau cải bán sỉ ngoài chợ chắc? Bắt mỗi thánh địa bồi thường mấy thanh thần binh, vài cân đá năng lượng đã là không tệ rồi. Lấy được năm ba trăm tỉ là may mắn lắm rồi."
Phương Bình cực kỳ thất vọng, bất đắc dĩ nói: "Ít vậy sao? Không đủ nhét kẽ răng nữa. Bây giờ ta đã bước vào cảnh giới kim thân, tiêu hao rất nhiều, trước đây tiêu hao còn đỡ, nhưng gần đây tiêu xài quá lớn, tích lũy của kiếp trước xài gần hết rồi.
Nếu không bù vào, ta chỉ có thể tìm người thu nợ, nếu không, ta lấy đâu ra tài nguyên tu luyện."
"Hả?" Trương Đào hơi dừng lại nói: "Ngươi hiện tại muốn dùng tài nguyên?"
Phương Bình nói: "Tuy kiếp trước ta là Hoàng Giả, nhưng tiêu hao nhiều lần như vậy, may mà lần trước có chút thu hoạch ở Giới Vực, nếu không ta đã sớm không có cách nào tu luyện rồi.
Ngài cũng thấy, mấy lần thu hoạch phong phú, cho Lý lão sư hơn một nửa, mỏ quặng ta cũng không thể đào lên được… Thần binh thì đưa người này người kia, bây giờ có còn cái gì đâu.
Ngài sẽ không thật sự cho rằng vật chất bất diệt của ta là vô hạn chứ? Nếu không bù vào, ta không đủ duy trì tu luyện cho bản thân ta nữa..."
Trương Đào có chút nghi ngờ nhìn hắn, thật hay giả? Dưới đôi mắt của hắn, thằng nhóc này chính là một bảo tàng sâu không đáy, dùng mãi không cạn, hiện tại sắp bị đào rỗng rồi?
Suy nghĩ một chút, có lẽ cũng sắp cạn thật. Nếu không, thằng nhóc này cũng không cần kiên trì như vậy, bình thường bắt ghi giấy nợ là được.
"Sẽ cố gắng, đám người kia cũng không phải dạng hiền lành, có thể lấy được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Còn nữa, ngươi gần đây đừng xuống địa quật, phiền lắm!"
"Biết rồi, ta sẽ không xuống, ta hiện tại cũng sợ, ai cũng nhắm vào ta."
"Vậy thì tốt!"
Trương Đào không nhiều lời, nhanh chóng ngự không rời đi.
Chờ hắn đi rồi, Phương Bình lúc này mới oán thầm, ngươi không lấy về nhiều thứ tốt cho ta, không còn điểm tài phú, ta không xuống địa quật thì đi đâu?
Nhưng nếu xuống địa quật, không thể dùng thân phận Phương Bình. Phương Bình tính toán, có lẽ phải cải trang.
"Mình thật đáng thương, ngay cả mặt thật cũng không thể dùng…"
Phương Bình lắc đầu, người quá ưu tú, đến đâu cũng nổi bật giữa đám đông, biết sao được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận