Toàn Cầu Cao Võ

Chương 635: Thiên phú quá kém (2)

Phương Bình lắc đầu thở dài, suy nghĩ một chút lại nói: "Nhưng cũng không sao, em là em gái anh, thiên phú hơi kém chút cũng không sao, sau này anh sẽ chăm sóc em."
Phương Viên cắn môi, không hé răng.
Cô bé xem mình là thiên tài, nhưng bây giờ anh hai lại nói thiên phú của cô bé rất kém cỏi, điều này khiến cô thật đau lòng.
"Được rồi, đừng buồn, về nhà tập trung tu luyện, nếu em đạt được hai lần tôi cốt, thiên phú của em có thể tăng trưởng, ba lần tôi cốt thì lại có thể tăng lên nhiều.
Anh hai em là thiên tài hiếm có, trong tỷ người mới có một người, cho nên cao hơn một chút là chuyện rất bình thường, học viên của Ma Võ cũng tầm 300 thôi.
Nếu em đạt đến ba lần tôi cốt, nói không chừng cũng có thể tăng được đến 300, đến lúc đó cũng không phải kém nhất nữa rồi."
"Ba lần tôi cốt..." Phương Viên phồng phồng miệng, cảm giác thật khó.
"Đi xuống đi, sau này đừng kiêu ngạo, em thấy anh có kiêu ngạo không? Anh nghe ba nói, em bây giờ kiêu căng huênh hoang lắm phải không, anh nghĩ, nếu thiên phú em tốt thì cũng không thành vấn đề, thiên tài kiêu ngạo một chút thì có là gì.
Nhưng em không phải thiên tài, vậy em sẽ phải chăm chỉ khổ luyện, tranh thủ thời gian đuổi theo những thiên tài đó."
Phương Viên yên lặng gật đầu, mới đến Ma Đô ngày thứ nhất đã bị đả kích rồi.
Khó trách cô giáo của anh rất nghiêm túc, hóa ra bởi vì mình không phải thiên tài.
Nếu mình giống như anh hai, cũng là thiên tài, vậy cô ấy có phải sẽ hòa ái dễ gần hơn không?
...
Lúc xuống lầu, Phương Viên vẫn cúi đầu.
Lữ Phượng Nhu dưới lầu liếc mắt nhìn Phương Bình một cái, đối thoại của hai anh em trên lầu, bà nghe được rõ ràng.
Cái thằng Phương Bình này, bản lĩnh gạt người không tệ.
Quan trọng là, gạt em gái em mình đến mức hoài nghi nhân sinh, thế mà thằng nhóc này cũng có thể làm được.
Phương Bình thấy Lữ Phượng Nhu nhìn mình, cậu cười khan một tiếng, em cũng muốn tốt cho em gái em thôi.
Phương Viên rất kiêu căng tự mãn, đây không phải chuyện tốt.
Sau này Phương Viên biết rõ mọi chuyện, liệu con bé có thể đánh chết mình hay không thì cũng phải chờ thực lực của cô bé vượt qua mình lại nói.
Hai anh em đi xuống lầu, vợ chồng Phương Danh Vinh cũng thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện với Lữ Phượng Nhu vẫn có áp lực rất lớn.
Không nói mời khách ăn cơm, Phương Bình cũng không tiếp tục quấy rầy Lữ Phượng Nhu, cậu và người nhà mình nhanh chóng nói lời tạm biệt rồi đến phòng hậu cần một chuyến.
Bên phòng hậu cần, lão Lý dễ nói chuyện hơn nhiều.
Nói chuyện vài câu, thấy Phương Viên vẫn còn đang trong thời kỳ nuôi dưỡng khí huyết, ông đưa thuốc như đưa kẹo, tặng Phương Viên không ít Khí Huyết Đan phổ thông.
Đương nhiên, không nhắc đến chuyện thu học trò.
Phương Viên lại càng tin tưởng thiên phú của mình không mạnh, nếu không, trên tivi không phải đều nói, thiên phú mạnh, các thầy cô đều tranh nhau cướp lấy sao.
...
Đi ra khỏi phòng hậu cần, tâm tình Phương Viên vẫn còn âm u, ngay cả việc được lão Lý tặng thuốc cũng không khiến cô bé vui lên được.
Phương Bình nhìn một hồi, trong lòng thầm nghĩ, có phải mình đã đả kích con bé quá mức rồi hay không?
Nhưng sau đó không bao lâu, Phương Bình biết, mình cả nghĩ quá rồi.
Hóa ra nha đầu này mới vừa rồi không thèm chú ý tới chuyện được tặng lọ thuốc, còn nghĩ lão Lý cho cô bé lọ kẹo, nhưng dù sao cũng là người từng dùng Khí Huyết Đan, đến khi cô bé lấy một viên ra ăn, cô bé mới phát hiện ra có gì đó sai sai.
Nhìn chằm chằm viên thuốc một lát, sau đó, gương mặt cô liền xuất hiện nụ cười xán lạn.
Dường như cô bé đã quên rằng mới vừa rồi, cô còn trưng ra vẻ mặt đau khổ như đưa đám.
Phương Bình dở khóc dở cười, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, quên đi, nha đầu này tự cầu phúc đi, có thể tu luyện được đến đâu thì đến.

Sau khi thăm hỏi hai vị đạo sư, Phương Bình lại dẫn người nhà đi đến ký túc xá của mình một chuyến.
Đối với ký túc xá một người một phòng của Phương Bình, hai người đều rất hài lòng.
Nhưng nhìn thấy phòng ốc bừa bãi bẩn thỉu, quần áo đã mặc vứt tùm lum, Lý Ngọc Anh vẫn trách móc vài câu, còn không bằng Phương Viên.
Lần này, đến phiên Phương Viên kiêu ngạo rồi.
Cô bé cực kỳ sạch sẽ, dọn dẹp phòng ốc của mình cũng rất gọn gàng.
Bị mẹ mắng cho một trận, Phương Bình giải thích: "Thực ra con không ở ký túc xá mấy, con ở chỗ khác, bên hội võ đạo có văn phòng của con, bên đó cực kỳ sạch sẽ, sàn nhà soi gương được luôn đó!"
Lý Ngọc Anh bật cười, giúp đỡ dọn dẹp phòng, cuối cùng hỏi: "Có quen bạn gái không?"
"Bạn gái..."
Phương Bình cảm thán một tiếng, thật là cảm giác xa xôi quá xá.
Nhân loại ngàn cân treo sợi tóc, chưa bình định được địa quật, nói gì đến thành gia lập thất!
Là đấng nam nhi, lúc này phải lấy thân báo quốc, há có thể rơi vào nữ nhi tình trường?
Kết quả, Phương Bình còn chưa nói ra, Phương Viên đã giành nói: "Mẹ, Phương Bình không tìm được bạn gái đâu, anh ấy lúc nào cũng đánh nữ sinh nhà người ta, trên mạng ai nấy đều truyền tai nhau kia kìa."
Sắc mặt Phương Bình biến thành màu đen, mình không có đứa em gái này!
...
Ngày 20, Phương Bình dẫn người nhà thăm hỏi đạo sư, tham quan trường học, rồi cùng nhau đi xem nhà mới.
Biệt thự lớn khiến cả nhà hơi bất ngờ, hiển nhiên không ngờ Phương Bình sẽ mua nhà lớn như vậy.
Ngày 21, ba mẹ và em gái dẫn nhau đi xem các trận thi đấu, Phương Bình không đi.
...
Phòng làm việc của viện trưởng.
Phương Bình ngồi đối diện Hoàng Cảnh, nhìn kỹ chương trình thi đấu giao lưu võ đại ở trên mới truyền xuống.
Nhìn một hồi, Phương Bình cau mày nói: "Làm như vậy, năm nay hơi tàn khốc rồi."
Hoàng Cảnh khẽ gật đầu nói: "Đúng là rất tàn khốc, ý của chính phủ chính là muốn năm nay hoàn thiện chính sách này, sau này không biết thế cuộc làm sao, không thể tiếp tục bào đục nội bộ nữa.
Năm nay hoàn thiện chương trình này, các đợt thi đấu giao lưu các năm sau không còn quy mô lớn như vậy nữa rồi."
Dựa theo ý của chính phủ, năm nay, 99 trường võ đại và ba trường quân đội đánh một giải giành xếp hạng, giống như Phương Bình đang tổ chức thi đấu giao lưu cấp một toàn quốc vậy.
102 trường đại học võ phân chia cao thấp, xác định ra top 10 trường danh tiếng, chân chính danh giáo do Bộ Giáo Dục công nhận.
Sau đó sẽ chính thức hình thành hai giai cấp.
Danh giáo và không phải danh giáo.
Hơn nữa, 92 trường không phải danh giáo cũng phải phân chia xếp hạng cao thấp, hai trường võ đại hoặc trường quân đội xếp dưới chót liên tục ba năm có thể sẽ bị thủ tiêu biên chế võ đại.
Chờ đến năm sau, các trường không phải danh giáo có thể khiêu chiến để thay đổi xếp hạng, 10 trường trường võ đại phổ thông đứng đầu có thế khiêu chiến 10 vị trí danh giáo.
Nhưng có một điều kiện, đó là phải đủ 5 vị võ giả trung cấp mới được.
Trung cấp không phải rau cải trắng, cũng không đơn thuần đập tiền cắn thuốc là được.
Chỉ có 4 năm đại học, dù võ giả có liều mạng cắn thuốc đi nữa thì cơ thể cũng cần thời gian để chuyển hóa, hơn nữa cũng có mức chịu đựng tối đa.
Tài nguyên chỉ cần đủ để cá nhân tu luyện là được, nhiều hơn nữa cũng chỉ uổng công.
Trong 4 năm này, dựa vào việc cắn thuốc, cắn lên được cấp bốn chỉ thể hiện rõ thiên phú cao, chứ không phải cứ cắn thuốc thì nhất định sẽ lên cấp bốn.
Cứ như vậy, các trường võ đại phổ thông mà muốn khiêu chiến vị trí danh giáo, khó rồi.
Năm nay xếp hạng xong, qua năm sau, các trường khác muốn khiêu chiến vị trí 10 đại danh giáo, độ khó tăng cao không ít.
Có thể nói, đây xem như xếp hạng cứng rồi.
Đương nhiên, nếu như thực lực đủ mạnh, bồi dưỡng được 5 vị võ giả trung cấp trở lên, vẫn có tư cách này.
Như vậy cũng có thể giảm thiểu tối đa tiêu hao đấu đá nhân loại nội bộ.
Phương Bình trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Làm như thế cũng không quá công bằng, ví như Nam Võ, hiện tại thực lực Vương Kim Dương cực mạnh, nhưng bản thân Nam Võ lại không đủ để đạt được tư cách 10 đại danh giáo..."
Hoàng Cảnh cười nói: "Vương Kim Dương cuối cùng cũng phải tốt nghiệp chứ em? Nếu như bản thân Nam Võ không phát triển kịp, để nhân tài trường khác xuất hiện lớp lớp, vậy sớm muộn cũng bị rơi ra khỏi 10 đại danh giáo, có cái gì không công bằng?"
"Vâng, thầy nói cũng phải, Vương Kim Dương cũng đã lên đại học năm ba rồi..."
Phương Bình gật gật đầu, sau đó lại than thở: "Nhưng mà bởi vì vậy nên năm nay hơi khó khăn rồi, trực tiếp xếp hạng 10 đại danh giáo, lại bố trí ngưỡng cửa khó khăn cho các trường học khác, bồi dưỡng một cường giả cấp bốn thì dễ, bồi dưỡng 5 người thì khó rồi.
Nếu không có gì bất ngờ, bây giờ các trường có lẽ đều chuẩn bị đập tài nguyên lên học sinh tinh anh.
Nếu thật sự là thiên tài, chỉ cần tài nguyên đầy đủ, bồi dưỡng một cường giả cấp bốn, cũng không khó lắm…
Cấp bốn gặp phải cấp ba, hầu như là bị miểu sát, đâu phải ai cũng có thể chiến đấu vượt cấp như bọn em..."
Hoàng Cảnh hoàn toàn cạn lời, cái thằng nhóc này, có thể bớt bớt lại chút được không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận