Toàn Cầu Cao Võ

Chương 595: Cũng không dễ lừa (2)

Hai người đều là võ giả cấp bốn, không tính là yếu.
Gặp phải yêu thú cấp bốn, cho dù không thể cắt chúng thành từng mảnh thì vẫn có thể giết được.
Kết quả, hai người đều muốn đối phương ra sức, gặp phải mấy con Cổ Lang đã chạy không còn bóng dáng rồi.
Thực lực của Cổ Lang không quá mạnh, trừ khi gặp phải cả đàn, nếu không thì độ nguy hiểm không cao.
Tần Phượng Thanh cũng biết lần này gặp phải đối thủ rồi, chuyện lừa Phương Bình ra sức e là không dễ.
Tần Phượng Thanh thở dài gật đầu nói: “Được, cậu cũng không được phép chạy.”
"Hứa!"
"Hứa!"
Hai người lúc này mới thống nhất với nhau, sau đó cùng nhau tiếp tục đi về phía trước.
...
“Tạp cổ!”
Phương Bình khẽ quát một tiếng, một đao chém đầu một con Cổ Lang làm hai, Tần Phượng Thanh bên cạnh cũng xuất đao như điện, nhanh chóng chém mấy con Cổ Lang bên người.
Thở dốc vài hơi, Tần Phượng Thanh thở ra nói: "Cổ nhã lạp độ… rồi cái gì nữa?”
“Cổ nhã lạp độ tạp cổ đao... (Cậu giết được bao nhiêu rồi)...”
Phương Bình vừa móc tim Cổ Lang, vừa nhỏ tiếng nói: “Anh như vậy không được đâu nha, không luyện tập nhiều, sao có thể lừa người khác?”
“Phiền phức, nói cứ như hai chúng ta thế này có thể lừa được người khác lắm ấy?”
“Nếu thư bên trong kiến trúc đó có võ giả địa quật, đầu tiên phải trà trộn được vào trong đó rồi tính tiếp. Trước khi nổ ra chiến đấu, thật ra nếu đối phương không phải là võ giả cao cấp, cũng rất khó phát hiện được gì.
Đánh hắn không kịp trở tay, chưa biết chừng cũng có thể dễ dàng giết được mấy tên.”
Tần Phượng Thanh nghe vậy rất tán thành, lần đầu tiên không phản bác Phương Bình.
Có lý!
Chưa biết chừng lừa được thì sao?
Hai người nhanh chóng moi tim. Về phần lông, thịt và xương cốt của Cổ Lang, thật ra cũng rất có giá trị.
Lông của sinh vật cấp bốn không rẻ chút nào.
Nhưng lúc này hai người vừa mới vào núi, không thể vác quá nặng, chỉ có thể cắn răng vứt đi, lấy thứ giá trị nhất là tim.
...
Khoảng nửa tiếng sau.
Sắc mặt Tần Phượng Thanh nghiêm túc hẳn, thấp giọng nói: “Vượt qua sườn núi này là đến nơi rồi, đó là một sơn cốc.
Cậu nói xem nên hành động vào ban đêm hay là ban ngày tốt hơn?
Nếu là buổi tối thì không trà trộn vào được, kẻ ngu ngốc cũng biết người đến vào ban đêm không phải là người tốt, ban ngày thì ngược lại, sẽ có cơ hội.”
“Phải xem tình hình trước rồi tính.”
Phương Bình quay lại nhìn thoáng qua, hơi đau đầu, cậu và Tần Phượng Thanh trèo đồi lội suối, chạy qua ít nhất mười đỉnh núi mới đến được nơi này.
Lần này bản thân nhất định không được nhớ sai đường, nếu không thì rắc rối to.
...
Ở một nơi sâu trong Lang Đầu Lĩnh.
Trong sơn cốc, có một kiến trúc hùng vĩ được tạo thành từ cách tảng đá lớn xếp chồng lên nhau.
Trong đêm tối, bên trong kiến trúc này phát ra ánh sáng yếu ớt lập lòe.
Ba mặt xung quanh sơn cốc đều là núi, chỉ có phía Đông có một khoảng trống. Theo lời Tần Phượng Thanh nói, phía Đông chính là hướng anh ta và Vương Kim Dương xông vào, hai người bị truy sát phải chạy thục mạng, khi nhìn thấy bên trong có tòa kiến trúc này cũng không dám đi sâu vào, mà chạy vòng qua núi.
Nhưng lúc này, hai người đã đến trên đỉnh núi ở sơn cốc phía Nam rồi.
“Có người.”
Sắc mặt Phương Bình nghiêm nghị, Tần Phượng Thanh lắc đầu nói: “Chưa chắc, là đèn năng lượng của địa quật, chỉ cần đá năng lượng không cạn năng lượng thì đèn sẽ không tắt, có lẽ không có người nhưng đèn chưa hết năng lượng.
Nhưng mà… có thể dùng được đèn năng lượng cũng chỉ có thể là nhà giàu ở địa quật.
Xem ra lần này hai chúng ta thật sự kiếm được một khoản lớn rồi!”
Nói xong, Tần Phượng Thanh mở miệng nói: “Thử thăm dò một chút, hay là trực tiếp đi xuống? Vườn thuốc nằm bên trong cái viện bằng đá kia, cậu nhìn thấy chưa?”
“Rồi.”
Thật ra Phương Bình không thấy rõ, nhưng cậu âm thầm cảm nhận được năng lượng trong đó rất dồi dào.
“Hay là cứ trực tiếp đi xuống cướp vườn thuốc trước, nếu không ai truy sát, hai chúng ta lại trở về vơ vét, ok?”
Phương Bình nhịn không được hỏi:” Anh chắc chắn bên trong không có cường giả cấp cao đó chứ? Những người thường ẩn núp bên trong rừng núi sâu thẳm kiểu này, em cảm thấy đều là cường giả đấy.”
“Cậu có thể to gan hơn một chút không, to gan chết no, nhát gan chết đói!”
Tần Phượng Thanh mắng một câu, lần đầu tiên lão tử gặp phải một tên còn sợ chết hơn mình.
Phương Bình hít sâu một hơi, anh cho rằng tôi thật sự sợ chết?
Quan trọng là không muốn chịu chết thôi!
Lần trước ở Giảo Vương Lâm, tình cờ gặp phải một sinh vật cấp cao, như vậy có thể không cẩn thận được sao?
Theo như đánh dấu trên bản đồ thì không phát hiện sinh vật cấp cao ở Lang Đầu Lĩnh. Ở đây, lợi hại nhất chính là đàn Cổ Lang, số lượng không ít, cường giả nhân loại cũng chưa điều tra nhiều ở khu vực này, bởi vì nơi đây cách thành Tây Phượng không quá xa.
“Cũng được.”
Phương Bình cắn răng một cái, thấp giọng nói: “Vậy thì cứ đi xuống, nhanh chóng đào… ngoài ra, nếu như em có chạy anh phải nhớ nhanh chóng chạy!”
Không gì khác, lực lượng tinh thần của cậu mạnh hơn.
Nếu có cường giả xuất hiện, Phương Bình cảm thấy mình sẽ là người có thể phát hiện ra trước.
“Không cần cậu nói.”
Tần Phượng Thanh chống đối, cậu chạy thì tôi còn không thể chạy sao?
Hai người không nhiều lời nữa, bắt đầu cẩn thận xuống núi.
Vách núi có hơi dốc đứng, có điều đối với hai võ giả cấp bốn mà nói, chỉ cần có nơi mượn lực, thì vách núi thẳng đứng cũng có thể đi được như trên đất bằng.
Mấy phút sau, hai người từ trên núi đi xuống, tòa kiến trúc ở phía trước cũng không còn xa nữa.
Phương Bình lại dùng lực lượng tinh thần thăm dò một chút, nhưng nồng độ hạt năng lượng trong sơn cốc không thấp, cộng thêm có tảng đá lớn ngăn cản, không dễ thăm dò. Lần này hai người cũng không do dự nữa, rón rén đi về đại viện phía trước.
Không vận dụng khí huyết, võ giả rất mẫn cảm với khí huyết, chỉ cần hơi dùng đến một chút khí huyết thì cường giả ở bên trong sẽ nhanh chóng phát hiện.
...
“Phát tài rồi!”
Khi hai người đang thận trọng trèo tường, Phương Bình cũng có thể nghe thấy được tiếng nuốt nước bọt của Tần Phượng Thanh, Phương Bình thật sự muốn bóp chết anh ta, có chút tiền đồ có được không!
Nhưng mà… Phương Bình cũng muốn nuốt nước bọt.
Trong cái viện bằng đá kia thật sự có một vườn thuốc.
“La Sinh Quả, Lam Diệp Quả, Bích Huyết Thảo...”
Trong lòng Phương Bình thầm nói, những dược liệu này đều là nguyên liệu chế tạo thuốc, hơn nữa đa số đều là dược liệu trung cấp.
Nhìn thoáng qua, nơi đây ít nhất có khoảng hai mươi loại thuốc, có điều số lượng không nhiều, có loại chỉ có một cây, có loại lại rất nhiều, tổng cộng hơn trăm cây.
Nhớ lại, trên đường hai người đến đây cũng không phát hiện được bao nhiêu loại dược liệu hoang dã.
Trong lòng Phương Bình mơ hồ có phán đoán, có lẽ những dược liệu này đều do chủ nhân nơi này thu thập được ở Lang Đầu Lĩnh, rồi trồng ở đây.
Một cây La Sinh Quả trước kia trị giá 100 điểm thưởng, hơn nữa, dựa theo nồng độ năng lượng, sẽ được tăng giá.
Hiện tại, trường học còn ra giá gấp đôi với dược liệu, ít nhất là 200 điểm thưởng.
Những dược liệu khác, giá cả cũng xấp xỉ nhau.
Phương Bình tính toán một chút, nếu như đều đáng tiền như vậy, vậy chẳng phải sẽ thu về hơn hai 20 ngàn điểm thưởng hay sao?
Chẳng trách Tần Phượng Thanh nói có thể kiếm được một khoản lớn!
Từ khi Phương Bình nhập học cho đến bây giờ, cộng tất cả thu hoạch từ trước đến nay cũng không nhiều được như vậy.
Trước đó không tính gấp đôi, vậy giá trị cũng hơn 10 ngàn điểm rồi, đối với võ giả cấp ba mà nói, vô cùng có sức hấp dẫn.
Tần Phượng Thanh khẽ đẩy đẩy Phương Bình, ra hiệu.
Phương Bình hiểu ý anh ta, Phương Bình đào bên trái anh ta đào bên phải.
Phương Bình quét mắt nhìn, dược liệu bên trái hình như ít hơn một chút… nhưng cũng chẳng sao, quan trọng vẫn là ai nhanh tay hơn.
Dù sao cũng là Tần Phượng Thanh dẫn cậu tới, Phương Bình cũng rộng lượng một lần, gật đầu đầu ý.
Đương nhiên còn một điều nữa, bên phải quá gần cánh cửa tòa cung điện đá, Phương Bình cảm thấy bên trái cũng không tồi.
Hai người thương lượng xong, sau một giây, hai người nhẹ nhàng hạ xuống đất.
Tiếp sau đó, cho dù hai người không dùng khí huyết, tốc độ cũng cực kỳ nhanh, nhanh chóng xông đến vườn thuốc gần đó.
Kết quả vừa tới gần, đột nhiên khẽ vang lên tiếng nổ.
Tần Phượng Thanh biến sắc, nhanh chóng nói: “Thiết bị chống trộm!”
“Ơ đệt, còn có cái này nữa á!”
“Tôi đều là ăn cướp trắng trợn… chưa gặp chuyện này bao giờ!”
Lúc này hai người vừa nhanh chóng trao đổi vừa không ngừng lại, Phương Bình đã sớm lấy bao tải ra, tay cực kỳ nhanh, giống như nhổ cỏ, nhổ cả gốc quăng vào bao tải.
Tần Phương Thanh dùng hai tay, cũng nhanh chóng nhổ dược liệu nhét vào trong quần áo của mình.
Nhưng lúc này, đại điện phía sau đã truyền ra tiếng hò hét.
Không những có người, hơn nữa không chỉ có một người.
Người vừa động, lực lượng tinh thần của Phương Bình liền cảm nhận được sự di chuyển của hạt năng lượng, càng lúc càng gần.
“Người tới rồi, anh nhanh lên!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận