Toàn Cầu Cao Võ

Chương 967: Lộ Ra Một Góc (2)

Phương Bình cố gắng kiềm chế kích động muốn đánh hắn, tiếp tục nói: “Còn cấp bảy cấp tám thì sao?”
“Không nhiều, 13 gia tộc cộng lại cũng chỉ có năm sáu chục người.”
“Chỉ ít như vậy thôi sao?”
Phương Bình kinh ngạc, một gia tộc có bốn năm người? Hắn thật sự bất ngờ!
Theo hắn nghĩ, thành Trấn Tinh thành lập nhiều năm như vậy, tài nguyên phong phú, một gia tộc xuất hiện mấy chục Tông sư cũng là điều bình thường mà?
Tô Tử Tố nhịn không nổi nữa, bực bội nói: “Rất ít sao? Đột phá đến cấp bảy rất khó. Có rất nhiều người cả đời cũng không đạt tới mức tinh huyết hợp nhất, cho dù có đạt tới, cũng rất khó để hóa hình lực lượng tinh thần…”
Phương Bình lẩm bẩm nói: “Không đúng, tinh huyết hợp nhất, không phải cố gắng rèn luyện một thời gian thì sẽ hóa hình được lực lượng tinh thần sao?”
Tô Tử Tố kinh hãi, lắc đầu nói: "Không phải, tinh huyết hợp nhất là tinh huyết hợp nhất, hóa hình lực lượng tinh thần cũng là một cửa ải rất lớn, thường xuyên có người bị kẹt ở tinh huyết hợp nhất."
“Không phải chứ?”
Tần Phượng Thanh xoa đầu trọc, giải thích: “Đường Sư Tử tinh huyết hợp nhất chưa mấy ngày, bây giờ cũng sắp cụ thể hóa lực lượng tinh thần tới nơi rồi, Lữ đạo sư cũng vậy, sao khó được?”
Bốn người nhìn nhau, một lúc sau, Phương Bình nhìn Tô Tử Tố nói: “Từ tinh huyết hợp nhất đến khi cụ thể hóa lực lượng tinh thần, thật sự rất khó sao?”
Tô Tử Tố cũng sắp sụp đổ rồi, mặt nhăn nhó: “Thật sự rất khó, chú ta từ lúc tinh huyết hợp nhất đến lúc hóa hình lực lượng tinh thần mất 12 năm.”
Phương Bình nhìn Tần Phượng Thanh, Tần Phượng Thanh cũng nhìn hắn, một lúc sau mới ngượng ngùng nói: “Đừng nhìn ta, đại khái là người của thành Trấn Tinh ăn quá nhiều thuốc bổ, đạo sư của chúng ta chân chính dựa vào thực lực tu luyện, dần dần kéo lực lượng tinh thần đến cảnh giới tinh huyết hợp nhất, vì vậy không có cửa ải gì hết.
Nói như vậy… Phương Bình, nói không chừng ngươi cũng khó mà hóa hình lực lượng tinh thần đó, phải miệt mài tu luyện mấy chục năm.”
Phương Bình không để ý đến hắn tự nhủ nói: “Nói như vậy, thực lực của thành Trấn Tinh cũng không mạnh như ta nghĩ? Một gia tộc mà chỉ có bốn năm vị Tông sư, ta còn cho rằng bọn họ đầy cấp bảy cấp tám…”
Tưởng Siêu bất lực muốn chửi thề, nếu thật sự như vậy, dựa vào nhân số cũng đè bẹp những cường giả ở địa quật rồi, làm sao có thể.
Cấp sáu đến cấp bảy, là cửa ải lớn được không.
Ngoài ra… Ông đây nói thành Trấn Tinh năm sáu chục Tông sư, gần chục đại Tông sư, tên khốn này sao cảm thấy bọn họ yếu chứ?
Tưởng Siêu không thể hiểu được!
Mạnh như vậy mà, mạnh đến mức ngươi phải sợ hãi đến phát run mới đúng.
Thế mà ngươi lại thấy bọn ta yếu, nghĩ thế nào đấy?
Không chỉ Phương Bình cảm thấy yếu, Tần Phượng Thanh cũng lẩm bẩm nói: “Ta cũng cho rằng các người rất trâu bò, ai cũng đều là cấp sáu, cấp bảy cấp tám có một đám, không ngờ lại ít như vậy.
Cả gia đình ngươi chỉ có bốn năm vị Tông sư, không tính lão tổ, còn không bằng Ma Võ, ăn ở sao vậy.
Nếu như Ma Võ bọn ta có tuyệt đỉnh, thì bây giờ đã có mấy trăm Tông sư rồi…”
“Khốn kiếp!”
Tưởng Siêu tức giận nói: “Bộ trưởng Vương là tuyệt đỉnh, võ đại và Bộ Giáo Dục là một…”
Tần Phượng Thanh bĩu môi nói: “Đúng, vì vậy mấy năm qua Ma Võ bồi dưỡng được hơn chục vị Tông sư, cộng thêm Tông sư của các trường võ đại, Tông sư của Hoa Quốc, đa phần đều xuất thân từ võ đại, mấy trăm người, có vấn đề không?”
Tưởng Siêu lắc đầu, có thể tính như vậy sao?
Hình như có chỗ nào có vấn đề a!
Nhưng vấn đề xảy ra ở chỗ nào chứ?
Bên cạnh, Tô Tử Tố nhỏ tiếng nói: “Người của thành Trấn Tinh rất ít, 13 gia tộc, cũng chỉ hơn 3000 người…”
Tưởng Siêu, đột nhiên hiểu ra, mắng: “Chúng ta ít người, võ đại các người bao nhiêu người chứ!”
“Bọn ta có ít tài nguyên.”
“Nhưng nhiều người!”
“…”
Hai bên cãi nhau, Phương Bình có hơi đau đầu, cắt ngang nói: “Nói về giải thi đấu võ đạo thanh niên toàn cầu đi.”
“Chuyện này không liên quan đến các ngươi.”
Tưởng Siêu giải thích: “Thật sự không liên quan, chỉ là tranh giành tiêu chuẩn tiến vào vùng cấm mà thôi, cứ cách ba năm, chúng ta có thể đưa vào 30 người, vào so tài với thiên tài võ giả của địa quật, cạnh tranh.
Tranh cái gì thì ta không biết, dù sao cũng chỉ là đánh nhau, đương nhiên có lợi ích, không ít người ở vùng cấm đột phá thành Tông sư.
Như biến thái nhà ta nè, lúc hắn đi là đỉnh cấp sáu, lúc đi ra liền trở thành Tông sư rồi.”
Thấy Phương Bình và Tần Phượng Thanh nhìn mình chằm chằm, Tưởng siêu giải thích tiếp: “Ngươi không đi được, tiêu chuẩn quá ít, ba năm mới được 30 người, còn là cạnh tranh toàn thế giới, Hoa Quốc đại khái cũng chỉ được khoảng 10 người.
Lão tổ tông của bọn ta hiện tại đang trấn thủ, thành Trấn Tinh ít nhiều cũng phải có tiêu chuẩn chứ?
Trung ương chính phủ cũng có một vài tiêu chuẩn.
Quân đội cũng vậy… Tính ra, mỗi nhóm chỉ có ba người, ngươi nói xem có đến lượt ngươi không?
Hơn nữa, cũng không phải đều có lợi ích, mỗi lần đi đều có người mất mạng.
Sinh viên võ đại… mạnh nhất cũng là cấp bốn cấp năm, đi rồi chẳng khác nào nạp mạng, không ý nghĩa.
Đừng nói vì sao không bồi dưỡng các người trước, nếu thật sự có bản lĩnh, thì sau khi tốt nghiệp vào chính phủ hoặc quân đội, nếu giỏi cũng sẽ được đi.
Vì vậy chuyện này, người bình thường không biết, nhưng trung tâm chính phủ, quân đội đều biết, hiện tại một vài Tông sư thật ra đều đi ra từ vùng cấm.”
Phương Bình vuốt cằm nói: “Trước đây là trước đây, theo cách nói của ngươi, vẫn phải xem thực lực, với thực lực của ta, ta không có tư cách đi sao?
Tưởng Siêu nhún vai nói: “Ta không biết, dù sao chuyện này vẫn chưa được quyết định, ngươi có bản lĩnh thì tự đi mà tranh, có điều… Nói câu khó nghe, có lẽ ngươi không đi nổi.
Ít nhất một điểm, ngươi không đáng tin.”
“Ngươi có ý gì?” Ánh mắt Phương Bình nguy hiểm.
Tưởng Siêu giải thích nói: “Ta nói đáng tin ở đây là loại xuất thân tốt, trung tâm chính phủ, quân đội, thành Trấn Tinh đều là tuyệt đối đáng tin.
Võ đại các ngươi… bị xem là kẻ lỗ mãng, không biết có xảy ra ngoài ý muốn hay không. Hiểu ý của ta không?
Nếu như ngươi từ nhỏ ở trong quân đội hoặc trong gia đình mấy đời đều là quân nhân hoặc là trẻ mồ côi trong quân đội, vậy ngươi chính là người có xuất thân tốt…”
Tưởng Siêu nói xong, lại bổ sung: “Mấy người biến dị các ngươi, dù sao thì xuất thân vẫn chưa đủ sạch, không cho các ngươi đi cũng là điều đương nhiên.”
“Xuất thân không trong sạch?”
Phương Bình nhướng mày, quả nhiên vẫn có một vài di chứng về sau.
“Không đi thì không đi, ngươi nghĩ bọn ta quan tâm lắm à?” Phương Bình hừ một tiếng, ông đây không thèm!
Cùng lắm thì… Lần sau ta tự đi!
Hắn không thèm, nhưng Tần Phượng Thanh lại vuốt cằm, lẩm bẩm nói: “Ta không phải võ giả biến dị, xuất thân của ta đủ sạch không?”
Tưởng Siêu trừng mắt nhìn hắn, một lúc sau mới càu nhàu nói: “Ngươi không biến dị nhưng ngươi yếu!”
Ngay cả ta ngươi cũng không đánh nổi, yếu như gà, muốn đi nạp mạng sao?
Ta còn không dám đi, ngươi lại muốn đi, lãng phí tiêu chuẩn.
Lời này… như dao cứa vào lòng Tần Phượng Thanh, khiến mặt hắn đỏ bừng!
Ta yếu?
Được thôi, ta hơi yếu, mới cấp năm sơ kỳ, cảm thấy hơi buồn.
Phương Bình lại nói: “Vậy chuyện trong vùng cấm…”
“Cái này ta thật sự không biết, chuyện bên ngoài còn biết chút, còn tình hình bên trong, ta chỉ biết chia làm hai phái, còn những cái khác thì không biết.”
Tưởng Siêu nhún vai nói: “Ta chính là một thằng ham ăn chờ chết, tin tức của dân thường ta còn biết một chút, tin tức tuyệt mật cũng chỉ nghe trộm được mấy câu, còn không muốn làm, ngươi cảm thấy ta có thể biết được bao nhiêu?”
Bên cạnh, Tô Tử Tố thấy Phương Bình nhìn mình, vội vàng nói: “Ta biết ít hơn Tưởng Siêu, ta không dám nghe trộm người nhà nói chuyện.”
“Vì vậy các ngươi chỉ biết chừng đó ?”
“Ừm.”
Phương Bình cau mày, liếc nhìn Tần Phượng Thanh, Tần Phượng Thanh biết ý, trực tiếp thu lấy đĩa thịt.
Hai người các ngươi chỉ biết chừng đó, ăn nhiêu đó thịt chó đủ rồi, không lãng phí nữa.
Đây không phải thịt chó thật, đây là thịt của yêu thú cấp bảy, cho người khác ăn còn có thể gia tăng năng lượng.
Tưởng Siêu suýt nữa bị tức điên, qua cầu rút ván đến mức này, hai người các ngươi cũng quá thực dụng!
Tần Phượng Thanh bất lực nói: “Để dành cho đàn em trong trường, các ngươi ăn nhiều cũng không tăng tu vi, quá xa xỉ rồi, tí nữa ta mời ngươi đi ăn đồ nướng, ăn mấy ngàn xiên, đủ thành ý chưa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận