Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3130: Xuất Phát (3)

Chương 3130: Xuất Phát (3)Chương 3130: Xuất Phát (3)
Ánh mắt Thủy Lực không lành, truyền âm: "Nhớ cho kỹ, lão tổ của ngươi dù sao cũng là người của phe Nam Hoàng! Trừ khi hiện tại chúng ta trở mặt với Nam Hoàng đại nhân, nếu không, Doãn Phi hiện tại đại diện cho Nam Hoàng đại nhân, không cho phép ngươi khiêu khích hắn!
Ngươi muốn nương nhờ vào Nhân tộc... Lão tổ hiểu tâm tư của ngươi. Nhưng ngươi phải biết, Nhân tộc... Dù sao cũng không có Hoàng!
Nếu cược thua, vạn kiếp bất phục.
Mà Nam Hoàng đại nhân dù sao cũng là Hoàng Giả..."
Lực Vô Kỳ biết đạo lý này, nhưng nó không để ý, nó cũng không ngốc, nó truyền âm lại cho Thủy lực: "Lão tổ, chia nhau đầu tư! Người tiếp tục cống hiến cho Nam Hoàng, Vô Kỳ đi đầu quân cho Nhân tộc, như thế, nếu chín Hoàng thắng, lão tổ bảo vệ cho Vô Kỳ một mạng.
Nếu Nhân tộc thắng, Vô Kỳ bảo đảm cho lão tổ một mạng.
Vô Kỳ cũng từng đọc sách sử các tộc trong Tam Giới, vương triều tranh bá, triều đại nổi dậy, trong thời loạn lạc, những gia tộc lớn đều chia nhau đầu tư như vậy.
Chỉ chăm chăm đi theo một người mới gặp chuyện đấy.
Lực Vô Kỳ xem thường, đó là người thôi, ai nói ta không thể?
Huống chi, Vô Kỳ chỉ là Chân Thần, ở phe Hoàng Giả đâu có thiếu Chân Thần. Song, ở Nhân tộc, Chân Thần là sức mạnh trung kiên, càng được coi trọng!"
"Lão tổ, đừng có tính sau, Vô Kỳ muốn lập công... Vô Kỳ cảm thấy, nơi thần bí này là một cơ hội tốt! Chi bằng âm thầm báo cho Nhân tộc, bán cho họ một ân tình, tránh để mấy vị Nhân Vương cảm thấy chúng ta có chuyện quan trọng mà giấu giếm..."
Nhưng mà, Thủy Lực truyên âm: "Chuyện này tính sau đi!"
Thủy Lực nhìn hậu duệ của mình bằng ánh mắt quái lại, con nghé này cũng không ngốc.
"Có Doãn Phi ở đây, không thể truyên tin ra ngoài."
Nam Hoàng nhất định sẽ thắng sao? Không rõ, dù sao, Vô Kỳ cảm thấy Nhân tộc vẫn có hy vọng.
Sau khi bọn họ rời đi một quãng thời gian, một bóng người lóe lên, đến gần Thần Đảo Thủy lực lấy đi một tấm ngọc bội, dùng để truyền âm. ....
Không lâu sau, một người hai trâu bay lên trời, rời khỏi Thân Đảo Thủy Lực.
Vừa rời đi không lâu, trong lúc phi hành, Lực Vô Kỳ đánh nát một tấm ngọc bội trong bụng.
Nó cũng không nói gì nữa, tránh bị nghe trộm.
Thiên Cực đột nhiên quay đầu lại, mắng: "Ngươi báo cho hắn? Thứ khốn nạn! Thật to gan! Hắn tìm đến chúng ta là muốn chúng ta đi chịu chết, nếu ngươi muốn đi, lập tức xéo khỏi cung Tây Hoàng!"
Trong cung Tây Hoàng.
Thiên Cực chửi mát, điều động cung Tây Hoàng tiếp tục trốn chạy, bên người, Thịnh Nam một mặt muốn nói lại thôi.
Thần Đảo Thủy Lực lên đường, những phe khác cũng đang hành động.
Thịnh Nam cười khổ nói: "Điện hạ, dù sao, đại sư huynh cũng là..."
Sắc mặt Thiên Cực không dễ nhìn, lần trước lật thuyền trong cống! Thời khắc cuối cùng, hắn lại chạy tới, vô tình tham dự kế hoạch đồ Hoàng. "Nhưng đại sư huynh nói, lần này là cơ hội, cơ hội có thể giúp điện hạ phá bảy, thậm chí là phá tám!"
Đi chung với đám người này sẽ không có kết quả tốt!"
Diệt trừ tai mắt của Hoàng Giả, đây là suy nghĩ chung của các nơi!
Thịnh Nam kính cẩn nói: "Điện hạ, hiện nay, cường giả các phe xuất hiện, cường giả chí tôn phá tám cũng dồn dập ra mặt, điện hạ không thể trốn cả đời được! Kiểu gì cũng sẽ có chuyện xảy ra, giống như lần trước..."
"Cũng là cái gì?" Thiên Cực hừ nói: "Muốn đi nạp mạng thì có! Ngươi cho rằng Thiên Vương thì có thể làm gì? Tuần Sát Sứ hiện còn đang bị người khác nhìn chằm chằm, ngươi cho rằng an toàn lắm à? Tam Giới mà xảy ra chuyện gì nữa, người chết đầu tiên chắc chắn là đám người Tuần Sát Sứ!
Vô cùng nhục nhãi
Thịnh Nam lại còn dám nhắc lại!
Thịnh Nam thành khẩn nói: "Điện hạ muốn sống càng lâu, càng an nhàn, nhất định phải có thực lực! Đại sư huynh đã nói, lần này mời điện hạ đi tới nơi thần bí kia, là lệnh của sư tôn..."
"Phụ hoàng ở đâu ta còn không biết, hắn muốn nói gì chả được?"
Thiên Cực hừ một tiếng, mệnh lệnh của phụ hoàng? Ai biết phụ hoàng hiện giờ đang ở đâu!
Nhưng trâm tư một lát, Thiên Cực vẫn hừ lạnh nói: "Được thôi, bản vương đi theo hắn một lần! Nhưng lần này, ngươi tự quan sát, chỉ hơi bất cẩn một chút, đám người này sẽ phải chết! Đến lúc đó, đừng trách ta không ra tay cứu bọn họ, ngươi cũng vậy, ngươi nhất định muốn đi theo, có chết cũng đừng trách bản vương!
Lần này, nếu hắn bị làm thịt thì càng tốt, chứng tỏ bản vương nói không sai. Tuyệt đối đừng qua lại với đám người này.
Thiên Cực bất đắc dĩ, tên kia tìm được hắn, đi theo không buông, còn nói là lệnh của phụ hoàng, hắn cũng không có cách nào.
Đám người Thịnh Nam cũng tin vào câu chuyện hoang đường của hắn. Nghĩ tới nghĩ lui, Thiên Cực thấy, lân này đi một chuyến cũng tốt, hiện tại, nguy cơ mất mạng không lớn như hắn nghĩ.
Người khác chưa chắc sẽ giết hắn, người thật sự dám giết hắn, thực ra cũng chỉ có mấy tên Nhân tộc.
Nhưng hắn và Nhân tộc không thù không oán, cùng lắm thì... gặp nguy hiểm, hắn xin tha, xin đầu hàng, chịu thua là được.
Không ra tay, được chưal
Võ Vương và Nhân Vương tuy bá đạo, nhưng hắn là một Thiên Vương hiền lành, không tranh giành, giết hắn có lợi gì đâu?
Nghĩ thông suốt những chuyện này, Thiên Cực quyết định đi một chuyến. Có bảo vật thì lấy, không có thì lui, gặp phải nguy hiểm thì chạy.
Cứ như vậy đi!
Sau khi nghĩ thông suốt, Thiên Cực không còn di chuyển cung Tây Hoàng nữa. Rất nhanh có Thiên Vương chạy tới, Thiên Cực chửi thầm, có chết cũng đừng trách ta, ta chỉ là người qua đường mà thôi.
Sáng sớm ngày 4 tháng 6, Thần Giáo xuất phát.
Biển rộng mênh mông, một nhóm chỉ khoảng 30 người, không bắt mắt, vân được xem là mục tiêu nhỏ.
Hai vị Thiên Vương dẫn đội, sáu vị cường giả cấp Thánh nhân.
Giờ khắc này, Phương Bình cũng thuộc hàng người đứng phía trước.
Đám người không đạp không, họ khá biết điều, Thiên Bại điều khiển Thánh Nhân Lệnh hóa thành một chiếc thuyền, bay trên hư không. Tốc độ không nhanh, bởi vị trí cụ thể của nơi đó là ở đâu, họ cũng không rõ.
Giờ khắc này, ở đầu thuyền, nhóm ba người Viên Cương đang định vị. Còn định vị như thế nào thì đó không phải là chuyện của Phương Bình.
Thiên Bại vừa điều khiển Thánh Nhân Lệnh, vừa cười nói: "Ngưu đạo hữu đã từng đi sâu vào biển chưa?"
Phương Bình lắc đầu, than thở: "Chưa từng, cũng không dám! Năm xưa ta từng nghĩ sẽ đi sâu vào biển để tìm kiếm cơ duyên, nhưng vừa rời khỏi đảo Ngưu Thần không xa thì đã gặp nguy cơ, kém chút mất mạng, không biết cường giả năm xưa uy hiếp ta là ai... Mãi đến gần đây mới biết được, là Bá Vương của đảo Phong Thiên."
Thiên Bại kinh ngạc nói: 'Đạo hữu từng gặp Bá Vương?”
"Gặp một lần, cũng sau lần đó, Ngưu mỗ chuyên tâm tu luyện, không dám tự ý ra ngoài, tránh trêu chọc gây họa. Dù cảm thấy Thần Lục hẳn là không có kẻ địch nào, Ngưu mỗ cũng không dám đến Thần Lục. Tuy đảo Ngưu Thần hơi nhỏ, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng."
Phương Bình giải thích một câu, nói rõ vì sao một cường giả cấp Đế như hắn lại chưa từng đến địa quật, dù địa quật năm xưa không có cường giả.
Đồ ngốc, muốn thăm dò ta? Bá Vương đã chết, ngươi giỏi thì đi mà hỏi hắn! Đi mà hỏi xem hắn có bao giờ gặp ta, uy hiếp ta hay chưa...
Một cường giả cấp Đế, không phải yêu tộc, sinh hoạt ở ngoài biển, thực ra cũng có vấn đề, người khác không thể không nghi ngờ. Bình thường, sống ở hải ngoại đều là cường giả cổ xưa. Nhưng hắn không phải!
Như vậy, hắn phải tìm cớ vì sao mình chưa từng ra khỏi đảo Ngưu Thần.
Bên cạnh, Hòe Vương chẳng hề chớp mắt, trong lòng cũng cảm khái, 21 tuổi... nói dối chuyên nghiệp không ai bằng, mở miệng là bịa chuyện, kín kế không lỗ hổng. Rốt cuộc là mấy năm qua, hắn tu luyện hay dành thời gian nghiên cứu mấy thứ lừa người này?
Thiên Bại vẫn bình tình, mặc kệ chuyện này có thật hay không, Bá Vương đã chết, dù Phong còn sống, cũng không đến lượt hắn hỏi Phong xem có chuyện như vậy hay không.
Khả năng cao là Phong cũng không biết, một vị Đế Tôn, cũng không phải Thiên Vương, Bá Vương có gặp phải cũng chưa chắc sẽ nói.
Thiên Bại không hề có ý nghi ngờ thân phận của Phương Bình, chỉ muốn thăm dò một chút, muốn hỏi rõ hơn một chút mà thôi.
Cường giả nổi lên ở cuối thời thần triều Địa Hoàng, bây giờ sắp thành Thánh Nhân, đây không phải người bình thường. Loại người này, có hy vọng trở thành Thiên Vương.
Thiên Bại không nghĩ nhiều, hỏi tiếp: "Vậy Ngưu đạo hữu có biết Hải Ngu Thánh Nhân không? Hòe Vương nói, đảo Ngưu Thân cách nơi Hải Ngu bế quan không xa."
Hải Ngu, là Trấn Hải Sứ được Thiên Đình mời sắc phong.
Trước đó Phương Bình đồ sát rất nhiêu Thánh Nhân của địa quật, Hải Ngu ra biển ngăn cản Lâm Hải, nên tránh được một kiếp.
Phương Bình lắc đầu: "Chưa từng gặp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận