Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1202

Ngày mùng 5 tháng 6.
Trên đường đi đến núi Vân Mông, một chiếc xe buýt bon bon chạy.
Trên xe.
Tưởng Siêu lười biếng nói: "Nhiệm vụ gì, hành động gì, sắp xếp gì đó cứ trực tiếp gọi Đỗ Hồng và đám người Phương Bình làm là được rồi, nhất quyết phải gọi chúng ta đi cùng làm gì, còn phải đi xa như vậy..."
"Câm miệng!"
Tô Hạo Nhiên quát khẽ một tiếng, sắc mặt khó chịu: "Chuyện của ngươi ta đã báo cho ông nội ngươi, ông nội ngươi nói, nếu còn khiến gia tộc mất mặt..."
Tưởng Siêu ngáp một cái, lầu bầu nói: "Ngài đánh chết ta đi, đánh chết ta, ta không cần đi địa quật nữa."
"Ngươi!"
Tô Hạo Nhiên căm tức, ông bị tên khốn này dằn vặt khổ quá.
Tô Hạo Nhiên quyết định, chỉ lần này thôi! Nếu lần sau mình còn dẫn đội ra ngoài, ông thà để mình mệt chết cho rồi. Lần này dẫn mọi người ra ngoài, xảy ra bao nhiêu chuyện rồi?
Ngay khi Tô Hạo Nhiên đang tức giận, Tưởng Siêu cũng không tiếp tục gây sự nữa, nhìn quanh một phen, cười ha hả nói: "Phương Bình, nói chuyện chút đi, ta biết một bí mật lớn..."
Phía trước, Phương Bình nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, cười hỏi: "Bí mật gì lớn, nói nghe chút coi?"
"Liên quan đến võ giả phục sinh..."
"Khụ khụ!"
Tô Hạo Nhiên ho nhẹ một tiếng, Tưởng Siêu xem thường nói: "Ông Tô, có gì đâu mà, tùy tiện tâm sự chút, dù sao cũng rảnh."
Phương Bình thấy có hứng thú, hỏi: "Võ giả phục sinh làm sao?"
"Không sao cả, lần trước bị các ngươi đánh một trận, ta về tra lại tư liệu của võ giả phục sinh. Không ngờ thành Trấn Tinh có ghi chép, trước đây ta cũng không quan tâm chuyện này, sau này mới biết, thành Trấn Tinh có một ngọn núi, trong núi có..."
"Được rồi!"
Tô Hạo Nhiên cau mày nói: "Những việc này, chờ bọn hắn đến thành Trấn Tinh thì tự nhiên biết, không cần ngươi khoe khoang!"
Nói xong, Tô Hạo nhiên nói với Phương Bình: "Lần trước ta mời các ngươi đến thành Trấn Tinh, các ngươi vẫn không qua. Đương nhiên, tạm thời không đến cũng tốt, dù sao thì...
Chờ các ngươi đến cấp bảy vẫn cần phải đến thành Trấn Tinh một chuyến.
Đến đó, đối với các ngươi mà nói, đó là một lần tăng cường sức mạnh võ đạo. Đương nhiên, không hẳn là được, chỉ có thể xem vận khí thế nào.
Hiện tại không nói không phải muốn che giấu cái gì, chỉ là không muốn ảnh hưởng đến các ngươi, rất nhiều võ giả phục sinh vì biết một vài chuyện sớm hơn bình thường, dẫn đến xuất hiện một vài vấn đề võ đạo..."
Tô Hạo Nhiên đơn giản giải thích vài câu, lại nói: "Tưởng Siêu biết cũng chỉ là lời truyền miệng thôi, đừng nghe hắn nói bừa."
Tưởng Siêu buồn chán, nhưng rất nhanh lại tìm được chủ đề tán gẫu, cười ha hả nói: "Phương Bình, thực ra thành Trấn Tinh thu nhận không ít võ giả phục sinh làm con rể, mấy người các ngươi suy nghĩ về chuyện này xem thế nào? Dòng chính của nhà họ Tưởng tuy chỉ có ta và biến thái, nhưng họ hàng có nữ nha!
Hay là các ngươi kết thân thích với ta? Sao hả? Ta có mấy đứa em họ đẹp gái lắm..."
"Câm miệng!"
Tô Hạo Nhiên thật muốn đánh chết thằng nhóc này, rảnh quá đi làm Nguyệt Lão à?
Tưởng Siêu chán nản: "Ông Tô, chuyện này có gì đâu mà? Hơn nữa, võ giả cũng đâu phải thánh, mà thánh cũng phải kết hôn sinh con chứ? Huyết mạch nhà họ tưởng tươi tốt, mấy đứa em họ của ta vốn xinh đẹp mà. Hơn nữa, ngài nhìn thấy đó, bốn vị Tông sư dự bị... Nếu làm họ hàng với ta, có gì không tốt sao?
Hay là..."
Tưởng Siêu nghi ngờ liếc mắt nhìn ông, lại quay qua nhìn Tô Tử Tố, làu bàu: "Ông muốn gả Tử Tố cho người ta?"
Tô Hạo Nhiên tức giận đau đầu, không nói nhảm, trực tiếp vung tay với hắn!
Lần này, Tưởng Siêu thật sự ngậm miệng, dựa vào ghế, không nhúc nhích.
Cấp chín ra tay, dù Tưởng Siêu có trang sức cấm chế lực lượng tinh thần cũng vô dụng, hắn chớp mắt đã bị giam lại rồi.
Cuối cùng Tô Hạo Nhiên cũng cảm thấy thoải mái. Những người còn lại của thành Trấn Tinh cũng vậy.
Tên mập thối tha này, rảnh ra không có chuyện gì là nói liên hồi, bọn họ nghe đến phiền cả tai.
...
Đám người Phương Bình cũng mặc kệ Tưởng Siêu, ngược lại, có phần chờ mong đến thành Trấn Tinh. Đến đó, sẽ có cơ hội tăng cao thực lực?
Thành Trấn Tinh rốt cuộc có quan hệ gì với võ giả phục sinh?
Vì sao từ sớm thành Trấn Tinh đã thu nạp một nhóm võ giả phục sinh?
Nhưng Tô Hạo Nhiên không nói, bọn họ cũng không hỏi nữa.
Không bao lâu, bọn họ đã đến núi Vân Mông.
Nơi này chính là Kinh Đô Quân Bộ, tương tự, cũng là lối vào địa quật, lối vào Kinh Đô địa quật cũng ở khu vực này.
Đám người Phương Bình vừa đến, rất nhanh liền có người ra tiếp đón.
Không phải là Lý Đức Dũng, mà là một vị Phó Tư lệnh khác vừa mới đột phá đến cấp chín - Quách Hiên.
"Tô gia chủ!"
"Tư lệnh Quách!"
"..."
Hai bên trò chuyện với nhau một hồi, lần này, đám người lão Lý không đi theo, chỉ có Tô Hạo Nhiên dẫn mọi người đến thôi.
Đến khi trò chuyện xong, Quách Hiên nhân tiện nói: "Giao bọn họ cho ta là được, sau ba ngày có thể khởi hành."
"Vậy làm phiền Tư lệnh Quách..."
Tô Hạo Nhiên khách sáo một hồi, sau đó căn dặn mọi người vài câu, nhanh chóng rời khỏi.
Ở Kinh Đô Quân Bộ, cường giả như mây, không cần lo lắng đến an toàn cho mọi người.
Tô Hạo Nhiên vừa rời đi, Quách Hiên đánh giá mọi người một phen, ông hẳn là quen biết với mấy người Đỗ Hồng nên không nói gì, cuối cùng, ông nhìn Diêu Thành Quân, cười cười nói: "Biết ta không?"
Diêu Thành Quân gật gù, không nói cũng nhiều, nhưng vẫn chào: "Chào hiệu trưởng."
"20 năm rồi..."
Quách Hiên cảm khái một tiếng, vừa dẫn mọi người vào trong, vừa cười trò chuyện: "Đã bao nhiêu năm không nghe người khác gọi là hiệu trưởng rồi. 20 năm trước, ta rời khỏi trường Quân đội Đệ Nhất, gia nhập Quân bộ, những năm nay cũng không quay trở lại.
Bây giờ, hiệu trưởng Nam lại đưa đến một sinh viên chưa tốt nghiệp của trường Quân đội, thật khiến ta bất ngờ. Lần này, tiến vào vùng cấm, sống sót trở về thì có thể cân nhắc đến Quân bộ."
Phương Bình hơi bất ngờ, không ngờ vị này là hiệu trưởng tiền nhiệm của trường Quân đội Đệ Nhất, xem ra, chỗ dựa của trường Quân đội Đệ Nhất cũng không tệ.
Quách Hiên nói liên tục, không đợi Diêu Thành Quân đáp lời, đã dẫn mọi người đi sâu vào trong quân doanh. Xung quanh có không ít võ giả quân đội có vẻ hiếu kỳ nhìn bọn họ.
Quách Hiên không nói gì, dẫn mọi người đi thẳng đến một căn phòng lớn nhìn như phòng học, mở miệng nói: "Đây là nơi mọi người sẽ tăng cường học tập, ba ngày tiếp theo, Quân bộ sẽ chia sẻ các tin tức cần thiết với các ngươi.
Sau ba ngày, các ngươi có thể rời đi, cũng có thể ở lại nơi này chờ những người khác đến tập hợp, cùng tiến vào vùng cấm."
Phương Bình không nhịn được hỏi: "Còn phải học tập ba ngày sao?"
"Đúng, lần này, nội dung học tập tương đối nhiều. Mặc dù sẽ có một số thứ không liên quan đến các ngươi lắm, nhưng vẫn phải nói cho các ngươi biết."
Quách Hiên giải thích: "Bao gồm một số thế lực tạo thành vùng cấm, tri thức nhân văn, và sau khi vào vùng cấm, các ngươi phải làm gì, nên làm gì..."
Phương Bình không hỏi dò nữa, nếu muốn dạy, tới lúc đó thì biết.
...
Quách Hiên dẫn mọi người đến phòng học nhìn một lát, sau đó đưa bọn họ đến nơi nghỉ ngơi, nơi ăn cơm, nơi tu luyện tham quan một vòng.
Cường giả cấp chín dẫn bọn họ đi tham quan khắp nơi, xem như rất nể mặt bọn họ rồi.
Võ giả làm việc trước giờ đều không dây dưa kéo dài.
Làm quen nơi này, rất nhanh, đám người Phương Bình trở về phòng học.
Lúc này, trong phòng học đã có người chờ sẵn, là một vị cấp bảy không quá lớn tuổi.
Quách Hiên nói với vị cấp bảy này vài câu, sau đó rời khỏi, ông cũng không phải người giảng giải những kiến thức này.
Cấp bảy làm giảng viên, đủ để thấy Quân bộ rất coi trọng khối lượng kiến thức này.
Chờ tất cả mọi người ngồi xuống, vị Tông sư không quá lớn tuổi trước bục giảng cười nói: "Tự giới thiệu với mọi người, ta tên Trương Bằng..."
Dưới đài, Phương Bình thuận miệng nói: "Lại họ Trương..."
Hắn chỉ thuận miệng nói vậy, mấy ngày nay hắn vẫn nhớ mãi không quên được chuyện lão Trương hố hắn năm thanh thần binh.
Nhưng không ngờ Trương Bằng lại cười nói: "Đúng, ta họ Trương, chính là họ Trương mà ngươi gọi là 'Lão Trương' đó."
Khóe miệng Phương Bình giật giật, Lý Dật Minh bên cạnh ngáp một cái nói: "Được rồi, không phải là cháu của Bộ trưởng Trương thôi sao? Cũng không phải không biết ngươi..."
Mới vừa tươi cười với Phương Bình, Trương Bằng lập tức trở mặt, khiển trách: "Lý Dật Minh! Lý Đô thống, chú ý thái độ nói chuyện của ngươi! Ở đây có rất nhiều người đều là cấp trên của ngươi, ai cho ngươi quyền nói chen vào khi cấp trên đang nói!"
Nghe vậy, Phương Bình hơi sửng sốt, vội vàng nói: "Hắn là Đô thống?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận