Toàn Cầu Cao Võ

Chương 660: Oan gia ngõ hẹp

Khi mở tờ giấy trong tay, Phương Bình đột nhiên cười nói: “ Không phải oan gia không gặp phải, thế mà thật sự gặp nhau rồi!”
Sắc mặt mọi người đen lại, cậu đang đùa chúng tôi chắc?
Bốc thăm từ số 1 đến số 10, người khác còn chưa bốc thăm, cậu đã biết giao đấu với ai rồi?
Không cố ý làm ra vẻ như Phương Bình, Lý Hàn Tùng mở giấy ra liền nói: “Số 6.”
Trong đám người, sắc mặt của hội trưởng hội võ đạo Đông Lâm Võ Đại khẽ biến, trầm giọng nói: “Số 6!”
“Kinh Đô Võ Đại với Đông Lâm Võ Đại!”
Diêu Thành Quân quét mắt một cái, cười nhạt nói: “Số 4.”
“Tôi cũng số 4.” Hội trưởng của Hoa Sư Võ Đại khẽ lắc đầu, tiêu rồi.
“Trường quân đội Đệ Nhất với Hoa Đông Sư Đại!”
“Trường quân đội Cửu Châu với Thiên Nam Võ Đại!”
“Trường quân đội Vân Mộng với Trung Châu Võ Đại!”
“Công Nghệ Kỹ Thuật Hoa Nam với Nam Giang Võ Đại!”
“Kinh Nam Võ Đại với Học viên nữ sinh Ma Đô!”
“Hoa Quốc Võ Đại với Bắc Cương Võ Đại!”
"Trường Giang Võ Đại với Thái Sơn Võ Đại!”
Theo danh sách đối chiến được công bố, Phương Bình rung tung tờ giấy trong tay, cười tủm tỉm nói: “Ha ha, Tây Sơn Võ Đại... Thật xin lỗi, xin lỗi, đắc ý quên mất, tôi chưa có định đánh với Tây Sơn Võ Đại.”
Sắc mặt hội trưởng Tây Sơn Võ Đại đen như mực, còn hai nhóm nữa chưa báo tên!
Mà cậu ta và Phương Bình lại nằm trong số đó.
Vị cường giả kim thân kia vẫn tiếp tục hô: “Học viện Khoáng học Kinh Đô với Tây Nam Võ Đại!”
Phương Bình thở dài: “Chậc, quá đáng tiếc.”
Lúc này người của Tây Sơn Võ Đại đều đen mặt!
Đệt, đậu xanh, đây là gian lận!
Thật sự là gian lận!
Làm sao có thể trùng hợp như vậy, vòng đầu tiên đã gặp Ma Đô Võ Đại?
Trương Vỹ, người vừa nãy bị Phương Bình chấn chảy máu tai lúc này sắc mặt khó coi vô cùng, mặt cắt không còn giọt máu.
Đánh ai không được, chứ đánh với Ma Võ thì đám học viên xã hội đen này chẳng lẽ không đánh chết bọn họ!
Tây Sơn Võ Đại có ba học viên cấp bốn, hội trưởng cấp bốn trung kỳ, còn lại hai người kia đều là cấp bốn sơ kỳ.
Không có cách nào đánh!
Không chỉ Tây Sơn Võ Đai mà sắc mặt Đông Lâm Võ Đại và Thiên Nam Võ Đại cũng rất khó coi.
Mặc dù đã sớm dự tính, nhưng bốc thăm ra kết quả như vậy, trong lòng mọi người chỉ có thể chửi ầm lên không ngừng.
Gian lận kiểu này, coi người ta là đồ ngốc sao?
Trường có thực lực mạnh đều không gặp nhau.
Dù là Nam Giang Võ Đại cũng chỉ đấu với trường Công nghệ Kỹ thuật Hoa Nam, trường này cũng không quá mạnh.
Hai vị cường giả kim thân cũng không thèm để ý, cường giả quân đội tuyên bố xong nhóm đối chiến cuối cùng: Ma Võ với Tây Sơn Võ Đại.
Công bố xong, cường giả quân đội lại nói: “Dựa theo thứ tự rút thăm, sáng ngày mai Cửu Châu Võ Đại đối chiến Thiên Nam Võ Đại!”
“Buổi chiều, Ma Đô Võ Đại đối chiến Tây Sơn Võ Đại!”
“Thứ tự sau đó, cứ dựa vào số thứ tự rút thăm để sắp xếp, vòng đối chiến đầu tiên, thi đấu sẽ diễn ra liên tục trong năm ngày, mỗi ngày hai trận!”
Phương Bình rút số 2, vì vậy ngày mai phải xuất chiến.
Ngày mốt là Kinh Võ, ngày kia là trường quân đội Đệ Nhất.
Tuyên bố xong mục tiêu và thứ tự đối chiến, hai vị cường giả kim thân đạp không trở về lầu hai.
Lầu hai, sắc mặt của không ít Tông sư cũng không được tốt lắm.
Lần này mọi người hết sức xem trọng.
Các trường hầu như đều có cường giả Tông sư đến.
Nhưng lần rút thăm này đã khiến không ít Tông sư chửi bậy.
Hiệu trưởng Thiên Nam Võ Đại cười khổ nói: “Thiên Nam gặp nạn, trọng thương mấy lần, nhân tâm trong trường vốn đã rất lung lay rồi, lần này tham gia tranh top 10 trường nổi tiếng, vừa mới vực dậy tinh thần đã gặp phải Cửu Châu ngay vòng đầu tiên...”
Phó hiệu trưởng trường trường quân đội Cửu Châu bất lực nói: “Không còn cách nào, đây là rút thăm được, lão Ngưu, nhìn thoáng chút...”
Hiệu trưởng trường Thiên Nam trừng mắt liếc ông ta một cái, nhìn thoáng? Rút thăm được?
Quá gian lận là đằng khác ý!
Trường quân đội Cửu Châu của ông sao không đấu với Kinh Võ, Ma Võ?
Lười để ý đến ông ta, hiệu trưởng Thiên Nam ngậm miệng không nói.
Phó hiệu trưởng trường quân đội Đệ Nhất đứng bên cạnh lại lạnh lùng nói: “Tướng quân Trương, trường quân đội chỉ có ba trường, Cửu Châu đứng thứ hai, không được xem thường, xuất chiến đầu tiên mà thua thì bộ mặt trường quân đội lại không biết để đâu!”
“Điều này thì không cần tướng quân Chu phải lo lắng!”
“...”
Những người này nói chuyện, Hoàng Cảnh không nói tiếng nào, không có gì hay để nói, nếu đánh không nổi Tây Sơn thì Ma Võ trở về cho rồi, đừng để mất mặt trước bao nhiêu người.
Ông không nói chuyện, nhưng cường giả Kinh Võ đứng bên cạnh lại cười nói: “Vòng đầu tiên, đáng chú ý vẫn là Nam Giang với Hoa Khoa, Kinh Khoáng với Đông Nam, Trường Giang với Thái Sơn.
Nam Võ có 2 võ giả cấp bốn đấu với năm vị cấp bốn, trong đó, Vương Kim Dương là một biến số.
Bốn trường còn lại là thành viên của Liên Minh Bát Giáo, chủ lực đều là cấp bốn, thực lực ngang nhau.
Còn những trường khác thì thực lực chênh lệch hơi lớn.
Dù trường quân đội Đệ Nhất đối chiến Hoa Đông Sư Đại cũng là cấp bốn quyết đấu, nhưng Diêu Thành Quân xếp hạng ba trong bảng xếp hạng cấp bốn, thậm chí nghe nói còn mạnh hơn cường giả hạng nhất của Kinh Võ, đấu với Hoa Sư có lẽ không thành vấn đề.
Tông sư của Hoa Nam Khoa Đại cười một cái nói: “Hành sự tại nhân, cá nhân mạnh mẽ không thể hiện điều gì.”
Nam Võ chỉ có hai vị cấp bốn.
Chỉ cần kéo đổ Vương Kim Dương thì Hoa Khoa sẽ có cơ hội chiến thắng.
Lão hiệu trưởng của Nam Võ cười cười không nói, Hoa Khoa lạc quan như vậy thì cho bọn họ nếm mùi là được, Vương Kim Dương mà dễ dàng bị đánh bại như vậy thì đã không còn Vương Kim Dương rồi.
...
Trên sân khấu, Phương Bình trở về đội ngũ, cười ha ha nói: “Ngày mai tôi sẽ xuất chiến đầu tiên.”
Tần Phượng Thanh thích thú nói: “Để anh xuất chiến đầu đi.”
Đấu với Tây Sơn, đánh liên tiếp năm người, sung sướng phải biết!
Phương Bình trừng mắt nhìn anh ta một cái, gạt bỏ nói: “Tốc độ khôi phục của anh chưa chắc kịp, vòng đầu tiên phải đánh thật khí thế, bớt nói nhảm.”
Tần Phượng Thanh không yếu, đánh Tây Sơn đánh liên tiếp hai ba ván thì không thành vấn đề, nhưng đánh liên tục năm ván thực ra cũng không phải không thể.
Nhưng không quá an toàn, Phương Bình cũng không muốn như vậy.
Muốn đánh thì đánh cho dứt khoát.
Tần Phượng Thanh thở dài, làm náo loạn quả nhiên không đến lượt Tần Phượng Thanh cậu.
Trần Văn Long cũng không để ý việc Phương Bình xuất chiến đầu, khẽ gật đầu, đợi khi vào top 10 rồi tính, còn rất nhiều đối thủ.
Lần này xếp hạng 10 trường, số lần đối chiến không ít, sau khi lọt vào top 10, sẽ không bị loại nữa.
...
Nghi thức khai mạc rất đơn giản, rút thăm kết thúc, người của Bộ Giáo Dục vẫn còn đang vội vàng đọc lời bế mạc, Phương Bình bọn họ thì hết chuyện làm rồi.
Mọi người đều xuống đài, đi vào hậu trường.
Phương Bình không nói đến Tây Sơn Võ Đại mà nhìn Trần Hạo Nhiên của Kinh Nam nói: “Chúng ta chưa chạm chán với nhau cũng là may mắn, hy vọng lần sau cũng không gặp nhau.”
Trần Hạo Nhiên hơi ngỡ ngàng, Kinh Nam chúng tôi rất mạnh sao?
Ngay cả Ma Võ cũng sợ gặp phải?
Tần Phượng Thanh cũng làm bộ như trút được gánh nặng, sợ gặp phải Kinh Nam, phiền phức.
Cái lão già của Kinh Nam hình như không được rộng lượng cho lắm, mình chỉ nói vài câu không tử tế mà thôi, vậy mà hôm qua đích thân đi tới, suýt nữa hù chết cậu.
Nếu phải đánh với Kinh Nam, lão già kia liệu có tìm cậu báo thù không?
...
Đám Phương Bình cũng không tiếp tục tham gia lễ khai mạc nữa.
Mọi người đi từ cửa hông ra khỏi nhà thi đấu.
Phương Bình không đi chung với đội, mà tìm một quán nước trong trường Kinh Võ ngồi xuống.
Không bao lâu sau, một đám người bước tới.
Ngô Chí Hào vừa nhìn thấy Phương Bình, vui buồn đan xen nói: “Bây giờ tôi vừa muốn gặp cậu lại vừa sợ gặp cậu, cậu không chừa cho tôi một chút đường sống nào cả!”
Dương Kiến cái tên cường tráng ngày càng cường tráng, nghe vậy cũng nhịn cười nói: “Tôi cũng vậy, may mà trường tôi với trường cậu không gặp nhau, bằng không chúng tôi cũng biết làm sao.”
Lưu Nhược Kỳ lạnh lùng nói: “Gặp rồi thì cũng không liên quan đến chúng ta, chúng ta mới bước vào cấp một chưa được bao lâu, có làm được gì đâu.”
Mấy người này hiện tại cũng đã trở thành võ giả.
Hơn nữa cũng không tính là mới bước vào, ba người đã là cấp một trung kỳ.
Trên thực tế, tiến bộ cũng tạm được, kết thúc năm hai, năm ba có thể sẽ lên cấp hai, trước khi tốt nghiệp cũng hy vọng đột phá cấp ba.
Đương nhiên cũng chỉ là hy vọng.
Học viên cấp ba ở võ đại phổ thông đều là tinh anh.
Cấp hai tốt nghiệp cũng không thành vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận