Toàn Cầu Cao Võ

Chương 212: Bài học đầu tiên của lớp huấn luyện đặc biệt

Mặt Phương Bình hiện tại đen như thiết!
Không nói một lời, cất bước đi nhanh, ngoài miệng hung tợn thầm nói : “Dương Tiểu Mạn!”
Phó Xương Đỉnh chưng ra gương mặt thông cảm, quả là như vậy, khẽ thở dài: “Có thể không phải là ganh tỵ gì, mà là do thẩm mĩ của cậu ta có vấn đề.”
Không thích nữ sinh chưng diện, không thích trai đẹp, có lẽ trong mắt Phương Bình, những người này đều rất xấu, xấu không thể tả đi.
Cho nên không đánh mình, ngược lại còn chơi thân với mình… Có thể Phương Bình cảm thấy mình rất xấu, cần chơi với người như mình để tôn lên vẻ ngoài của cậu ấy.
Nghĩ như vậy, rất nhiều chuyện đã nghĩ thông rồi.

Lời của Phó Xương Đỉnh khiến Phương Bình bực mình một chút, suy nghĩ một chút lại cảm thấy không cần phải tức giận làm gì. Rất nhanh, chuyện này đã được Phương Bình quăng ra sau đầu.
Cùng lắm thì lần sau có cơ hội, cậu dẽ đánh Phó Xương Đỉnh và Dương Tiểu Mạn một trận để trả thù là được.

Lầu 6.
Lớp huấn luyện đặc biệt nhập học, nhà trường cố ý sắp xếp các phòng học ở lầu 6 cho lớp huấn luyện đặc biệt.
Mặc dù lớp chỉ có 50 người, nhưng trường học cực kỳ rộng rãi, trực tiếp chuyển vài lớp đang học trên lầu đi nơi khác.
Trong mấy tháng tới lầu 6 này chỉ dành riêng cho lớp huấn luyện đặc biệt.
Tại phòng học lớn nhất trên lầu 6.
Lúc Phương Bình đến, đạo sư đã có mặt trong phòng học rồi.
Không phải Đường Phong, cũng không phải những đạo sư cấp sáu khác, mà là vị Bạch Nhược Khê có ấn tượng khá sâu sắc trong lòng Phương Bình.
Vị này là nữ cường giả đỉnh cấp năm, tuổi không lớn lắm, nhỏ hơn Lữ Phượng Nhu nhiều.
Hôm khai giảng, có không ít nam sinh muốn trở thành học sinh của cô, đáng tiếc, Bạch Nhược Khê chỉ nhận nữ sinh. Trần Vân Hi chính là học sinh của cô.
Lúc trước Đường Phong nói đạo sư cấp sáu sẽ dạy học, mọi người đều không ngờ tiết 1 sẽ do Bạch Nhược Khê dạy.
Bạch Nhược Khê nhìn có vẻ chừng 30 tuổi, nhưng tuổi thực tế có thể phải lớn hơn vài tuổi.
Bởi vì luyện kiếm nên chí chất có vẻ tiêu dao, cả người toát lên chút tiên khí, nhìn bề ngoài cũng mảnh mai yếu đuối, rất được đám học sinh yêu thích.
Nhìn thấy người dạy là Bạch Nhược Khê, Phó Xương Đỉnh có chút kích động nói: “Ôi, là nữ thần giảng bài, trước còn tưởng không có cơ hội cơ đấy, nói không chừng còn có thể xin thỉnh giáo một chút kiếm pháp nữa nha…”
"Thỉnh giáo đạo tiện à?" (1)
Phương Bình không thèm nói gì, cần phải nói sao, người ta cũng đã hơn ba mươi rồi, nói không chừng đã sớm kết hôn sinh con, có đứa con lớn hơn cậu, doạ cậu chết khiếp!
Phó Xương Đỉnh cũng không để ý tới cậu, tâm tình của những nam sinh khác cũng đều tăng lên không ít.
Gương mặt Bạch Nhược Khê trước sau vẫn mang theo nụ cười hiền hoà, thấy học sinh đến đông đủ lúc này mới nhẹ giọng nói: “Hôm nay là buổi học đầu tiên của lớp huấn luyện đặc biệt, sẽ do tôi phụ trách giảng bài.
Lớp huấn luyện đặc biệt không chỉ có buổi học võ đạo, mà còn có một phần chương trình học về kiến thức chuyên môn.
Các thầy cô khác khá bận, cho nên phần giảng bài chuyên ngành từ nay về sau sẽ do tôi phụ trách.”
"Lớp huấn luyện đặc biệt còn phải học kiến thức chuyên ngành?"
Lần này, không ít người than thở ai oán.
Ban đầu, một ngày đã quá bận rồi, lớp văn hoá và lớp chuyên ngành cũng đã nhiều kiến thức lắm rồi.
Buổi tối tham gia lớp huấn luyện đặc biệt, không phải vì mục đích cần tăng võ đạo thực lực lên sao?
Thế mà bây giờ lại còn học thêm bài chuyên ngành gì nữa, đây chẳng phải muốn đòi mạng sao?
Bạch Nhược Khê khẽ cười nói: “Kiến thức chuyên ngành của lớp huấn luyện đặc biệt thì khác, các em không cần ghi chép, cũng sẽ không kiểm tra, chỉ cần thả lỏng tâm tình là tốt rồi.
Nhưng trước khi giảng bài, các em phải làm một chuyện.”
Nói xong, Bạch Nhược Khê cầm tờ văn kiện trên bục giảng lên nói: “Đây là cam kết bảo mật và đơn tự chịu trách nhiệm.
Vào lớp huấn luyện đặc biệt, tất cả những gì học được, nghe được đều thuộc về nội dung bí mật nội bộ cần được bảo mật, không được tiết lộ ra ngoài!
Giấy tự chịu trách nhiệm, chính là khế ước sinh tử mà chuang ta thường nói, vào lớp huấn luyện đặc biệt này có lẽ sẽ có một vài nội dung huấn luyện tương đối nguy hiểm.
Có lẽ các em sẽ bị trọng thương, hoặc tử vong, hậu quả thế nào các em phải tự gánh chịu.
Đương nhiên có thể không ký. Nếu không ký, mời các em rời khỏi lớp huấn luyện đặc biệt là được.”
"Khế ước sinh tử?"
Cam kết bảo mật mọi người không thèm để ý, nhưng đơn tự chịu trách nhiệm lại khiến không ít biến sắc.
Giọng nói của Bạch Nhược Khê vẫn ôn hoà, âm thanh kỳ ảo vang lên: “Đây không phải quyết định một phía từ Ma Võ, bởi vì các em là sinh viên mới, cho nên các em có cơ hội lựa chọn.
Nếu là sinh viên cũ, chuyện này căn bản không cần nhắc nhở.
Tôi nghĩ, cũng có vài em hẳn phải biết, hằng năm có không ít học sinh Võ Đại tử vong trong khi huấn luyện.
Bọn họ căn bản đều sẽ không ký đơn chịu trách nhiệm, bởi vì đó là yêu cầu căn bản.
Hiện tại, các em có thể lựa chọn, ký hoặc không ký. Nếu như không ký, vậy có thể rời đi.”
Trong đám người, có người do dự, có người thấp thỏm, cuối cùng, cũng không ai rời đi.
Tham gia lớp lập tức có 10 điểm thưởng, rời khỏi, vậy chẳng phải là muốn trả lại sao?
Đồ tốt đến tay còn không muốn, làm sao bộc lộ tài năng.
...
Chờ khi cam kết bảo mật và đơn tự chịu trách nhiệm được phát xuống, mọi người lập tức ký tên.
Phương Bình cẩn thận đọc qua một lần, nội dung cũng không khác những gì Bạch Nhược Khê nói, cuối cùng mới ký tên.
Đến khi các em học sinh đều ký tên xong rồi, Bạch Nhược Khê mới nở nụ cười nói: "Rất tốt, học sinh Ma Võ nên có tố chất như vậy.
Vậy thì bây giờ, lớp huấn luyện đặc biệt chính thức bắt đầu!"
Nói xong, Bạch Nhược Khê trở lại trên bục giảng, mở miệng nói: "Mọi người cũng đã học lịch sử rồi, có ai nhớ, thời gian võ giả được công bố với bên ngoài là năm nào không?"
"Năm 1921!"
Lập tức có người trả lời: "Trước năm 1921, võ giả chỉ là khái niệm được truyền miệng, rất nhiều người còn cho rằng đây là lời nói vô căn cứ.
Tháng Giêng năm đó, chính phủ lâm thời của Hoa Quốc công bố điện báo và chính thức đăng báo, tuyên truyền và thừa nhận có võ giả tồn tại.
Đồng thời, bắt đầu thu thập công pháp võ đạo trong dân gian, chiêu nạp cường giả võ đạo.
Cùng năm, chính phủ lâm thời quyết định, chính thức thành lập Hội võ đạo Kinh Sư, cũng chính là tiền thân của Kinh Đô Võ Đại ngày nay.
Hội võ đạo Kinh Sư chính là trường đại học võ đạo đầu tiên được công khai, đồng thời được Hoa Quốc thừa nhận, bắt đầu tiến hành chiêu sinh trong phạm vi toàn quốc.
Năm đó Hội võ đạo Kinh Sư khóa thứ nhất, chiêu mộ được 181 học viên…"
Học sinh đáp lời hiểu rõ lịch sử như lòng bàn tay, còn nêu thêm một vài con số cụ thể.
Bạch Nhược Khê rất hài lòng, gật gật đầu nói: "Em này nói rất chính xác, võ giả nấp sau cánh gà chính thức được bước lên sân khấu và được công bố với người ngoài là vào năm 1921!
Võ giả thực ra đã được truyền thừa lại từ rất lâu đời, nhưng trước đây đều dưới hình thức thầy dạy trò, phân chia ra các tông phái, bang phái, võ quán…
Đều là truyền bá theo quy mô nhỏ, một thầy, ba người, năm người đệ tử, đây chính là một môn phái rồi.
Mãi cho đến khi Hội võ đạo Kinh Sư thành lập, hình thức truyền thừa quy mô nhỏ này mới từ từ bị đào thải.
Cho đến bây giờ, hình thành nên các trường đại học khoa võ.
Hiện nay, tại Hoa Quốc, đại học chuyên phụ trách đào tạo võ giả có 18 trường, số trường đại học có thiết lập khoa võ là 81 trường, tổng cộng có tất cả 99 trường đại học đào tạo võ!”
Nói xong, Bạch Nhược Khê lại nói: "Kinh Đô Võ Đại, xem như là trường đại học võ quốc nội sớm nhất, tính đến hiện nay đã có 87 năm lịch sử.
Lịch sử hình thành của Ma Võ ngắn hơn một chút, được thành lập từ 1949, đến nay đã được 59 năm.
Sự kiện thành lập Hội võ đạo Kinh Sư, công bố võ giả với công chúng là từ năm 1921. Nhưng trên thực tế, mọi chuyện bắt nguồn từ một sự kiện khác từ năm 1920.
Tôi nghĩ, rất nhiều bạn học ở đây đại khái cũng không biết là sự kiện gì đâu phải không?”
Mọi người mờ mịt, mọi người biết năm 1921 trong lịch sử có chuyện gì, nhưng năm 1920, có đại sự kiện gì khác sao?
---
(1) Chơi chữ, chữ kiếm và chữ tiện đều phát âm là "jian". Tiện ở đây là bị khinh, bị khi dễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận