Toàn Cầu Cao Võ

Chương 837: Ăn Ké Vật Chất Bất Diệt

Phương Bình không đi tới tiêu diệt ông ta, hiện tại hắn cũng không còn sức di chuyển, dù sao đối phương cũng không bò ra được.
Khẽ thở hổn hển Phương Bình thấy người đàn ông trung niên vẫn đang bò, khó khăn nói: "Giãy dụa thì có tác dụng gì, ngươi cho rằng ngươi giống như bọn tà à? Bọn ta có xương cốt, cốt tủy biến dị, ngươi nghĩ ngươi cũng biến dị sao? Tự sát cho rồi..."
"Thần giáo… sẽ không… tha cho các ngươi!"
Đôi mắt người đàn ông trung niên bắt đầu mờ dần, ánh lên một tia tuyệt vọng.
Hắn sống không nổi rồi!
Như Phương Bình đã nói, vết thương nặng đến như này, cửa tam tiêu cũng bị nổ tung, cho dù hiện tại hắn rời khỏi chỗ này, hắn cũng sống không nổi.
Trừ phi ngâm mình trong năng lượng tinh hoa, khôi phục vết thương.
Mà thứ này, ngay cả cấp chín cũng cực kỳ xem trọng, coi nó như là châu báu, hắn chỉ là một tên võ giả cấp sáu, không nói đến chuyện tà giáo có hay không, cho dù có thì cũng không có chuyện sẽ cho hắn dùng.
Không phải chỉ dùng một chút là có thể khôi phục được, có lẽ phải tiêu hao mấy cân trở lên.
Mà nhiều như vậy cũng dư sức để bồi dưỡng ra một tên cấp bảy.
"Thần giáo? Thần giáo chó má!"
Phương Bình vừa dùng điểm tài phú bổ sung lực lượng khí huyết và lực lượng tinh thần, duy trì vết thương để chúng không chuyển biến xấu, vừa cân nhắc nói: "Yên tâm, đám người khốn kiếp ấy sớm muộn gì cũng sẽ đi gặp ngươi!
Dám mai phục tiêu diệt Phương Bình ta, ta không chết, vậy thì các ngươi chết chắc rồi!
Vốn dĩ, các ngươi đấu đá là chuyện của các ngươi, không chọc đến ta, ta cũng không có thời gian để ý đến đám người tôm tép các ngươi!
Nhưng các ngươi cứ nhất định muốn trêu chọc đến ta…Đợi đó, ông đây sẽ tiêu diệt hết các ngươi!"
Phương Bình nói xong lại nói: "Ta nghĩ, tà giáo các ngươi cũng có nội chiến phải không, thế mà lại để một tên cấp sáu tới tiêu diệt ta? Lẽ nào các ngươi không biết, ở Nam Giang địa quật, ta đã tiêu diệt rất nhiều cấp sáu sao?
Nếu như không phải đang ở thế giới nhân loại, ngươi cho rằng, một võ giả cấp sáu như ngươi có thể ép ta đến mức này sao?
Nếu như tà giáo ở địa quật có nguồn tin, hoặc có cài người trong tầng lớp lãnh đạo cấp cao của nhân loại, tất nhiên sẽ biết điều này.
Đừng nói là cấp sáu, ở địa quật, cấp chín cũng chưa chắc có thể tiêu diệt được ta.
Một tên cấp sáu như ngươi, hãy để tay lên ngực tự hỏi đi, nếu không phải ta không muốn làm hại người vô tội, ngươi có thể ép ta đến mức này không?
Chó cắn chó, xem ra ngươi đã đắc tội với ai đó, bị người ta cố ý hãm hại rồi.
Còn chưa đến trình độ tinh huyết hợp nhất vậy mà muốn tiêu diệt ta?
Hèn gì buổi tối đột nhiên nhận được tin nhắn nói có người muốn mai phục ta, ta còn tưởng là ai, giờ nghĩ lại, chắc là kẻ thù của ngươi chứ gì?"
Trong lúc Phương Bình nói chuyện, mặc dù thần trí người đàn trung niên đã bắt đầu mơ hồ nhưng vẫn nghe thấy được, thân thể tàn tạ khẽ cứng lại, không còn động đậy nữa.
Nằm bên cạnh, Vương Kim Dương cũng phục sát đất, thằng nhóc này vẫn còn có tâm trạng nói nhiều như vậy.
Hắn lúc này muốn cử động cũng không dám, sợ cơ thể chịu không nổi chấn động.
Phương Bình tiếp tục thở hổn hển, uể oải nói: "Xem ra lần trước mấy tên tà giáo cao cấp bị bọn ta đánh chết, có người muốn lên thay thế, đỉnh cấp sáu như ngươi có lẽ cũng có tâm tư này đúng không?
Tà giáo có phải muốn chú trọng bồi dưỡng thêm mấy tên đỉnh cấp sáu trở thành cao cấp hay không?
Ngươi ngáng đường ai?
Ta nghe nói, tà giáo cũng chia ra rất nhiều phe phái, hay là tà giáo khác cố ý hãm hại các ngươi?
Bị diệt ba tên cấp sáu, nếu đều là người của giáo phái các ngươi… E là lần này giáo phái của các ngươi tiêu đời rồi."
Người đàn ông trung niên hình như đã chết, quỳ rạp trên mặt đất, không cảm nhận được hô hấp nữa.
Phương Bình thấy thế cũng không quan tâm đến hắn nữa, hắn lại thở hổn hển, thấp giọng nói: "Đám tà giáo ngu xuẩn, còn thật sự cho rằng cao cấp lần trước là do ông đây tiêu diệt à? Còn không phải là do người của các ngươi tự bán đứng sao, nếu không làm gì mà nhiều cao cấp chết như vậy..."
"Nhân tính, thật sự quá xấu xí!"
"Cũng tốt, chết càng nhiều càng tốt...".
Vương Kim Dương lúc này đột nhiên thấp giọng mở miệng nói: "Chết rồi, đừng lừa hắn nữa."
Phương Bình thản nhiên nói: "Ngươi nghĩ ta đang lừa hắn à? Ta nói thật đó, lần này thật sự có người cảnh báo trước cho ta, nếu không, bị bị ba tên cấp sáu tập kích, ta thật sự đã bỏ mạng rồi, có điều, đối phương cũng không có ý tốt, đến gần thời khắc sống còn mới cảnh báo cho ta, xem ra là muốn chúng ta liều mạng, lưỡng bại câu thương.
Không cần đoán, không phải là tà giáo thì chính là người của hai công ty lớn.
Nếu những người khác biết chuyện, họ sẽ không đợi đến lúc đó mới cảnh báo."
"Ngươi… Ngươi nói thật chứ?"
Vương Kim Dương lúc này cũng mơ hồ rồi.
Phương Bình nói khẽ: "Đương nhiên là thật, có thể là kẻ thù của hắn, cũng không có gì bất ngờ, chó cắn chó là điều quá bình thường."
"Cũng đúng."
Hai người đang nói chuyện, người đàn ông trung niên vừa nãy nhìn như đã tắt thở, đột nhiên gian nan nói: "Trung tâm… Trung tâm Võ Đạo Chính Dương… Lưu Hạ… Công ty dược phẩm Nam Giang… Triệu… Triệu Vũ..."
"Là người của các ngươi?" Ánh mắt Phương Bình khẽ biến.
"Tiêu diệt... tiêu diệt bọn họ..." Đang nói, đầu của người đàn ông trung niên đột nhiên gục xuống.
Phương Bình cẩn thận cảm ứng một chút, hồi lâu mới nói: "Lần này thật sự chết rồi!"
Mặc dù Vương Kim Dương rất buồn ngủ, nhưng lúc này vẫn cố gắng tỉnh táo, thở hổn hển nói: "Hắn… có khi nào… có khi nào cố ý nói thế..."
"Không biết, trở về điều tra xem, dù sao cũng có manh mối. Hai người này...ngươi có quen ai không?"
"Đỉnh cấp sáu… Nam Giang chỉ có mấy người..."
Sắc mặt Vương Kim Dương trắng bệch như giấy: "Giám đốc Chu chết trận… Lưu Hạ sẽ tiếp quản chức Giám đốc trung tâm Võ Đạo Chính Dương!"
Là trung tâm võ đạo lớn nhất của Nam Giang, võ giả xã hội ở Nam Giang hơn nửa đều xuất thân từ trung tâm Võ Đạo Chính Dương.
Hiện nay, Chu Chính Dương hy sinh, Lưu Hạ tiếp quản trung tâm võ đạo, một khi đối phương thật sự là người trong tà giáo thì phiền phức rồi.
Đang nói, Phương Bình cảm nhận được một luồng khí thế ngập trời truyền tới, hắn vội vàng nói: "Lát nữa đừng nói chuyện!"
"Hả?"
"Nếu như không có hai vị Tông sư trở lên, đừng nói chuyện!"
"Được."
Vương Kim Dương lập tức hiểu ý hắn, Phương Bình lúc này e là không thể tin được ai, cho dù là Tư lệnh Bạch.
Vương Kim Dương vẫn đang suy nghĩ, Phương Bình đột nhiên di chuyển, chui vào trong lớp đá vụn, thấp giọng nói: "Cứ nói là không biết ta ở đâu, kéo dài một lúc, ít nhất đợi thêm một vị Tông sư tới nữa!"
Vương Kim Dương cũng không biết nên nói gì về hắn, thằng nhóc này, lẽ nào thật sự nghi ngờ Tư lệnh Bạch là người của tà giáo?
Xác suất này quá thấp rồi.
Với tư cách là một vị lãnh tụ quân đội, nếu như Tư lệnh Bạch cũng không đáng tin, vậy Nam Giang thật sự nguy hiểm rồi.
Có điều Phương Bình cứ nhất định muốn nghĩ như vậy, cẩn thận cũng không sai, Vương Kim Dương cũng không nói thêm gì nữa.
Rất nhanh, Phương Bình liền chui xuống dưới đất, Vương Kim Dương thấy thế liền xê dịch cơ thể, che đi chỗ hắn chui xuống, dưới đất, không cảm ứng được khí tức của Phương Bình.
Phương Bình chui xuống dưới chưa được bao lâu, một bóng người cao to lập tức hạ xuống, Tư lệnh Bạch thân mặc quân trang, sắc mặt nặng nề, kiểm tra xung quanh một lát, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi đến phía trước Vương Kim Dương.
Đến khi nhìn thấy Vương Kim Dương hơi thở cực kỳ yếu, Tư lệnh Bạch nhanh chóng lấy ra một bình thuốc, đưa vào trong miệng hắn, cau mày nói: "Kim Dương, Phương Bình đâu?"
Vương Kim Dương giống như vừa mới tỉnh lại, thở hổn hển nói: "Không… không rõ..."
"Vừa nãy là ai ra tay?"
Tư lệnh Bạch lại hỏi lần nữa, Vương Kim Dương giống như nói không ra hơi, đôi môi mấp máy không phát ra âm thanh.
"Ngươi bị thương rất nặng, ta đi tìm Phương Bình trước, tìm thấy, chúng ta lập tức đưa các ngươi về điều trị!"
Tư lệnh Bạch cũng không tiếp tục hỏi, phóng lực lượng tinh thần kiểm tra xung quanh.
Một lát sau, Tư lệnh Bạch biến sắc, không thấy!
Phương Bình… bỏ mạng rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận